Nói đến cái gì là đến cái đó!
Chương 7: Nói đến cái gì là đến cái đó!
"Lại nói ngươi sao lại sợ Hạ Cơ lão sư như thế, cho dù ngươi đến trễ chẳng lẽ lão sư còn có thể ăn ngươi hay sao?"
Tô Thanh có chút hiếu kỳ tên mập mạp này.
Nhắc tới bàn tử không sợ trời không sợ đất, trong nhà hắn ngay cả cha hắn cũng không quản được hắn, vậy mà sợ Phương lão sư xinh đẹp, đây quả thực là kỳ quái.
Ta Võ Công Biến Dị! Trailer
Theo đạo lý mà nói hắn cần phải mỗi ngày mặc âu phục đại nhân, chải tóc vuốt ngược, tay nâng một đóa hoa đi nịnh bợ, kết quả lại ngược lại.
"Ta thật sự sợ bả ăn ta."
Bàn tử nói xong vô ý thức ngẩng đầu lên nhìn Hạ Cơ trên bục giảng.
Ăn?
Tô Thanh không khỏi cau mày, trước kia hắn có thể sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại gặp qua quỷ quái, đối với từ ăn này có định nghĩa mới.
"Man Tử, đừng nói ta không chiếu cố ngươi, ta khuyên ngươi tốt nhất là cách xa Hạ Cơ một chút."
Bàn tử đột nhiên nhìn Tô Thanh nói lời thấm thía.
"Có lời gì cứ nói, có rắm thì phóng."
Tô Thanh nhịn không được liếc Bàn tử một cái, ở đây giả thần giả quỷ với hắn, còn không bằng không nói ra.
"Khụ khụ, cho chút mặt mũi đi, cái này không có chút cảm giác thần bí à."
Bàn tử nhìn chung quanh một chút, đột nhiên ghé vào tại Tô Thanh nhỏ giọng nói, "Ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng đừng đi khắp nơi nói lung tung, thực sự lão sư này của chúng ta cũng không phải là người bình thường."
"Lúc cha ta còn trẻ, nàng cũng là lão sư của cha ta, ngươi suy nghĩ một chút cha ta đó là cái niên đại gì chứ? Đoán chừng lúc đó trên đường phố cũng không tìm được một chiếc xe, đã qua mấy thập niên, sao nàng có thể còn trẻ như vậy."
"Không phải đâu."
Tô Thanh cũng hơi kinh ngạc, ba Bàn tử hắn cũng biết, trước kia ở Đường Trung khu là nhóm người đi biển sớm nhất, hiện tại đã mấy chục năm, làm sao có thể có còn trẻ như vậy.
"Ai nói không phải, nếu không phải cha ta ngẫu nhiên trông thấy lão sư chúng ta, hắn cũng tưởng rằng mình đang nằm mơ, lại thêm gần đây náo ra một số việc, cha ta hoài nghi nàng căn bản không phải người, cho nên cha ta cũng bảo cách xa một chút, nếu không phải không nỡ bỏ ngươi, ta sớm đã chuyển ban."
Bàn tử nói xong lập tức im miệng, hình như sợ hãi có thể phát sinh chuyện gì, còn vỗ vỗ bả vai Tô Thanh để hắn đừng làm ra biểu tình kỳ quái.
Không phải người?
Tô Thanh ngẩng đầu đánh giá lão sư trên bục giảng.
Trừ những thứ Bàn tử nói, Hạ Cơ lão sư dường như xinh đẹp, giảng bài đều rất nghiêm túc, trước kia hắn cũng bởi vì học tập mà tiếp xúc qua mấy lần, rất chuyên nghiệp.
Lại nói cho dù là quỷ quái, đoán chừng cũng là quỷ quái tốt.
Dù sao cũng không nghe nói đại học Thanh Mậu náo ra sự kiện linh dị gì.
Phải biết gần đây các nơi ngẫu nhiên xuất hiện sự kiện linh dị, phần lớn đều là phát sinh trong trường học, mà đại học Thanh Mậu giống như một chỗ thanh tịnh chỗ, không có tí ti động tĩnh gì.
"Tan học."
Bất tri bất giác, một tiết đã xong.
Tô Thanh cùng Bàn tử hai người đưa mắt nhìn Hạ Cơ rời khoi phòng học.
"Man Tử, ta đối với ngươi cũng không tệ à, nếu không phải là ngươi thì ta sớm đi rồi, ngươi phải nhớ kỹ phần tâm ý này của ta đó."
Bàn tử thấy Hạ Cơ rời đi lại hoạt bát lại.
Tô Thanh cũng không nói lời nào, lấy quan hệ giữa hắn và Bàn tử, có năng lực tự nhiên sẽ giúp.
. . .
Giữa trưa, sau khi cơm nước xong.
Bởi vì buổi chiều không có lớp, cho nên sau khi tách khỏi Bàn tử, Tô Thanh trở lại nhà trọ.
"Nếu như Bàn tử nói là thật, như vậy cũng đại biểu là Hạ lão sư sống đặc biệt lâu, nếu như là quỷ quái khẳng định rất lợi hại, cái này cũng đại biểu cũng có thể còn có quỷ quái lợi hại hơn."
"Xem ra không thể trễ nãi, không cầu cái khác, chỉ cầu tự vệ."
Mang theo loại tâm tính này, Tô Thanh tiếp tục bắt đầu tìm tòi sự kiện linh dị.
Hi vọng tìm được một số quỷ quái xuất hiện ở phụ cận, sau đó thu hoạch được hắc khí, tu luyện võ công.
Chỉ là lục soát nửa ngày, cũng không tìm được cái gì.
Chính phủ động thủ quá nhanh, tin tức khắp nơi mới vừa xuất hiện, liền bị xóa bỏ.
Cứ như vậy, giày vò khốn khổ giày vò khốn khổ trời đã tối.
"Vì sao sự kiện linh dị không phát sinh bên cạnh ta, như thế cũng thuận tay à."
Tô Thanh đóng máy tính lại, dựa vào ghế yên lặng suy nghĩ.
Đúng lúc này, trong nhà trọ bóng đèn đột nhiên chớp lên một cái, rồi tối mờ.
"Chẳng lẽ nói cái gì liền đến cái đó?"
Nếu bình thường xuất hiện loại tình huống này hắn sẽ chỉ coi là điện áp bất ổn, dù sao cũng là mùa hè mở điều hòa rất nhiều, nhưng bây giờ thì không giống nhau.
Tô Thanh cầm lấy áo gió màu đen mặc lên người, lại bịt kín một tầng khẩu trang.
Sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Không biết vì sao, vốn dĩ bởi vì điện áp bất ổn thì phải ồn ào nhưng lối đi nhỏ an tĩnh đến đáng sợ.
"Đông đông đông."
Thấy thế, Tô Thanh đi vào cửa đối diện gõ gõ cửa.
Nếu như không có vấn đề gì sát vách hẳn sẽ mở cửa ra.
Dù sao trạch nam sát vách này vạn năm không ra khỏi cửa.
Chờ một lát, thấy không có phản ứng gì, Tô Thanh biết đây chính là sự kiện linh dị.
"Đắc tội."
Yên lặng nói một câu, Tô Thanh trực tiếp dùng tay đập vào cửa chống trộm.
Loảng xoảng một tiếng!
Trên cửa chống trộm có một cái hắc động.
Vươn tay vào mở cửa ra, Tô Thanh đẩy cửa ra một đường đi vào.
Liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người mập mạp nằm trên mặt đất, chung quanh chồng chất một đống lớn đồ ăn vặt đồ uống, và một số khăn giấy dính một ít chất lỏng không rõ.
Chỉ là những thứ này đều không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là tên chủ nhà mập mạp đang nằm trên hắc ảnh thấy không rõ mặt, cũng không biết là người hay là quái vật.
"Cô cô cô!"
Hắc ảnh thấy có người xông tới cảnh giác ngẩng đầu lên, phát ra âm thanh dường như là đang cảnh cáo Tô Thanh không nên tới gần.
Phanh một tiếng!
Một giây sau, hắc ảnh bay rớt ra ngoài đụng vào trên tường.
Không chết?
Có thể bị hắn dùng 1500 kg khí lực đá chết thì không đáng sợ.
Tô Thanh cũng không sợ, hắn có chút hưng phấn.
Thực lực mạnh thì đại biểu hắc khí nhiều, hắc khí nhiều cũng đại biểu cho hắn có thể càng mạnh hơn.
Hắc ảnh tuy không chết, nhưng bị ngốc.
Không nghĩ tới đối phương đột nhiên ra tay, hơn nữa lực lượng đáng sợ như vậy, thiếu chút nữa đã đánh chết nó.
Ục ục!
Hắc ảnh từ trong bóng tối đi ra dưới ánh trăng, Tô Thanh thấy rõ kẻ trước mắt này.
Xấu quá.
Mặt người cánh tay dài, trên thân thể đen thui có lông?
Cái đồ chơi này Tô Thanh hơi biết biết, là Sơn Tiêu * cũng chỉ có Sơn Tiêu mới bộ dáng này.
- Sơn Tiêu: Ma núi (loài yêu quái một chân ở trong truyền thuyết).
Chỉ là làm cho Tô Thanh hiếu kỳ, Sơn Tiêu không phải đều tránh trong núi sao, sao lại đột nhiên lại xuất hiện ở đây.
Đột nhiên, con ngươi Tô Thanh co, nhìn về phía cổ Sơn Tiêu.
Ở nơi đó lại có cái vòng cổ.
Chẳng lẽ đồ chơi này là được người nuôi sao?
Đăng bởi | Snowagle90 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 7 |