Biến cố
Ba năm thấm thoát kể từ lúc Lâm Phong mất tích. Gia đình trước đó đã nhận được thông tin cậu đã chết. Tuy nhiên, đội thu dọn hiện trường vẫn chưa tìm được thấy xác Lâm Phong tại rừng Minh Châu kể cả những khu vực gần đó, vì vậy cậu được đánh dấu trong hồ sơ là mất tích, dừng tìm kiếm.
Giờ đây Lâm Phong đã trở về. Sau khi nghe được thông tin mình mất tích, tâm can cậu vô cùng day dứt, tự trách, trong lòng thì lại càng quấn quýt, muốn nhanh chóng trở về. Chỉ có điều, Lâm Phong sẽ phải hoàn thành cung cấp một số thông tin về quá trình mất tích và trở về sau đó mới có thể rời đi, dẫu vậy cậu kể lại một cách qua loa mọi sự , chủ yếu là bị lạc trong rừng, hôn mê ba năm mà thôi.
Việc Lâm Phong có thể khôi phục lại chân hay thể chất cơ thể được cải thiện, cậu nhất định phải giữ bí mật, trước lúc đó sẽ không nói cho ai, kể cả người thân. May mắn thay, bên phía quân đội cũng không truy hỏi quá nhiều thông tin.
Bởi lẽ, hằng năm người mất tích, hoặc chết bên ngoài khu hoang dã rất nhiều, song trường hợp thi thoảng có người trở lại cũng xuất hiện, cho nên trường hợp của Lâm Phong cũng không có gì đáng ngờ, nhanh chóng được thông qua.
Hoàn thành xong một số thủ tục, Lâm Phong đi theo một người quân nhân khác, dẫn lên xe cơ giới, hướng về nội thành.
Trở về nội thành, Lâm Phong trên thân trước đó không mang theo bất kì vật tư nào cho nên cũng chỉ có thể trực tiếp chạy về nhà, may sao nhà của Lâm Phong cách vành đai Nội Thành không quá xa.
Về đến ngôi nhà quen thuộc của mình, Lâm Phong vội mở cửa bước vào. Ngôi nhà của Lâm Phong sau 3 năm cũng không có thay đổi quá nhiều, kể cả đồ vật bên trong cũng vậy, tuy nhiên một số thứ đã phủ bụi, có vẻ như không thường xuyên được quét dọn.
Lúc này mẹ của Lâm Phong đang ngồi lẳng lặng một mình ở bàn ăn giữa nhà. Mặt của bà đã sạm nâu hơn so lúc trước, mái đầu đã bạc trắng, ánh mắt thâm trầm, chết lặng nhìn vào hư không , một tay cầm dao đang kề sát trên cổ. Lâm Phong vừa bước vào, bỗng hoảng hốt, tức tốc lao nhanh đến giật lấy con dao từ trên tay bà.
*"Tiểu ... Phong" *Như không tin nổi vào mắt mình, Lâm Kiều Hoa nghẹn lời, gục đầu vào Lâm Phong trong thoáng chốc. Lúc này hai khóe mắt của bà đã bắt đầu rưng rưng nhưng cũng không nén được mà hai hàng lệ đã bắt đầu chầm chậm chảy xuống từ lúc nào. Phải biết rằng, một người đã trải qua rất nhiều biến cố, trải qua gần một đời người, thì rất ít thứ có thể khiến họ xúc động mà rơi lệ.
Vậy mà Khung cảnh lúc này lại trở nên đối nghịch với nhau, giống như một đứa trẻ đang òa khóc thút thít, gục đầu vào lòng của mẹ mình vậy. Sau một hồi, bà mới bắt đầu bình tĩnh lại, kể ra mọi thứ trong sự xúc động, run run, như đang nói ra những uất nghẹn cố nén trong lòng suốt bấy lâu nay.
Hóa ra khi hay tin Lâm Phong đã chết, bất giác ba mẹ cậu gần như suy sụp. Thăm dò sự tình hết người này đến người khác. Cuối cùng mới biết được, lần cuối mọi người đã thấy cậu rời đi cùng với Lạc Tà. Ban đầu, Lạc Tà cũng đã chủ động đến nhà Lâm Phong kể lại một chút sự tình, đồng thời về sau hắn cũng đã chu cấp cho gia đình của Lâm Phong một khoản kha khá hàng tháng.
Tuy nhiên trước sự ra đi của Lâm Phong, mẹ cậu liền không chịu được sự đả kích mà nằm liệt giường mấy tháng. May thay, ngoài bố của Lâm Phong thì vẫn còn Thanh Tuyết, thường xuyên đến thăm, chăm sóc bà mỗi ngày. Lạc Tà cũng thi thoảng qua lại thăm hỏi, tiện thể để gặp mặt Thanh Tuyết. Nhưng từ khi Lâm Phong ra đi, Thanh Tuyết đã trở thành một con người khác, lúc nào cũng lấy lý do là đang chăm sóc người thân mà từ chối nói chuyện với người khác. Còn bố của Lâm Phong trong một lần làm việc nặng ... đã vô tình gặp nạn ... không qua khỏi.
Từ lúc bố Lâm Phong qua đời, Lâm Kiều Hoa ngày ngày chìm trong sự đau khổ cùng cực. Ngày nào cũng tự hành hạ bản thân, cầm lấy dao mà kề vào cổ, nhưng ... không sao làm được. Bởi lẽ, bà hi vọng rằng con trai mình còn sống, chỉ là chưa trở về mà thôi. Chỉ cần một tia hi vọng, chỉ cần một chút ánh sáng, thì bà sẵn sàng chờ đời, dù cái giá có là gì đi chăng nữa.
Nghe đến đây, tâm của Lâm Phong dường như chết lặng. Một đả kích quá lớn mà trước giờ cậu chưa từng trải qua, mặc dù gia đình cậu nghèo khó, dẫu vậy gia đình ba người vẫn luôn rất hạnh phúc. Nhưng bây giờ, gia đình cậu đã không còn đầy đủ, mất đi trụ cột lớn nhất trong gia đình. Lúc này dường như trong thâm tâm của Lâm Phong, đã dần dần mất đi một chút gì đó.
Mặc dù vô cùng đau đớn, hai mắt của Lâm Phong đã đỏ hoe, song vẫn cố nín lại.
"Thân là nam nhi, phải thật mạnh mẽ như thế mới có thể gánh vác được trách nhiệm to lớn", Bố của Lâm Phong đưa ánh mắt nhìn cậu, đây là lần đầu tiên cậu khóc do bị bắt nạt. Ánh mắt lúc đó của ông, Lâm Phong vẫn nhớ mãi cho tới tận bây giờ. Một chút thương xót, một chút ân cần nhưng cũng bị ông giấu đi, chỉ để lại là sự nghiêm khắc, sắc xảo mà thôi. Bậc làm cha, ai mà không muốn con mình mạnh mẽ làm sao có thể tỏ ra mềm yếu trước hài tử của mình được.
Đây là quá khứ mà trước đây cậu nhớ rõ nhất về ông. Lâm Phong với bố cũng không có quá nhiều kí ức như mẹ mình, nhưng cậu biết rằng, ông là một người vô cùng vĩ đại. Một người, một thân nuôi cả 3 miệng ăn trong gia đình, cho cậu đi học, còn chăm sóc nuôi lớn cậu. Kể cả khi ông mất đi, cậu vẫn luôn tự hào vì đã có một người bố như vậy.
Nhưng suy cho cùng, mọi chuyện cũng đã xảy ra. Nếu sống mãi trong quá khứ, chỉ cho thấy bản thân là một kẻ yếu đuối, cách duy nhất là cố gắng vực dậy, lấy đó làm thước đo, làm động lực cho tương lai. Và quan trọng nhất là Lâm Phong đã trở về, cậu vẫn còn mẹ, còn tương lai phía trước. Lâm Phong tự thầm nhủ trong lòng, nhất định phải là một đấng nam nhi, một người đủ khả năng để gánh vác bảo vệ người thân bên cạnh mình.
...
Sau khi về nhà được vài ngày, ngoài chăm sóc tâm sự với mẹ về những biến cố đã xảy ra trong thời gian cậu mất tích. Lâm Phong cũng luôn dò la khắp nơi về thông tin của Thanh Tuyết. Hỏi hết các bạn học cũ, ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên trước sự trở lại của Lâm Phong. Tất sự việc chính yếu là về Thanh Tuyết thì mảy may không ai biết, song bên cạnh đó cậu cũng dò la một chút sự tình của Lạc Tà. Nghe thoáng qua từ một vài người bạn, mới biết Lạc Tà hiện nay đã trở thành một Tinh giả đang lưu lạc ngoài khu hoang dã.
Cuối cùng cũng hay tin Thanh Tuyết sau biến cố của Lâm Phong, đã trở thành một người hoàn toàn khác, lạnh lùng không cảm xúc, đôi mắt thì luôn lạnh lẽo như băng. Sau này, Thanh Tuyết đã bộc lộ thiên phú trong Tam Tinh Đấu, cuối cùng nhận được một vị trí bồi dưỡng vô cùng tốt. Mọi người đều bất ngờ trước quyết định của Thanh Tuyết, nhưng dù sao Thanh Tuyết cũng đã lớn, cũng đã tự quyết định được hướng đi cuộc đời mình, nên gia tộc cũng không nhiều lời, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho cô.
Càng biết được nhiều thông tin, ý chí của Lâm Phong càng giống như một ngọn lửa, bùng cháy dữ dội, sục sôi không ngừng. Càng phải quyết tâm dù sớm hay muộn cậu cũng phải trở thành một Tinh giả.
Song, sự thật thì cậu đã mất tích 3 năm, tức là đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất tham gia vào trường quân đội, hay độ tuổi thích hợp nhất để trở thành tinh giả. Dẫu vậy Lâm Phong thấy rằng đây mới chỉ là bắt đầu, cậu còn con đường dài phía trước phải trải qua.
Sau khi tìm hiểu trên mạng một hồi lâu, Lâm Phong biết được hiện nay, có 3 cách chính ngạch để trở thành một tinh giả.
- Trường quân đội
- Tam Tinh đấu
- Hiệp hội lính đánh thuê
Trước mắt, nếu chọn trường quân đội thì ắt phải dành dành ra nhiều thời gian hơn. Bởi lẽ Lâm Phong đã bỏ lỡ kì thi tuyển trước đó. Thực tế hơn là, với thể chất, tuổi tác của Lâm Phong thì chắc chắn khả năng cạnh tranh sẽ rất thấp, dù sao trường quân đội cũng luôn tuyển chọn tinh anh trong tinh anh.
Tam Tinh Đấu, một cuộc thi do tam đại võ quán tổ chức để tuyển chọn ra những người tài giỏi nhất, diễn ra 6 tháng 1 lần, từ đó tìm ra những tinh anh để tập trung bồi dưỡng trong tương lai. Nói là vậy, Tam Tinh Đấu vẫn là cơ hội rất tốt để những chuẩn tinh giả bình thường, có cơ hội đột phá, trở thành tinh giả và tham gia vào một trong 3 võ quán toàn cầu.
Song, nếu chọn Tam Tinh Đấu thì Lâm Phong phải chờ thêm 3-4 tháng nữa, lúc này với tâm cảnh, ý chí của Lâm Phong thì sẽ nhất quyết không chờ đợi thêm nữa. Lâm Phong đã qua cái độ tuổi phát triển tốt nhất rồi, nếu còn đợi thêm nữa... có lẽ cậu sẽ bị mọi người bỏ lại rất xa.
Cách duy nhất bây giờ là tham gia hiệp hội lính đánh thuê. Mỗi tháng một lần, hiệp hội đều mở một cuộc khảo sát vào 15 hàng tháng. Từ bây giờ cách ngày khảo sát còn 9 ngày, trước lúc đó nếu Lâm Phong cố gắng thì có thể vừa đủ điều kiện đạt Chuẩn.
Sau khi trở thành tinh giả có thể làm một lính đánh thuê, tự do ra ngoài khu vực hoang dã không chịu sự kiểm soát của tam võ quán hay quân đội. Dưới áp lực của nguy hiểm túc trực, biết đâu có thể nhanh chóng đột phá, sớm gặp lại Thanh Tuyết và Lạc Tà.
Nghĩ ổn thỏa mọi thứ xong, Lâm Phong lập tức vạch ra kế hoạch tu luyện tức tốc trong 9 ngày tới.
Đăng bởi | Sangpham66 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |