Toàn Trường Đều Kinh Hãi
Dịch: Rolland.
Nguồn: Bạch Ngọc Sách.
...
Lý Huyền Phong chậm rãi nói: "Lấy thực lực của Phù Trần, cho dù bại một trận, cũng nắm chắc rất lớn vào trước năm, vì tương lai của Lý gia, ta hy vọng hắn thua Vân Hải một trận."
"Chuyện này không có khả năng." Lý Thiên Hàn lập tức phản đối: "Thiên tài chiến, có trưởng lão ngoại môn của Thương Lan Tông xem chiến, nếu Phù Trần nhường, chắc chắn sẽ bị thủ tiêu tư cách."
Chuyện này trước đây không phải không có, có một gia tộc vì chính mình giành được nhiều danh ngạch hơn. Làm các đệ tử gia tộc mạnh nhất nhường, nhưng bị trưởng lão ngoại môn của Thương Lan Tông phát giác mánh khoé, thủ tiêu tư cách của người này.
Đừng nên cho rằng Thương Lan Tông không dám làm, Thương Lan Vực có vô số thành thị, vô số thiên tài, thêm một người cũng không nhiều, bớt một người cũng không ít. Đệ tử gia tộc chân chính có tiền đồ, đã sớm tiến nhập Thương Lan Tông.
"Vậy cũng chỉ có thể buông tha một người, ngươi là tộc trưởng, ta nghĩ ngươi biết người nên buông tha." Lý Huyền Phong cũng biết phương pháp này không thể thực hiện, nói cách khác, hắn không muốn tự mình nói.
Sắc mặt của Lý Thiên Hàn rất khó coi: "Lão tổ muốn ta buông tha Phù Trần sao? Cái này tuyệt đối không thể, đừng nói Phù Trần không đáp ứng, cho dù hắn có đáp ứng, ta cũng sẽ không đồng ý."
Hắn còn không tới tình trạng chí công vô tư như thế, tộc trưởng thì như thế nào, nếu vì vị trí tộc trưởng, hắn buông tha tiền đồ của con trai, vậy hắn tình nguyện không làm cái tộc trưởng này.
Lý Huyền Phong nhíu mày, nói: "Ta biết ngươi cũng vì tình nghĩa cha con, nhưng ngươi phải biết, nhưng ngươi không chỉ là phụ thân của Phù Trần, mà còn là tộc trưởng của Lý gia. Nếu như ngươi cũng không cống hiến cho Lý gia, thì có thể trông cậy vào ai cống hiến cho Lý gia đây?"
"Cống hiến? Khiến con trai ta nhường ra thứ thuộc về hắn, đây cũng là cống hiến?" Lý Thiên Hàn hỏi vặn lại.
Lý Huyền Phong trầm giọng nói: "Thiên Hàn, ta không biết ngươi lại hồ đồ như thế, Phù Trần chỉ có phổ thông căn cốt, mọi người đều biết, mà Vân Hải là nhị tinh căn cốt. Một phổ thông căn cốt, làm sao có thể so sánh với nhị tinh căn cốt. Buông tha cho phổ thông căn cốt, chọn nhị tinh căn cốt mới là lựa chọn tốt nhất của Lý gia."
Lý Thiên Hàn lắc đầu, nói: "Lão tổ, tha lỗi cho ta không thể đồng ý, nhị tinh căn cốt thì như thế nào, trong thiên hạ, nhị tinh căn cốt nhiều như thế, nhưng thành tựu Địa Sát Cảnh lại có mấy người, mà phổ thông căn cốt không phải không thể trở thành Địa Sát Cảnh. Thành chủ Triêu Dương Thành cách đây ba ngàn dặm, dùng phổ thông căn cốt quật khởi, cuối cùng trở thành người đứng đầu một thành."
"Đây chẳng qua chỉ là một cái ví dụ, sao lại không thể cân nhắc. Nếu năm tên nhị tinh căn cốt, chắc chắn cũng có một tên có thể thành tựu Địa Sát Cảnh, một trăm phổ thông căn cốt, cũng chưa chắc có một người đột phá tới Địa Sát Cảnh, một phần trăm cơ hội, có và không có, có khác nhau sao?"
"Lão tổ, người cho rằng Phù Trần chỉ đơn thuần là phổ thông căn cốt sao? Lý gia ta đặt chân ở Vân Vụ Thành sáu mươi năm, ngài có gặp qua người nào với phổ thông căn cốt biểu hiện ra như thế không, có thể, hắn là Thành chủ Triêu Dương Thành thứ hai thì sao?!"
Nghe vậy, sắc mặt của Lý Huyền Phong biến hoá một chút, đúng là không thể coi Lý Phù Trần thành phổ thông căn cốt mà nhìn. Loại biểu hiện như thế này, so với Thành chủ của Triêu Dương Thành lúc trẻ còn mạnh mẽ hơn. Nhưng mà phổ thông căn cốt, tương lai có nhiều thứ không biết lắm.
Lý Huyền Phong lắc đầu nói: "Gia tộc đã ra quá nhiều tâm huyết trên người Vân Hải nên không thể buông tha. Ta hy vọng ngươi lấy đại cục làm trọng, đừng phụ kỳ vọng ta đối với ngươi."
Lúc này, Trầm Ngọc Yến nhịn không được lên tiếng nói: "Lão tổ, Phù Trần vì đại cục của Lý gia, bỏ qua cơ hội ngâm Thối Thân Trì, hiện tại lại để cho hắn nhường ra cơ hội tiến vào Thương Lan Tông. Tương lai, có phải muốn Phù Trần bỏ ra tánh mạng của mình hay không. Muốn buông tha tới khi nào đây, chuyện này đối với Phù Trần quá bất công!"
Tâm trạng lúc này của nàng rất khó chịu.
"Trầm Ngọc Yến, ngươi là phụ nữ, lúc nào đến lượt ngươi nói chuyện." Lý Thiết Sơn trách mắng Trầm Ngọc Yến.
Lý Thiên Hàn tức giận nhìn Lý Thiết Sơn: "Lý Thiết Sơn, Ngọc Yến là thê tử của ta, là tộc trưởng phu nhân, lúc nào đến lượt ngươi mắng nàng, ngươi dựa vào cái gì?"
Lý Thiết Sơn lạnh băng nói: "Lý Thiên Hàn, ngươi lấy thân phận tộc trưởng đè người, nhưng đáng tiếc, ngươi không làm việc tộc trưởng nên làm. Trong mắt ngươi, tương lai của Lý gia còn kém xa tiền đồ của con trai ngươi, ngươi không xứng làm tộc trưởng."
"Lý Thiết Sơn, đừng già mồm cãi láo, Lý Thiên Hàn ta không biết cái đạo lý gì lớn, ta chỉ biết, võ giả phải có thiết cốt của võ giả. Muốn làm cái gì, thì tự mình đi tranh thủ, con trai ngươi dựa vào người khác bố thí cơ hội, theo ta thấy, cũng không có thành tựu gì. Mà Phù Trần con ta, mặc dù là phổ thông căn cốt, nhưng thành tựu của hắn hiện giờ, đều dựa vào nỗ lực, không cần người khác bố thí."
"Dựa vào chính mình tranh thủ, chê cười, nếu không phải có Xích Tuyết Đan, ngươi cho rằng con trai ngươi có thể đột phá tới Luyện Khí Cảnh tầng sáu sao?" Lý Thiết Sơn cười nhạt xem thường.
"Xích Tuyết Đan là người làm cha này cho hắn, cái này chẳng lẽ không được sao?"
"Có thể, đương nhiên có thể, ngươi là tộc trưởng của Lý gia, cái gì của Lý gia đều là của ngươi, cho dù ngươi đem Lý gia cho con trai ngươi, cũng có thể, ta có thể nói gì đây?"
"Ngươi...!" Lý Thiên Hàn tức đến trợn tròn mắt.
"Được rồi." Lý Huyền Phong lạnh lùng nhìn Lý Thiên Hàn, nói: "Thiên Hàn, ngươi làm ta thất vọng rồi, trước kia chọn ngươi làm tộc trưởng của Lý gia, là sai lầm của ta. Từ nay về sau, ngươi không còn là tộc trưởng của Lý gia, về chuyện tình của Phù Trần, ta tự mình nói với hắn."
Hắn không tin một đệ tử của Lý gia, còn dám cãi lời với lão tổ hắn.
"Lão tổ!" Trầm Ngọc Yến buồn bã.
Lý Phù Trần đang đứng dưới đài xem chiến, đột nhiên trong tai truyền tới một âm thanh.
"Phù Trần, ta là thái gia gia của ngươi, Lý Huyền Phong." Lý Phù Trần nhướng mày, quay đầu lại nhìn về phía Lý Huyền Phong trong đám người.
"Ngươi là đệ tử của Lý gia, nên vì Lý gia cống hiến, hiện tại thái gia gia yêu cầu ngươi thua Vân Hải, hy vọng ngươi không nên làm gia gia thất vọng. Sau này, thái gia gia sẽ bồi thường cho ngươi."
Không sót một chữ nào của Lý Huyền Phong truyền vào tai của Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần không biểu tình, chỉ rũ xuống mi mắt.
Giống như số phận trêu đùa, vòng thứ mười, chính là lúc Lý Phù Trần đấu với Lý Vân Hải.
"Lý Phù Trần, hy vọng ngươi có thể làm ra lựa chọn chính xác. Chờ ta trở thành võ giả Địa Sát Cảnh, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi sẽ cảm thấy lựa chọn của ngày hôm nay mà kêu ngạo." Lý Vân Hải thản nhiên nói.
"Dựa vào cơ hội người khác cho, ngươi có thể thoải mái tiếp thu sao?" Lý Phù Trần hỏi lại.
Lý Vân Hải cười nói: "Có cái gì mà không thể tiếp thu, thế gian này, người mạnh là vua, về phần như thế nào trở thành cường giả, ai lại quản chứ, quá trình không trọng yếu, quan trọng là kết quả. Ta chính là hy vọng của Lý gia, mà ngươi không phải.
"Tốt một câu người mạnh làm vua." Lý Phù Trần giương mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lý Vân Hải.
"Lý Phù Trần ta đi tới thế giới này, không ai có thể ràng buộc, không ai có thể ngăn đường của ta, lão tổ cũng không được, Lý Vân Hải, thua đi." Lý Phù Trần không có ý định thua đối phương, bởi vì đối phương không xứng.
Vù vù!
Kiếm gỗ đâm tới Lý Vân Hải với tốc độ kinh người. Một kiếm này, là một kiếm mạnh nhất mà Lý Phù Trần biểu hiện ra trong cuộc tranh tài từ trước đến giờ. Một kiếm đâm ra, chỉ có thể nhìn thấy kiếm ảnh loé lên.
Lý Vân Hải quá sợ hãi, nói: "Lý Phù Trần, ngươi quả thực coi trời bằng vung, ngươi là tội nhân của Lý gia!"
Một kiếm này quá nhanh, Lý Vân Hải không kịp giơ lên kiếm gỗ.
Ken két!
Kiếm gỗ trong tay của Lý Vân Hải trực tiếp bị đánh gãy. Sau đó ngực hắn tê rần, bay ra ngoài.
Trong phút chốc, toàn trường đều kinh hãi.
Đăng bởi | LụcTầnDương |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 47 |