Dê Đợi Làm Thịt (1)
Chương 1: Dê Đợi Làm Thịt (1)
Võ Tiểu Đức nhìn lại phía trước.
Mồ hôi lạnh chảy dọc theo cái cổ, thấm vào phía sau lưng, bộc phát ra một luồng lạnh buốt thấu xương, nhưng hắn lại không hề hay biết.
—— Phía trước vài trăm mét, trên đống thi cốt, có một con quái vật đang ngồi.
Đó là một cái Độc Nhãn Cự Nhân.
Thân hình nó khá khổng lồ, ngồi khom lưng trên gò núi, cùng với đống thi cốt, nhìn qua như thể cao hơn ba tầng lầu.
"Phi, nhân loại các ngươi, huyết nhục thật khó ăn."
Cự nhân nắm bộ thi cốt lên, vừa nhấm nuốt vừa phàn nàn.
Trong ánh mắt nó tràn ngập bạo ngược và tàn nhẫn, miệng đầy vẩy ra huyết thủy, toàn thân da thịt phủ một lớp màu xám nhạt, nhìn qua giống như cứng rắn như nham thạch.
Võ Tiểu Đức chưa từng thấy cảnh tượng như địa ngục này.
Đây là một giấc mơ sao?
Hắn duỗi tay run rẩy, hung hăng nhéo lên lưng mình.
—— Không phải là giấc mơ.
Vì sao mình lại xuất hiện ở một nơi khủng khiếp như vậy?
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau:
"Ba vị, các ngươi là nhóm người cuối cùng tiến vào nơi này."
Võ Tiểu Đức quay người lại.
Chỉ thấy một cô gái nhỏ với khuôn mặt đầy thương tích, ngồi dựa vào góc tường. Máu me đầy mặt, nhìn như không sống được bao lâu.
Nàng nói ——
Ba vị?
Võ Tiểu Đức theo ánh mắt của nàng nhìn sang bên cạnh.
Không biết từ lúc nào, bên cạnh mình quả nhiên xuất hiện hai người khác.
Một người đàn ông đội mũ rộng vành, mặc bộ y phục dạ hành, hai tay cầm chặt một thanh trường kiếm phát ra khí lạnh, đang quan sát xung quanh.
Người còn lại là một lão nhân, trong tay chống một cây quyền trượng màu đen, thỉnh thoảng tỏa ra từng đợt khí tức khiến người ta run sợ.
Người đội mũ, lão nhân, chính mình.
Đúng là ba người.
"Xin hỏi, tại sao ta lại xuất hiện ở đây?" Người đàn ông che mặt cảnh giác hỏi.
Cô gái nhỏ đang muốn trả lời thì bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, lập tức không nói nên lời.
Lão nhân thấy vậy, quay đầu nhìn về phía đống thi thể và Độc Nhãn Cự Nhân cách vài trăm mét xa, cau mày nói: "Độc Nhãn Cự Nhân là quái vật trong truyền thuyết... Hóa ra là nơi này."
Vừa nói xong, Võ Tiểu Đức và người đàn ông che mặt không thể không cùng nhau nhìn về phía lão nhân.
"Các hạ, ngươi biết đây là địa phương nào không?" Người đàn ông che mặt cẩn thận hỏi.
Lão nhân vuốt cằm nói: "Ta biết một chút về truyền thuyết liên quan đến Tử Vong Ma Quật ——"
"Sinh linh lâm vào vận mệnh phải chết, có xác suất nhất định tiến vào nơi này —— Độc Nhãn Cự Nhân ngay tại trong ma quật này, thực lực của nó vô cùng kinh khủng, bất kỳ ai một khi tiến vào nơi này, sẽ không thể ra ngoài, chỉ có thể bị Độc Nhãn Cự Nhân ăn thịt."
Lão nhân nói xong, sắc mặt tái nhợt.
Người đàn ông che mặt cũng run lên nhẹ nhàng, thấp giọng nói: "Ngươi nói rằng, chúng ta thực ra đã chết?"
"Coi như chưa chết, cũng sẽ chết rất nhanh —— tử vong là vận mệnh của chúng ta, cho nên chúng ta mới có thể xuất hiện ở chỗ này." Lão nhân thấp giọng nói.
Người đàn ông che mặt cúi đầu nhìn về phía thanh kiếm trong tay, như có điều suy nghĩ, nói: "Ta đang thăm dò một nơi bí mật của di tích Thượng Cổ, từ chỗ sâu nhất trong cơ quan, lấy đi thanh bảo kiếm này, sau đó toàn bộ di tích bắt đầu sụp đổ."
Lão nhân quay đầu nhìn về phía Võ Tiểu Đức, hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi đang làm gì trước khi bị truyền tống đến đây?"
"Ta đang cùng người đánh nhau." Võ Tiểu Đức đáp.
"Đánh nhau?" Người đàn ông che mặt tiếp lời.
"Nhắc đến cũng rất kỳ quái... Vốn chỉ là một cuộc ẩu đả thông thường, lại có người ẩn nấp trong bóng tối, từ phía sau đâm ta một dao." Võ Tiểu Đức chi tiết đáp.
"Vậy thì không sai," lão nhân nhìn người đàn ông che mặt, rồi nhìn sang Võ Tiểu Đức, "Một người bị cơ quan di tích giết chết, một người bị ám toán đâm chết, mà ta thì đang cùng một kẻ thù quyết đấu."
Ba người rơi vào im lặng.
Tử vong ——
Nguyên lai mình đã rơi vào hoàn cảnh phải chết, vì vậy mới bị truyền tống đến Tử Vong Ma Quật này sao?
Nghe vào thật hoang đường.
Người đàn ông che mặt vẫn chưa tin, quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ, hỏi: "Cô nương này, ngươi gặp phải tình huống gì?"
Cô gái nhỏ lúc này có thể nói chuyện, mở miệng đáp: "Ta bị một trận ám sát khi đang dã ngoại."
Võ Tiểu Đức cảm thấy trái tim ảm đạm, ánh mắt hướng bốn phía nhìn lại.
Đầy đất toàn là người mặc chiến giáp, hết thảy bị giết chết, thi thể phân thành mảnh nhỏ, nằm trong vũng máu.
Những người này tựa hồ là tùy tùng của cô gái nhỏ.
Trong bọn họ có mấy tên cầm vũ khí bảo vệ, cũng có một số nữ hầu ——
Thậm chí còn có một người mang theo bộ dụng cụ nướng thịt.
Ngay cả đầu bếp cũng có...
Nhìn qua, những người này không giống như chuẩn bị cho trận chiến với cự nhân, ngược lại giống như là bất ngờ tiến vào nơi này như chính mình.
Một lần nữa, tất cả mọi người đều rơi vào tình huống nguy hiểm khác nhau, rồi đều xuất hiện nơi đây.
Điều này đã chứng minh lời nói của lão nhân.
"Không sai, nơi này chính là Tử Vong Ma Quật trong truyền thuyết. Xem ra chúng ta là những người được vận mệnh chọn trúng, cũng phải chết tại nơi này." Lão nhân thở dài.
Người đàn ông che mặt cảm thấy cơ thể chấn động, ôm chặt thanh kiếm trong ngực, lùi lại một bước, quát khẽ: "Không... Không nên như vậy, ta đã cực khổ mới có được thanh kiếm này."
Không ai đáp lại hắn.
Võ Tiểu Đức cũng cắn răng ——
Bị vận mệnh chọn trúng?
Chết ở đây?
Ta rõ ràng chỉ là một người bình thường, sao phải chịu cảnh như vậy?!
"Không đúng." Võ Tiểu Đức bỗng nhiên lên tiếng.
Các người khác nhìn về phía hắn.
"Bên cạnh ngươi tất cả mọi người đã chết, nhưngngươi vẫn còn sống. Cự nhân này tại sao lại buông tha ngươi?" Hắn hỏi cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ cười khổ một tiếng, nói: "Ta vẫn chưa chết, là vì cự nhân muốn giữ lại một chút tươi sống để ăn sau."
Từ xa, cự nhân có vẻ như đã nhận ra động tĩnh ở đây.
Nó xé một con ngựa thành hai đoạn, nhét một đoạn vào miệng, nhai nhai, rồi nói: "Nàng nói không sai —— trong mùi xác chết, thi thể sẽ nhanh chóng thối rữa, ăn vào không cảm thấy ngon."
"Sống a... Mặc dù cũng sẽ sợ hãi, nhưng ít ra sẽ tốt hơn một chút."
Cự nhân nói với âm thanh lạnh lẽo, vọng lại trong hang động, mang theo một cảm giác khiến người ta rờn rợn.
Võ Tiểu Đức ngây người ra.
Thật sự không thể tưởng tượng được, hóa ra là đạo lý này.
Bên cạnh hắn, lão nhân bắt đầu run rẩy, người đàn ông che mặt cũng không thể kiềm chế nắm chặt thanh trường kiếm.
—— Không biết là do hoa mắt hay sao, Võ Tiểu Đức cảm thấy thanh trường kiếm như đang run rẩy, như muốn thoát khỏi tay người đàn ông che mặt.
Trên thân cự nhân tỏa ra một luồng khí lạnh, không hề vang dội, lan tỏa xung quanh, khiến tường và mặt đất cũng đóng một lớp sương trắng dày.
Khí thế khổng lồ và hung hãng của nó càng thêm rộng lớn, khiến người ta hoàn toàn không thể dâng lên ý muốn chống cự.
Võ Tiểu Đức chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy choáng váng, cơ hồ không đứng vững.
—— Đây hoàn toàn không phải là một cảnh tượng mà con người có thể đối phó.
Đăng bởi | nhomdichtieudao |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |