Chúng Bạn Thân Ly
Vô Cực Tử sau khi xuất quan biết được tình cảnh của Kiều Phong hiện giờ giống như chuột chạy qua đường, người người kêu đánh kêu giết, không khỏi thở dài cảm khái, võ lâm Trung Nguyên thiếu mất một nhân vật phong vân như vậy thì thật là đáng tiếc. Lần này anh hùng yến được tổ chức ở Tụ Hiền Trang, cách Hứa Gia Tập bảy mươi dặm về phía đông bắc, tính ra cũng không quá xa, Vô Cực Tử suy nghĩ một chút liền quyết định cùng với ba người Vương Ngữ Yên, A Châu và A Bích đến xem náo nhiệt, Vương Ngữ Yên nghĩ rằng lần này yến hội quy mô như thế, biểu ca ắt hẳn sẽ đến tham dự, trong lòng cảm thấy vô cùng hào hứng.
Anh hùng yến lần này do Du Thị Song Hùng của Tụ Hiền Trang liên danh với thần y Tiết Mộ Hoa cùng mời. Hai huynh đệ Du Ký và Du Câu giàu có hào hiệp, giao du rộng rãi, võ công cao thâm mà tiếng tăm cũng rất vang dội, nhưng cũng không thể coi như đức cao vọng trọng để có thể mời được bấy nhiêu anh hùng hảo hán, thế nhưng thần y Tiết Mộ Hoa lại là người mà ai ai cũng muốn kết giao. Nên biết trong giang hồ người tự phụ võ công cao cường thì nhiều, còn người tự xưng thiên hạ vô địch thì rất ít, mà dù có thiên hạ vô địch thì cũng không dám chắc suốt đời không bệnh tật hay bị thương, nếu kết giao được với thần y Tiết Mộ Hoa thì có thể giữ được tính mạng vững chắc, chỉ cần còn sống mà đưa đến, bất luận bệnh nặng thế nào y cũng có thể chữa được, vậy nên anh hùng thiếp của Du Thị Song Hùng cùng thần y Tiết Mộ Hoa phát ra, ngoài việc làm vinh dự cho người nhận còn có giá trị như một đạo bùa hộ mệnh, hôm nay có dịp làm quen với vị thần y tài ba, đến khi sơ sẩy bệnh tật lẽ nào y lại bỏ mặc không chữa?
Lần yến hội này rất là đột ngột, thiếp mời không đề tên khách, tất cả nhân vật võ lâm đều được hoan nghênh, người nào nhận được thiếp mời cũng phi ngựa suốt ngày đêm chuyển giao cho bạn bè quen biết, người nọ truyền cho người kia, mới một ngày đêm mà thiếp mời đã truyền đi thật xa. Nhưng bởi vì quá cấp bách, phần lớn những người tới Tụ Hiền Trang phó hội cũng chỉ trong chu vi vài trăm dặm xung quanh Thiếu Lâm Tự, may mà địa giới Hà Nam nằm ở trung tâm, ngoài người bản địa thì nhân vật võ lâm ở khắp bốn phía nghe được tin tức cũng sẽ lên đường đi ngay, thành thử số người tham gia yến hội cũng không hề ít.
Lúc này đại sảnh của Tụ Hiền Trang đã đầy tân khách, Tiết Mộ Hoa và Du Thị Song Hùng vừa mới ổn định khách nhân an tọa, một vị tân khách đã cất giọng hỏi:
- Tại hạ có việc muốn hỏi, lần này Tiết lão gia tử và hai vị Du lão gia gửi thiếp mời khách, không biết có mời Kiều Phong hay chăng?
Người vừa lên tiếng là Bào Thiên Linh, có ngoại hiệu là Một Bản Tiền, gã này chuyên môn trộm của người giàu chia cho người nghèo, vậy nên cũng có đôi chút hiệp danh, Tiết Mộ Hoa và Du Thị Song Hùng nghe thấy hai chữ "Kiều Phong" liền biến sắc mặt, Du Ký ngạc nhiên hỏi:
- Lần này phát thiếp vô danh, ai tới cũng được đón tiếp, tại sao Bào huynh lại đề cập tới Kiều Phong? Phải chăng Bào huynh và hắn cũng có một chút giao tình?
Bào Thiên Linh nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói:
- Hôm qua tiểu đệ vừa gặp Kiều Phong, nghe hắn nói là sẽ tới Tụ Hiền Trang tham dự anh hùng yến.
Lời nói vừa dứt, quần hùng ai nấy đều rất sửng sốt, mấy chục người ở trong đại sảnh đang cao đàm khoát luận rất là huyên náo cũng đột nhiên dừng bặt, ngồi im phăng phắc, còn những người ngồi xa không nghe thấy Bào Thiên Linh nói gì, nhìn thấy mọi người im lặng cũng ngừng nói chuyện để lắng nghe. Chỉ trong giây lát, trong đại sảnh không còn một chút tiếng động, đến nỗi tiếng người đang ăn uống dưới hậu sảnh cũng vọng lên tận nhà trên, bầu không khí có chút ngưng trọng bí bách.
Bào Thiên Linh với Kiều Phong cũng có một chút giao tình, năm xưa khi Kiều Phong làm lễ tiếp nhận chức vụ bang chủ Cái Bang thì y cũng đến dự, thậm chí đến lúc có người mắng chửi Kiều Phong vốn là dòng giống Khiết Đan chó má, y còn gân cổ lên cãi, suýt nữa động thủ đánh nhau, thế nhưng đến khi Thiếu Lâm Tự công khai bố cáo hành vi tội ác giết phụ mẫu hại ân sư của Kiều Phong, Bào Thiên Linh biết tin thì quá đỗi thất vọng, hình tượng anh hùng hiệp nghĩa trong lòng ầm ầm sụp đổ, lúc này giơ tay lên nói:
- Kiều Phong là giống chó dại Khiết Đan, dù có nhân nghĩa tới đâu chúng ta cũng phải diệt đi, huống hồ bản tính gian ác đã lộ ra, gây họa càng ngày càng lớn. Nếu hắn cao chạy xa bay thì khó lòng tróc nã được, thế nhưng lòng trời run rủi, hắn lại tự đâm đầu vào chỗ chết.
Du Câu cau mày trầm ngâm nói:
- Đại hội anh hùng lần này chính là để đối phó với Kiều Phong, ta thường nghe nói Kiều Phong trí dũng song toàn, đủ tài để làm việc đại ác chứ không phải kẻ thất phu liều lĩnh, lẽ nào hắn dám đơn thương độc mã đến anh hùng đại yến để tự chui đầu vào lưới?
Bào Thiên Linh khẽ hừ một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Chỉ sợ hắn có gian mưu, chúng ta cần phải đề phòng cẩn thận. Có câu lắm người nhiều kế, tất cả chúng ta đây phải cùng nhau bàn thảo tính toán xem thế nào.
Trong khi đang mải nói chuyện, bên ngoài lại có vô số anh hùng hào kiệt mới tới, Đơn Chính có ngoại hiệu Thiết Diện Phán Quan đến cùng năm người con trai của mình nổi danh với ngoại hiệu Thái Sơn Ngũ Hùng, ngoài ra còn có vợ chồng Đàm công và Đàm bà ở Xung Tiêu Động trên Thái Hàng Sơn, cùng với sư huynh của Đàm bà là Triệu Tiền Tôn. Lát sau hai vị cao tăng của Thiếu Lâm Tự Huyền Nạn Đại Sư và Huyền Tịch Đại Sư cũng đã đến nơi, ai nấy đều được thần y Tiết Mộ Hoa cùng Du Thị Song Hùng hoan nghênh khoản đãi. Quần hùng ngồi nhắc lại những hành vi tội ác táng tận lương tâm của Kiều Phong trước đấy, mọi người ai cũng vô cùng phẫn nộ.
Đột nhiên quản gia của Tụ Hiền Trang lật đật chạy vào, cung kính nói:
- Từ trưởng lão của Cái Bang suất lãnh các vị trưởng lão đi đến bái trang.
Mọi người ai nấy rùng mình, Cái Bang chính là bang hội lớn nhất giang hồ, thanh thế quả thật cực kỳ đáng gờm, một vị võ sĩ nổi danh trọng nghĩa khinh tài tên Hướng Vọng Hải đột nhiên âm dương quái khí nói:
- Cái Bang kéo hết đến đây, chắc hẳn là để viện trợ cho Kiều Phong đấy!
Đơn Chính tỏ ý không vui, lắc đầu nói:
- Kiều Phong đã rời khỏi Cái Bang, không còn là bang chủ Cái Bang quyền cao chức trọng nữa đâu, chính mắt tại hạ đã nhìn thấy bọn họ trở mặt với nhau rồi.
Hướng Vọng Hải khoanh tay trước ngực, khinh khỉnh nói:
- Tình nghĩa cố cựu không phải nói quên là quên được ngay đâu.
Du Ký nhẹ nhàng lắc đầu, khoát tay nói:
- Các vị trưởng lão Cái Bang ai cũng là bậc nam tử hiên ngang khảng khái, chẳng lẽ lại không phân biệt thị phi phải trái, bảo vệ kẻ thù? Nếu như bọn họ đến đây để giúp Kiều Phong, chẳng hóa ra đã biến thành Hán gian bán nước hay sao?
Mọi người gật gù khen phải, thần y Tiết Mộ Hoa cùng với Du Thị Song Hùng thân hành ra ngoài cửa trang nghênh tiếp, nhìn thấy Cái Bang chỉ đến chừng mười hai mười ba người. Quần hùng thấy vậy cũng hơi yên tâm, ai cũng chưa biết bọn họ có phải là tới giúp đỡ Kiều Phong hay không, dù cho họ có tâm địa bất hảo thì chỉ mười mấy người cũng chẳng làm trò trống gì được. Mọi người với trưởng lão Từ Xung Tiêu của Cái Bang cũng chỉ chào hỏi qua loa, sau đó cùng đi vào trong đại sảnh, các nhân vật Cái Bang ai nấy đều mặt mày lo âu, rõ ràng trong lòng đang có tâm sự nặng nề.
Chủ khách an tọa cả rồi, Từ Xung Tiêu mới cao giọng hỏi:
- Tiết huynh cùng với hai vị Du lão đệ hôm nay phát thiếp mời anh hùng hào kiệt khắp nơi tụ họp ở đây, phải chăng là để đối phó với cái mầm họa mới trong võ lâm là Kiều Phong?
Mọi người nghe đối phương gọi Kiều Phong là "mầm họa mới trong võ lâm" thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Du Ký chắp tay nói:
- Đúng vậy! Chắc hẳn cũng vì việc này mà Từ trưởng lão cùng các vị trưởng lão Cái Bang nhất tề giá lâm tệ trang, thật là đại hạnh cho võ lâm Trung Nguyên. Chúng tôi trừ diệt tên mọi rợ Khiết Đan cần được quý bang chứng kiến, nếu không lỡ có chuyện hiểu lầm làm tổn thương hòa khí thì đôi bên đều không khỏi có điều hối hận.
Từ Xung Tiêu bất đắc dĩ thở dài nói:
- Kiều Phong táng tận lương tâm thành kẻ điên loạn, hành động đại nghịch bất đạo. Quả thật hắn đã giúp tệ bang không biết bao nhiêu công lao hãn mã, mới đây chúng ta bị gian nhân ám toán cũng đã được hắn ra tay giải cứu, nhưng mà đại trượng phu lập thân xử thế phải lấy đại thể làm trọng, những điều ân oán nhỏ mọn cũng chỉ đành phải tạm gác qua một bên. Mọi rợ Khiết Đan chính là tử thù của Đại Tống chúng ta, các vị trưởng lão tệ bang mặc dù đều từng được Kiều Phong đối đãi tử tế, nhưng không thể chỉ vì ơn riêng mà bỏ nghĩa công, đành phải đại nghĩa diệt thân, huống hồ Kiều Phong với Cái Bang lúc này cũng chẳng còn quan hệ thân thích gì nữa.
Lời nói vừa dứt, quần hùng ai nấy đều vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Lúc này Du Ký mới nói đến việc Kiều Phong muốn đến tham dự anh hùng đại yến, các vị trưởng lão Cái Bang đều rất sửng sốt, mọi người đều từng đi theo Kiều Phong lâu ngày, biết y không bao giờ hành sự hữu dũng vô mưu, nếu như lần này đơn thương độc mã đến Tụ Hiền Trang thì quả là điều kỳ quái.
Mọi người nhất thời ngưng trọng, Hướng Vọng Hải đột nhiên nói:
- Tại hạ nghĩ rằng Kiều Phong cố ý bày kế nghi binh để quần hùng chờ đợi ở đây, còn hắn thì đã cụp đuôi chạy mất rồi, cái đó gọi là kim thiền thoát xác.
Ngô Trường Phong vốn luôn tín phục Kiều Phong hào hiệp trượng nghĩa, bây giờ lại nghe người khác nói xấu sau lưng y như vậy liền đập tay xuống bàn, tức giận mắng:
- Kim thiền thoát xác cái con bà ngươi! Kiều Phong là hạng người nào ngươi có biết không? Người ta đã nói thế nào thì sẽ làm đúng như vậy!
Hướng Vọng Hải bị Ngô Trường Phong mắng thẹn đỏ mặt lên, giận dữ quát:
- Ngươi định bệnh vực cho Kiều Phong hay sao? Hướng mỗ nhất định không chịu, có giỏi thì lại đây tỷ võ với ta!
Ngô Trường Phong nghe những chuyện Kiều Phong giết phụ mẫu hại ân sư, đại náo Thiếu Lâm Tự, trong lòng vô cùng uất ức, lửa giận chưa biết trút vào ai, bây giờ Hướng Vọng Hải lại đứng ra khiêu chiến, thật là cầu còn chưa được, bèn tung người nhảy vọt ra sân, lớn tiếng nói:
- Kiều Phong là giống chó Khiết Đan hay đường đường là người Hán, lúc này còn chưa rõ ràng. Nếu quả thật hắn là mọi rợ Khiết Đan, Ngô mỗ sẽ là người đầu tiên liều mạng với hắn, cũng chưa tới lượt thằng khốn kiếp nhà ngươi. Ngươi là cái thá gì mà đến đây nói năng bậy bạ? Vác xác ra đây để ông dạy cho một trận!
Hướng Vọng Hải giận tím cả mặt, rút đơn đao ra khỏi vỏ nghe soạt một tiếng, Du Ký vội vàng khuyên can nói:
- Hai vị đều là tân khách của Du mỗ, xin hãy nể mặt tại hạ, đừng để đánh mất hòa khí.
Từ Xung Tiêu cũng xen vào nói:
- Ngô huynh đệ chớ nên nóng nảy, phải giữ lấy thanh danh cho bản bang.
Đúng lúc này, có một tên quản gia chạy vào, ghé tai Du Ký nói nhỏ mấy câu, Du Ký biến sắc mặt liền, chạy lại ghé tai nói thầm với Tiết Mộ Hoa và Du Câu, hai người cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt. Thế rồi người nọ truyền người kia, một truyền thành hai, hai truyền thành bốn, bốn truyền thành tám, tin tức lan ra rất nhanh, biết rằng Kiều Phong đã đến bái trang, chỉ trong chốc lát đại sảnh liền lặng yên không một tiếng động.
Tiết Mộ Hoa quay sang nhìn huynh đệ Du Ký, Du Câu gật gật đầu, lại quay sang nhìn hai vị cao tăng Huyền Nạn Đại Sư và Huyền Tịch Đại Sư, lúc sau mới nói:
- Mời vào!
Quần hùng ai nấy trống ngực đều đánh thình thình, tuy biết bên mình người đông thế mạnh, tất cả cùng xông lên thì chỉ trong chớp mắt đã có thể băm vằm Kiều Phong thành muôn mảnh, thế nhưng uy danh Kiều Phong không phải là nhỏ, lại còn đàng hoàng một mình đến đây, hiển nhiên còn có âm mưu quỷ kế gì khác. Tất cả yên lặng đợi chờ, chỉ nghe tiếng vó lộp cộp cùng với tiếng bánh xe lăn lọc cọc, một cỗ xe lừa chậm rãi vượt qua cổng chính, tiến thẳng vào trong, huynh đệ Du Ký và Du Câu khẽ nhíu đôi mày tỏ vẻ khó chịu, xem chừng thái độ nghênh ngang của Kiều Phong hết sức vô lễ.
Chiếc xe lừa buông rèm kín mít, không biết bên trong có chứa thứ gì, quần hùng không ai bảo ai đều đăm đăm nhìn vào chỗ ngồi xa phu là một đại hán cầm roi. Người này mặt vuông miệng rộng, thân hình cao lớn, vai rộng ngực nở, không giận mà lộ vẻ uy nghiêm, không phải ai khác chính là Kiều Phong.
Kiều Phong nhanh chóng xuống xe, ôm quyền thi lễ nói:
- Nghe nói Tiết tiên sinh và hai vị Du huynh bày anh hùng yến tại Tụ Hiền Trang, Kiều mỗ không phải hào kiệt Trung Nguyên, lẽ ra đâu dám mặt dày đến dự, chỉ vì hôm nay có việc khẩn cấp phải nhờ đến Tiết tiên sinh nên mới mạo muội đến đây, mong chư vị thứ tội cho!
Kiều Phong vái một cái thật sâu, vẻ mặt hết sức cung kính, nhưng càng tỏ vẻ lễ độ thì quần hùng càng tin là y đã sắp đặt âm mưu quỷ kế gì đó, Tiết Mộ Hoa chắp tay đáp lễ hỏi:
- Không biết Kiều huynh có việc gì cần đến tại hạ?
Kiều Phong lùi lại hai bước, vén chiếc rèm xe, đưa tay đỡ ra một người, bất đắc dĩ nói:
- Tại hạ hành sự lỗ mãng, liên lụy đến cả phụ mẫu ân sư, may mắn nghĩa phụ Kiều Tam Hòe vẫn còn một chút hơi thở thoi thóp, trên đời này ngoài Tiết tiên sinh ra thì chẳng ai chữa nổi, nên đành liều lĩnh đến đây cầu xin tiên sinh cứu mạng lão nhân gia người.
Thì ra lần trước Kiều Phong quá đỗi đau lòng, lại nóng lòng lên Thiếu Lâm Tự báo tin cho ân sư nên không kiểm tra kỹ lưỡng, tới khi trở lại an táng cho nghĩa phụ nghĩa mẫu thì mới phát hiện ra nghĩa phụ vẫn còn lại một chút hơi thở thoi thóp, không ngừng truyền nội lực cho mới không táng mạng. Kiều Tam Hòe lúc này vẫn còn sống hoàn toàn dựa vào một thân nội lực hùng hậu của Kiều Phong chống đỡ, chẳng thể cử động nói năng được gì. Suốt một tháng qua, Kiều Phong đã tìm kiếm biết bao danh y nhưng vẫn không có tiến triển gì, cuối cùng nghe tin thần y Tiết Mộ Hoa tổ chức anh hùng yến ở Tụ Hiền Trang, tuy biết đây là đầm rồng hang hổ, mình mà đến đó thì chẳng khác nào chui đầu vào rọ, thế nhưng vì muốn cứu mạng nghĩa phụ, Kiều Phong cũng chẳng quan tâm được nhiều như vậy.
Đăng bởi | Wu-Ji |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 26 |