Đến ngày
Trong 6 ngày đầu tiên, Lâm Phong ngày nào cũng rèn luyện chăm chỉ, nhằm gia tăng lực quyền, tốc độ.
Hiện tại cậu đã có thể kiểm soát được lực đạo phát ra, cũng như giới hạn được tốc độ của bản thân mình đạt về tiêu chuẩn tuyệt đối của Chuẩn Tinh Giả. Song, vẫn xảy ra một vài chuyện không như ý muốn, mặc dù ban đầu Lâm Phong có thể bộc phát ra tốc độ 25m/s, nhưng qua vài ngày tập luyện và thử lại thì tốc độ của cậu cũng không hề gia tăng hơn nữa.
Điều đó khiến Lâm Phong bỗng chốc mừng hụt, cứ nghĩ rằng nếu tiếp tục tập luyện, ngày qua ngày sẽ đột phá, nếu như vậy thì thật sự biến thái. Lực quyền cũng trở nên đồng dạng, từ 3 hôm trước lực đạo tối đa của Lâm phong có thể phát ra gần 1200kg, còn lại những ngày sau cũng không hề gia tăng.
Tuy nhiên điều đó cũng là rất bình thường, việc bất bình thường duy nhất ở đây, chính là bản thân Lâm Phong chưa phải một chuẩn tinh giả mà lực quyền đã đạt tới gần 1200kg, tốc độ 25m/s.
Dẫu vậy càng đột phá lên cao thì lực quyền hay tốc độ cũng sẽ bị giới hạn của cơ thể con người mà trở nên tiến bộ rất chậm, suy cho cùng cực hạn cơ thể con người cũng chỉ là máu thịt.
Giống như sắt là một kim loại vốn đã cứng cáp, nếu gia công thêm, thì sẽ càng trở nên cứng, càng trở nên bền. Nhưng vẫn sẽ có thứ mạnh hơn phá hủy được miếng sắt đó, vì bản chất nó vẫn là sắt, vẫn là kim loại, khó có thể gia công thêm được nữa, cuối cùng đạt đến cực hạn. Cho nên càng về sau, sẽ càng khó để gia trì sức mạnh.
Chính vì vậy khả năng phát ra lực đạo 1000kg, và tốc độ 20m/s là những giá trị tuyệt đối mà con người hiện tại có thể gánh chịu được ở thể trạng sẵn có. Dù sao di chuyển càng nhanh thì trọng lượng sẽ càng gia tăng, tăng đến một mức mà cơ thể con người không thể gánh chịu được, lúc đó bản thân sẽ bị nghiền nát, do gia tốc thay đổi đột ngột sinh ra phản lực. Chỉ khi trở thành một Tinh Giả, mới có khả năng gỡ bỏ được giới hạn của cơ thể.
...
Ngoài luyện tập lực quyền và tốc độ, Lâm Phong cũng rèn luyện cả võ thuật cơ bản và phản ứng thần kinh . Vì cậu biết để qua được vòng 2, thì sức mạnh là chưa đủ, hiện tại kĩ xảo và kinh nghiệm chiến đấu của cậu còn nhiều thiếu xót.
Về võ thuật cơ bản, cậu theo Lão Quân từ những ngày đầu chập chững thì bây giờ cũng nắm được tương đối, cũng phải không ít lần nếm đau khổ, ngoài ra cậu cũng mới nắm được chút ít da lông của Huyền Cước. Dẫu vậy những điều đó có thể vẫn chưa đủ, nhưng may thay hiện tại vẫn có con át chủ bài là thần thức, có thể nó sẽ bù đắp được chút ít rào cản về phản ứng thần kinh, hay kinh nghiệm thực chiến.
Thời gian thấm thoát trôi đi, cuối cùng ngày tuyển khảo cũng đã đến.
Kì tuyển khảo của hiệp hội lính đánh thuê diễn ra vào ngày 15 hàng tháng, nhằm mục đích tuyển chọn ra những người đủ khả năng để tham gia. Nếu chỉ lấy số mà không lấy lượng, thì không khác nào hiến mạng cho quái thú.
Từ lúc mặt trời còn chưa kịp mọc, Lâm Phong đã lặng lẽ rời khỏi nhà, chỉ kịp đi ngang qua chào Lão Quân một cái, liền tức tốc chạy bộ đến Trụ sở của hiệp hội lính đánh thuê ở giữa giáp danh Nam Hải, Đông Hải. Mặc dù là đường xá có chút xa xôi, nhưng dù sao Lâm Phong đã chờ đợi 9 ngày rồi, nên trong lòng cũng có chút phấn chấn háo hức.
...
"Cuối cùng cũng đến nơi", Lâm Phong thầm nghĩ, thời điểm này mặt trời cũng đã dần ló dạng. Ngay trước mắt cậu, là một tòa kiến trúc đặc dị vô cùng hiện ra, phía hai bên được xây dựng lồi ra, đều được phủ toàn bộ là những tấm kính trong suốt, còn cửa ra vào lại được thu vào nằm giữa hai bên. Tổng thể cả tòa hiệp hội có hình dốc hướng về đằng sau.
Thời điểm này không chỉ có Lâm Phong, mà hàng đoàn người ở đây cũng đã đợi từ rất sớm, tuy nhiên không có mấy người cười nói, trò chuyện cho nên không khí có chút ảm đạm, tẻ nhạt.
Vì đến quá sớm Lâm Phong nên cũng chỉ biết khoanh tay thẫn thờ. Tiếp đó, càng ngày càng có nhiều người đến đây, ai nấy đều trong tâm trạng háo hức, chỉ mong vượt qua kì tuyển khảo. Chỉ một lúc sau, khu vực ở đây đã gần như chật ních, ai nấy đều trò chuyện nhốn nháo, bỗng chốc khiến cho không khí dần trở nên nhộn nhịp như trẩy hội.
"Cậu đến tham gia tuyển khảo hả", một cô gái nhẹ nhàng đi tới, với dáng hình thanh mảnh, dáng điệu dễ thương, toàn thân phát ra một nguồn năng lượng tương đối hòa hợp.
Từ khi trở về từ Minh Châu Sơn, Lâm Phong còn phát hiện một khả năng cực kì đặc biệt là nhìn thấy được nguồn năng lượng của người khác. Tuy nhiên cũng chỉ tương đối, cho nên lúc ở võ quán Quân Chủ trước đó, cậu mới tự tin lao tới đánh cho tên Vương Kì sứt đầu mẻ chán. Không với tính cách cẩn thận, cho dù có tức giận đến đâu cũng không làm ra hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
"Cô gái này có vấn đề về thần kinh hả, chả nhẽ đứng trước trụ sở hiệp hội lính đánh thuê ngắm chơi chắc!" Lâm Phong quay đau ra nhìn với ánh mắt kì quặc, nhếch miệng cười trừ.
"Tôi đến đây để tham gia tuyển khảo, còn cô thì sao, cô đến đây chơi hả?" Sau khi Lâm Phong nói xong, cô gái nghe được giọng điệu châm chọc, liền một chút bực tức, nhưng rồi cũng tự thu lại, mỉm cười nhìn về phía cậu.
"Tôi tên Từ Hồng, rất vui được làm quen với cậu. Tiện thể, tôi với cậu cũng chung mục đích, hay là chúng ta cùng vào đi" Cô gái liền mỉm cười, hai tay đưa ra phía sau, hướng về phía trước tỏ điệu bộ dễ thương chăm chú nhìn Lâm Phong.
"Ừ, cũng được" Lâm Phong lúc này đành thở dài bất lực, liền cười nhẹ, dù sao mục đích chính của cậu ở đây là tham gia kì tuyển khảo nên từ đầu cũng không có nhiều ý định làm quen người khác, nhưng người chạy tới đây rồi, chả nhẽ liền biến mất, từ chối cho xong thì liền không có ý tứ chút nào.
9:30
Từng tốp người dần dần, tiến vào trong trụ sở hiệp hội, còn Lâm Phong và Từ Hồng từ từ bước theo sau. Dù sao trước đó để tham gia kì tuyển khảo thì mọi người đã phải đăng ký từ trước, nên lúc này cũng không có gì phải vội.
Khung cảnh bên trong cũng tráng lệ như bên ngoài. Ngoài sự rộng lớn sẵn có, thì xung quanh cũng được phủ toàn là những mặt kính gần như là trong suốt.
Không những thế, cả tòa nhà được chia thành 2 bên tập trung ở điểm cuối cùng nhau giống như một hình tam giác khổng lồ, mỗi bên tương tự đều có xấp xỉ hàng trăm tầng. Mỗi tầng đều có những hành lang, dài thẳng tắp, đường đi hầu như đều được làm bằng những lớp kính trong suốt, vì vậy hoàn toàn có thể nhìn xuyên thấu từ dưới lên. Ở giữa hình tam giác, còn có một cột trụ với đường kính sấp sỉ 1/3 cả khu, chống thẳng lên điểm cuối cùng của trần nhà, xung quanh trụ cột đều được trồng những cây xanh xếp chéo nhau đến tận cùng giống như một mũi khoan vô cùng lớn.
To lớn là vậy, song hiện tại thì rất ít người đi lại. Có lẽ hôm nay là ngày tuyển khảo nên hiệp hội đã chuẩn bị từ trước.
Từ bé đến giờ Lâm Phong cũng chỉ được nhìn thấy những dạng kiến trúc kiểu này trên phim ảnh mà thôi. Giờ đây khi được nhìn thấy tận mắt thì cậu vẫn vô cùng cảm thán.
Sau một hồi, khi mọi người đã dần tập hợp đầy đủ, giữa trụ sở lúc này, bỗng xuất hiện một hình chiếu lập thể của một nữ nhân, trông giống như một người máy được lập trình sẵn, không hề có cảm xúc, cất giọng.
*"Chào mừng mọi người tham gia kì tuyển khảo của Hiệp Hội lính đánh thuê của chúng tôi, lát nữa mọi người vui lòng đi theo người hướng dẫn, tới khu vực phòng chờ làm khảo thí" *
Trong thời kì kĩ thuật ngày càng phát triển này, cho nên hình chiếu lập thể cũng không còn là thứ gì quá xa lạ, việc sở hữu trí tuệ riêng thì lại càng đắt đỏ. Cho nên thường thì chỉ có những tổ chức lớn mới có khả năng sở hữu.
Cuối cùng, mọi người được đưa tới một khu vực chờ. Lúc này đây, từ cửa khác của khu vực chờ, liền xuất hiện một người thanh niên cao to, ngực vai đầy cơ bắp, ánh mắt vô cùng sắc bén.
"Tất cả mọi người lắng nghe cho rõ, tôi là Trung Sĩ Bình Khải, lát nữa đọc đến tên ai thì đi theo tôi, nếu ai không có mặt hoặc không xuất hiện thì coi như bị loại" Người thanh niên vừa nói, liền đưa ánh mắt quét xuống một lượt.
Ánh mắt vừa quét qua khiến Lâm Phong bất giác lạnh người. Năng lượng giao động trên thân thể của Bình Khải lúc này làm cho Lâm Phong cảm thấy nguy hiểm lần đầu tiên, giống như là một con mãnh thú đang gào thét, sẵn sàng làm thịt con mồi.
"Mạnh thật, chắc chắn có ngày... mình sẽ trở nên mạnh mẽ hơn thế" Lâm Phong thì thầm cảm thán, định thần lại trong chốc lát.
Vì số lượng người rất là đông, cho nên có khi phải chờ tới tận 1-2 tiếng thì mới được kiểm tra. Tuy nhiên không khí xung quanh vẫn không hề giảm đi sự náo nhiệt, trò truyện rôm rả, song cũng không quá ồn ào.
Còn Từ Hồng, từ lúc đầu đã muốn đi theo Lâm Phong, nhưng Lâm Phong cũng không quan tâm nhiều chuyện cho lắm, nên cũng không hề để ý đến Từ Hồng . Dù sao, hai người cũng chỉ là mới quen, do đó Lâm Phong cũng không có ý định bắt chuyện làm thân.
"Tên này thật nhàm chán", Từ Hồng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Lâm Phong, bĩu môi cười trừ.
Sau một hồi lâu, bước ra từ phòng khảo thí liền xuất hiện đủ các loại tâm trạng khác nhau, có người thì phấn chấn vui vẻ, có người thì mặt mày ủ rũ, có người thì vô cùng lạnh lùng, có người thì kiêu ngạo, châm chọc, trong số đó cũng có một số người phát ra năng lượng đủ khiến cho Lâm Phong trở nên kiêng kị.
"Lâm Phong!" Bình Khải ngẩng đầu quát to.
Khi nghe đến tên mình, Lâm Phong cũng chỉ bình tĩnh, lập tức thở ra một ngụm trọc khí, chậm rãi đi về phía trước, phía sau là Từ Hồng, đang nhìn theo bóng lưng ấy với đầy vẻ chờ mong.
Đăng bởi | Sangpham66 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |