Gánh cả thế giới
Sau trận chiến ác liệt với Thiên Kiếm Tông, Trung Mặc đứng đơn độc giữa vòng vây của địch thủ. Lưỡi kiếm, quyền cước không ngừng giáng xuống, cơ thể hắn đầy những vết thương rách nát, máu chảy không ngừng. Hắn cố gắng chống trả đến giây phút cuối cùng, nhưng những kẻ địch quá đông khiến Trung Mặc phải gục ngã, ngã quỵ trên nền đất lạnh lẽo.
Ngọc Lam, từ xa tìm đến, nhìn thấy Trung Mặc nằm bất động. Trái tim nàng thắt lại khi thấy hắn, người mà nàng âm thầm mến mộ, giờ đây bất lực giữa màn đêm rừng rậm. Không chút do dự, nàng cúi xuống, đưa hắn lên lưng mình.
Trung Mặc, với cơ thể nặng trĩu và hơi thở yếu ớt, để mặc nàng cõng đi. Máu từ vết thương của hắn thấm ướt áo nàng, nhưng Ngọc Lam không hề để tâm. Mỗi bước chân nàng đều chắc chắn, từng nhịp thở nặng nhọc nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự kiên định.
Trong lòng, Ngọc Lam như cảm thấy đang gánh cả thế giới trên lưng. Đối với nàng, Trung Mặc không chỉ là một người, mà là tất cả. Nàng không biết hắn nghĩ gì, cũng không quan tâm. Chỉ cần hắn còn sống, chỉ cần nàng có thể bảo vệ được hắn, nàng đã thấy đủ.
Dọc đường, đôi vai nhỏ bé của nàng run lên vì mệt mỏi, nhưng đôi môi vẫn mím chặt. Ngọc Lam chỉ lặng lẽ bước đi, không để Trung Mặc biết cảm giác hạnh phúc lạ kỳ đang len lỏi trong lòng nàng.
Trung Mặc không nói gì, đôi mắt nửa khép nửa mở. Trong lòng, hắn thừa biết Ngọc Lam chỉ là một công cụ trong kế hoạch của mình, nhưng hắn vẫn im lặng, không để nàng nhận ra suy nghĩ thực sự.
Bình minh dần ló rạng, ánh sáng nhạt nhòa chiếu xuống rừng cây. Ngọc Lam bước qua những bụi gai, cuối cùng đưa Trung Mặc về đến tông môn. Với nàng, khoảnh khắc đó là một chiến thắng, một niềm vui không cần lời nói. Nhưng nàng đâu biết, trong ánh mắt lặng lẽ của Trung Mặc, chỉ có một sự lạnh lùng và toan tính giấu kín.
Đăng bởi | Chungmac123 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |