Ngọc Tiêu đệ nhất thiên tài
Kim Thiền Tông,là Vân Châu thất phẩm tông môn,bên trong có một vị Tiên Thiên Cảnh Tứ Phẩm cường giả tọa trấn.
Kim Thiền Tông cùng Ngọc Tiêu Môn có chút duyên phận,bởi cách đây năm mươi năm,hai tông đều lựa chọn khai tông lập phái tại Giang Đông Thành.
Năm đó,Ngọc Tiêu Thượng Nhân cùng Kim Thiền Lão Tổ,vì tranh chấp long mạch nằm tại Giang Đông thành mà xảy ra một trận giao phong.
Cổ Thiền năm đó chính mắt chứng kiến sư phụ của hắn đánh bại Kim Thiền Lão Tổ,lấy được long mạch,khai sinh ra Ngọc Tiêu Môn.
Kim Thiền Tông cùng Ngọc Tiêu Môn cũng từ ấy kết một hồi ân oán.
Suốt mấy năm nay,Kim Thiền Tông liên tục đi ra mười vị Tiên Thiên Cảnh,lập tức tấn cấp lên thất phẩm tông môn.
Vị Kim Thiền Lão Tổ từ sau khi bị Ngọc Tiêu Thượng Nhân đánh bại,liền bế quan không ra.
Hôm nay Kim Thiền Tông vậy mà dám đem nhân thủ đến đánh Ngọc Tiêu Môn,vậy xem ra lão bất tử Kim Thiền kia đã xuất quan rồi.
" Nếu là trước đây,ta nhất định không quản chuyện này,nhưng hệ thống giao cho nhiệm vụ,ta không thể không làm rồi."
Cổ Thiền cười cười.Hắn xác thực không có tình cảm gì với Ngọc Tiêu Môn,không cần thiết phải nhọc công ra mặt chuyện này.
Bất quá,nếu hệ thống treo thưởng Kim Thiền Tông,thì lại là một chuyện khác.
" Tiểu Lục,mau mang cho ta một bộ thiếu niên y phục tới đây."
Cổ Thiền đối với chưởng môn nhân phân phó,hắn hiện tại không mặc vừa y phục của lão đại hán tám mươi tuổi nữa,cũng không thể trần truồng đi ra ngoài.
Lục Vô Ông đang quỳ bên ngoài,nghe được Cổ Thiền truyền âm thì trong lòng phấn khởi.
" Sư thúc tổ cần y phục để làm gì." - Lục Vô Ông tự hỏi.
Bất quá,hắn cũng không có tò mò,một bộ y phục mà thôi,cho lão nhân gia ngài là được.
Không tới một khắc sau,Lục Vô Ông trở lại sơn môn,y xuất ra một tử sắc y phục được gấp ngay ngắn.
" Sư thúc tổ,y phục ở đây,là ta lấy từ bên trong môn một tên đệ tử hoàn khố,tuyệt đối là hàng cao phẩm."
Lục Vô Ông nịnh hót.
Chỉ thấy y phục từ tay Lục Vô Ông bị Cổ Thiền dùng chân khí bắt lấy,hút vào trong động phủ.
Nhìn thấy cảnh này,Lục chưởng môn không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Cách không ngự vật ? Đây là thủ pháp của Tiên Thiên Cảnh Tứ Phẩm ?
Trong đầu hắn nảy ra một suy nghĩ to gan.
Chẳng lẽ sư thúc tổ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Cảnh Tứ Phẩm,ngang hàng với tổ tông.
Từ thời điểm Lục Vô Ông gia nhập Ngọc Tiêu Môn,y chưa từng một lần thấy qua dung nhan của Cổ Thiền.
Y chỉ biết sư phụ nói rằng : Sư thúc tổ là Ngọc Tiêu Môn thiên tài đệ nhất,ít nhất cũng là một vị cường giả Tiên Thiên Cảnh.
Nhưng đánh chết Lục Chưởng Môn cũng không ngờ,Cổ Thiền lại ngưu bức đến vậy,đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Cảnh Tứ Phẩm : Khí Tông.
Nên biết tại Giang Đông Thành,Tông Sư chính là tồn tại trần nhà,tuy nhiên mỗi vị đều vô cùng khó lường,giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Cho nên,thực lực Tiên Thiên Cảnh Tứ Phẩm ở Giang Đông Thành này,có thể coi là quét ngang thiên hạ,chỉ cần tông sư không ra,dù là kẻ địch cỡ nào cũng có thể giết chết.
" Cũng may mắn,kịp thời tới nhờ sư thúc tổ." - Lục Vô Ông thở phào nhẹ nhõm.
Ngọc Tiêu Môn bao gồm cả y chỉ có ba vị Tiên Thiên Cảnh cường giả,trong đó không có một vị nào từ Tam Phẩm trở lên.
Kim Thiền Tông phía bên kia phái ra năm tên Tiên Thiên Cảnh,trong đó có một tên là Tiên Thiên Cảnh Tam Phẩm : Ngự Khí Cảnh.
Nếu không mời ra được vị sư thúc tổ này,e rằng Ngọc Tiêu Môn hôm nay sẽ diệt môn.
Động phủ của Cổ Thiền nương theo tiếng kêu ầm ầm mà mở ra.
Đã có hơn mấy chục năm thời gian,cơ quan của động phủ này mới lại kích hoạt.
Họ Cổ đi từ bên trong động phủ ra,lúc này đã mặc lên bộ tử sắc y phục kia,khí thế Thuế Phàm Cảnh làm cho hắn siêu phàm thoát tục,cho dù Lục Vô Ông nhìn thấy hắn chỉ là một tiểu thiếu niên,cũng không dám khinh nhờn.
" Nguyên lai sư thúc tổ trẻ tuổi như vậy,đúng là Ngọc Tiêu đệ nhất kỳ tài." - Lục Vô Ông từ tận đáy lòng thán phục.
---
Ngọc Tiêu Môn,Sơn Môn...
Hơn mấy trăm tên đệ tử Ngọc Tiêu Môn dàn trận,dẫn đầu họ là một thiếu phụ cùng một trung niên nhân.
Hai vị này một vị là Phi Yên,một người là Lỗ Thận,là Ngọc Tiêu Môn đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão,tu vi đạt tới Tiên Thiên Cảnh Nhị Phẩm.
Theo sau họ là mấy vị trung niên nhân,là số còn lại trong chín vị trưởng lão của Ngọc Tiêu,tu vi Hậu Thiên Cảnh đỉnh phong.
Đối diện bọn họ là một đoàn chừng mấy chục nhân thủ,dẫn đội là năm vị.
Mỗi người đều mang cho mình hòang sắc y phục,thái độ vô cùng trịnh thượng.
" Lỗ huynh,Phi Yên cô nương,Ngọc Tiêu Môn giờ đã như đèn cạn dầu,Ngọc Tiêu lão tiền bối tới hải ngoại không rõ sống chết,Ngọc Tiêu chưởng môn mỗi đời không bằng một đời." - Một vị hán tử trung niên,ngũ quan có phần khôi ngô nói.
"Sư tôn của ta vừa vặn đã bước chân vào Tông Sư Cảnh,Kim Thiền Tông chả mấy chốc sẽ trở thành nhất lưu thế lực của Giang Đông,năm đó Ngọc Tiêu lão tiền bối cùng tổ tông có thù,nay lão nhân gia ngài đã thành tông sư,không còn tính toán nữa,chỉ cần Ngọc Tiêu Môn giao toàn bộ sơn môn cùng long mạch ra,Kim Thiền Tông sẽ tha cho không chết."
Lỗ Thận nghe thấy hán tử nói thế thì lập tức sinh khí : " Hừ,cẩu tặc Quách Thính Phong,có bản lĩnh liền phóng ngựa đến đây đánh một trận,lão tử có chết cũng không bán tông môn."
Phi Yên trưởng lão cũng thuận nước dong thuyền : " Ngọc Tiêu Môn có ơn tái sinh với chúng ta,nếu chúng ta chưa đánh đã hàng,còn mặt mũi nào đi gặp chư vị tiên hiền,muốn đoạt được Ngọc Tiêu Môn,trước bước qua xác hai người bọn ta đi."
Quách Thính Phong là vị vừa rồi đứng ra nói chuyện,cũng là cường giả dẫn đầu phe Kim Thiền Tông,có tu vi Tiên Thiên Cảnh Tam Phẩm.
Hắn nghe thấy Lỗ Thận cùng Phi Yên từ chối,mang theo ý cười nói : " Tiên Thiên Cảnh tại Giang Đông thành này thực sự rất ít,nhưng cũng không phải không có."
" Là bản trưởng lão nổi lòng yêu tài,muốn thu phục Ngọc Tiêu Môn các ngươi,cho các ngươi tiền đồ,đã các ngươi không biết tốt xấu...." - Ngữ khí của Quách Thính Phong từ đùa bỡn dần chuyển sang giận dữ.
" Vậy thì để mạng lại đi ! "
Câu nói của Quách Thính Phong giống như báo hiệu,Kim Thiền Tông năm vị Tiên Thiên cùng chúng đệ tử lập tức xông ra như ong vỡ tổ.
" Ngọc Tiêu Môn đệ tử ,theo ta giết." - Lỗ Thận giận hét,toàn thân y tỏa ra Cương Khí,tay mang Lang Nha Bổng xông thẳng vào phía trước.
" Giết."
" Giết."
Hơn mấy trăm tên môn đệ của hai phái lao vào lẫn nhau,cảnh tượng trở nên vô cùng náo loạn.
Bọn họ phần lớn đều là võ giả nhất lưu cùng Hậu Thiên Cảnh,một đòn có thể đốn cây ,phá đá,có sức chín trâu hai hổ,chỉ một chốc đã biến xung quanh cảnh vật bị đánh cho đổ nát.
" Quách Thính Phong cẩu tặc,đỡ ta một bổng." - Lỗ Thận lao lên,tung ra một đòn Lang Nha Bổng.
Một bổng này của Lỗ Thận gọi là Khai Sơn,có thực lực thật sự có thể phá núi.
Bất quá,Tiên Thiên Cảnh chênh lệch nhau ,dù là nhất phẩm,cũng giống như trời cùng đất.
Quách Thính Phong đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Cảnh Tam Phẩm : Ngự Khí,đã có thể sử dụng chân khí ngoại phóng,không phải người như Lỗ Thận có thể sánh được.
Chỉ thấy họ Quách tung ra một chỉ,lập tức hóa giải Khai Sơn Bổng của Lỗ Thận.
" Kim Thiền Chỉ ? " - Lỗ Thận thận trọng lui lại phía sau.
Quách Thính Phong thấy vậy chỉ cười cười : " Đều nói Lỗ Thận của Ngọc Tiêu Môn xuất thân bán thịt,là gã thất phu,hôm nay gặp được,quả nhiên danh bất hư truyền."
Lỗ Thận giận chỉ Quách Thính Phong : " Quách cẩu tặc,có bản lĩnh ăn của Lỗ gia một bổng,sánh miệng lưỡi được cái gì."
Quách Thính Phong hừ lạnh một tiếng,cười nói : " Xem ra,không cho ngươi chút giáo huấn là không được."
Đăng bởi | bachhogia |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 8 |