Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

An Kỳ

Phiên bản Dịch · 1005 chữ

Thiếu niên cầm quyển sách kia đi tới trước mặt nam tử uống say kia, hắn lấy ra một bình rượu đặt ở trên bàn, xoay người rời đi.

Nam tử mặc đạo bào đang ngủ say đột nhiên mở hai mắt ra, khi nhìn thấy thiếu niên kia cầm quyển sách cổ kia, trên mặt hắn nổi lên một nụ cười quỷ dị.

Bên ngoài phòng sách.

Thiếu niên mặc tố bào cẩn thận cất quyển sách đi, sau đó hắn nhìn thoáng qua tiểu tháp bên hông đã đi theo mình từ nhỏ, cười nói: "Tháp Tổ, nếu ta hỏi thân phận thật của ta, ngươi sẽ không nói cho ta biết, đúng không?"

Tiểu tháp kia có thể nói tiếng người: "Ta chỉ có thể nói, ngươi nói đúng."

Thiếu niên tố bào: "..."

Tiểu tháp giống như biết thiếu niên mặc tố bào đang suy nghĩ điều gì, lại nói: "Ngươi cũng đừng đoán lung tung thân phận của mình, cũng đừng đoán ta, ta chỉ là một tòa tháp bình thường, ta không có công pháp tuyệt thế, không có bảo bối tuyệt thế, không có hệ thống nghịch thiên gì đó, ta không có cái gì cả, ngươi hết thảy đều phải dựa vào chính mình."

Thiếu niên tố bào nghi hoặc: "Vậy ta cần ngươi làm gì?"

Tiểu tháp nghiêm túc nói: "Ta có thể làm đạo sư cuộc đời của ngươi, vào lúc ngươi còn đang mê mang, soi sáng con đường phía trước cho ngươi, làm ngọn hải đăng trên con đường của ngươi."

Hải đăng!

Sắc mặt của thiếu niên tố bào nhất thời liền đen lại: "Tháp Tổ, ngươi là nghiêm túc sao?"

Tiểu Tháp nói: "Ừ."

Thiếu niên mặc tố bào thật sự là có chút đau trứng, cả hai bên đều đau.

Hắn lại tiếp tục hỏi: "Vậy hỏi một vấn đề đơn giản, tộc trưởng nói với ta, nữ tử váy trắng thần bí ôm ta đến Diệp gia kia nói với tộc trưởng, ta tên là Diệp Thiên Mệnh, ta muốn hỏi, vì sao ta lại tên là Diệp Thiên Mệnh?"

Tiểu tháp nghi hoặc nói: "Cái tên này có vấn đề gì sao?"

Thiếu niên tên là Diệp Thiên Mệnh hỏi lại: "Tháp Tổ, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, hai chữ "Thiên Mệnh" này nhân quả quá lớn, đi ra ngoài rất dễ dàng bị đánh sao?"

Tiểu Tháp trầm mặc một lát, sau đó nói: "Trời giao trọng trách lớn cho ai đó, trước tiên phải tôi luyện ý chí của hắn, hao tổn gân cốt, bỏ đói thể xác, mệt mỏi thân thể..."

Diệp Thiên Mệnh trực tiếp ngắt lời tiểu tháp: "Ngươi có độc."

Tiểu Tháp: "..."

Thiếu niên mặc tố bào không nói chuyện với tiểu Tháp nữa, hắn bước nhanh về phía xa, mà vừa đi được vài bước thì đột nhiên, hắn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, ở trên đỉnh đầu của hắn có một luồng khí màu vàng lơ lửng.

Đại Đạo khí vận!

Khi đạo Đại Đạo khí vận kia phát hiện ra Diệp Thiên Mệnh, như thể gặp được bảo bối vậy, nó hưng phấn rơi về phía Diệp Thiên Mệnh, nhưng khi còn cách Diệp Thiên Mệnh nửa trượng, nó lại giống như bị thứ gì đó chặn lại, làm thế nào cũng không thể tới gần Diệp Thiên Mệnh.

Diệp Thiên Mệnh cũng nhận ra đó là một đạo Đại Đạo khí vận, hắn giật mình, lập tức có chút mừng rỡ.

Đại Đạo khí vận!

Một ngày trước, thiếu chủ Quan Huyền Vũ Trụ Dương Già được đón về Quan Huyền Vũ Trụ, cảm niệm thiên hạ thương sinh không dễ, hắn tản ra mấy vạn đạo Đại Đạo khí vận đến Vạn Châu, người dưới hai mươi tuổi, hữu duyên có thể có được.

Một đạo Đại Đạo khí vận, bảo đảm có thể khiến một người bình thường đạt tới cảnh giới Thánh Giả, không chỉ như vậy, còn có thể thu hoạch được một danh ngạch đi tới tổng viện của Quan Huyền thư viện.

Diệp Thiên Mệnh không ngờ hắn lại gặp được một đạo, không nghĩ nhiều, hắn vươn tay muốn bắt lấy nó, nhưng hắn lại không thể bắt được, mà đạo Đại Đạo khí vận kia cũng đang cố gắng tiếp cận hắn, nhưng bọn họ đều không thể chạm đến đối phương.

Sau khi thử mấy lần, cuối cùng Diệp Thiên Mệnh cũng từ bỏ, hắn nhìn thật sâu vào đạo Đại Đạo khí vận kia, mẹ nó, chẳng lẽ có người muốn chơi chính mình?

Không nghĩ nhiều, hắn xoay người bước nhanh về phía xa, có được là may mắn, mất đi là số mệnh, không cưỡng cầu.

Trong phòng sách, nam tử mặc đạo bào toàn thân mùi rượu kia đều nhìn thấy một màn vừa rồi, hắn uống mạnh một ngụm rượu, sau đó nói khẽ: "Không hổ là thiên sinh phàm thể thứ hai của toàn vũ trụ từ trước tới nay, Đại Đạo khí vận nho nhỏ này căn bản không có tư cách tiếp cận!"

Bên ngoài phòng sách, khi thiếu niên mặc tố bào đi đến một góc đường, một giọng nói thanh thúy đột nhiên truyền đến từ một bên: "Thiên Mệnh ca."

Thiếu niên dừng bước lại, hắn xoay người nhìn lại, cách đó không xa có một nữ tử đang đứng, nữ tử mười sáu mười bảy tuổi, duyên dáng yêu kiều, mặt mày như vẽ, bộ dạng xinh đẹp vô cùng.

Nữ tử đang cười nhìn hắn, như hoa.

Nhìn thấy nữ tử, Diệp Thiên Mệnh có chút kinh ngạc cùng mừng rỡ: "An Kỳ?"

Hai người từ nhỏ thanh mai trúc mã, đều có tình ý với nhau, tuy rằng đều chưa có ai nói ra.

Nữ tử tên An Kỳ đi đến trước mặt hắn, nhìn thấy nghi hoặc trong mắt hắn, liền cười nói: "Ta vừa vặn đi ngang qua nơi này."

Bạn đang đọc Vô Địch Thiên Mệnh (Bản Dịch) của Thanh Phong Loan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyentuyetmy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 153

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.