Đi Cách Ly
Bối cảnh thế giới: Tháng 8 năm 2021, Việt Nam. Trương Lực bởi vì tiếp xúc với bệnh nhân F1 xong liền được lĩnh một tháng vật tư sinh hoạt tự cách ly ở trong nhà hai tuần. Mười bốn ngày sau, Trương Lực đẩy cửa đi ra khỏi nhà bỗng nhiên phát hiện toàn bộ thế giới đã không còn là nguyên bản thế giới của cậu. Vừa mới chuẩn bị đi kiểm tra xung quanh thì. Tinh! Người chơi đã tử vong, chờ đợi phục sinh.
Ps: Ở nhà tránh dịch thì cày truyện thôi...
Chương 1: Đi Cách Ly.
Đại dịch COVID 19 khởi nguồn vào cuối tháng 12 năm 2019. Hiện tại là tháng 8 năm 2021, đã trôi qua gần hai năm nhưng dịch bệnh vẫn còn hiện hữu.
Trương Lực, tháng chín tới đây sẽ tròn hai mươi ba tuổi. Là một hình mẫu thanh niên ba không điển hình trong xã hội, không giàu, không đẹp trai, không bằng cấp, đến cả công việc Fuho cho công trường trên thành phố cũng đã bị mất do dịch COVID.
Không có nguồn thu nhập nuôi sống bản thân, chẳng còn cách nào khác ngoài việc trở về quê tránh dịch, nhưng thực chất là về ăn bám bố mẹ.
Trương lực húp vội bát mì tôm hảo hảo chua cay xong lập tức vác balo lên tiếp tục cuộc hành trình đi về quê. Cậu không đi xe máy, không đi ô tô, cũng không đi tàu mà là đi bộ về quê. Quãng đường từ thủ đô về hơn một trăm ba mươi cây nhưng đối với người có đầy nghị lực trốn cách ly như cậu thì hoàn toàn không đáng là gì.
“Băng qua cánh đồng này là ra tới đường quốc lộ. Sắp về tới nhà rồi...”
Thấm thấm mồ hôi trên trán Trương Lực thì thào, cậu đã đi bộ được hơn một ngày một đêm, kể từ khi biết bản thân là bệnh nhân F1.
Mà nhắc tới chuyện này lại khiến cho Trương Lực vô cùng tức giận. Cái thằng khốn F0 kia đi từ vùng dịch về mà không tuân thủ các biện pháp phòng chống dịch, trốn đông trốn tây thế quái nào lại trốn ngay được vào trong phòng trọ của cậu.
Lực lượng công an cùng cán bộ y tế thấy thế sét đánh không kịp bưng tai cấp tốc phong tỏa khu trọ của Trương Lực, các cán bộ bên ngoài dùng loa tuyên truyền vận động cái thằng F0 cùng những người tiếp xúc hợp tác đi cách ly.
Cả xóm trọ đều đi làm hết, chỉ duy có một mình Trương Lực là đang thu dọn hành lý để về quê nên vẫ mở cửa phòng, từ đó mà tạo điều kiện cho thằng F0 kia chạy vào trong biến cậu trở thành F1.
Trương lực không cam tâm, cả nước có một trăm triệu người, tại sao cái thằng khốn kia lại trọn cậu.
Trong lòng vô cùng uất ức cùng với không chịu đầu hàng số phận, Trương Lực đấm cho cái thằng F0 kia một trận tơi bời sau đó vác balo chạy ra khỏi phòng trọ, rồi nhân lúc các cán bộ y tế vào vây bắt thằng F0 thì nhanh chân chạy trốn.
Vì sợ bị bắt nên Trương Lực tắt nguồn điện thoại, đeo khẩu trang đội mũ kín mít và sử dụng các con đường nhỏ, ít người qua lại mà hành tẩu.
Cậu cứ đi mãi, đi mãi. Hết trốn vào thùng rác, lại nhảy xuống mương cuối cùng cũng chạy ra được khỏi thành phố phong tỏa cực kỳ nghiêm ngặt.
“Quả nhiên ông trời không phụ người có tâm. Biết bao nhiêu khó khăn gian khổ cuối cùng cũng thấy được ánh rạng đông.”
Chỉ còn sáu cây số nữa là Trương Lực sẽ về tới nhà, sẽ được tắm nước nóng, ăn một mâm cơm thịnh soạn do mẹ nấu... Bao nhiêu mỹ tưởng léo lên trong đầu khiến cho cậu như được tiêm thuốc kích thích, đôi chân mỏi mệt rã rời lại một lần nữa chạy lên.
“Mẹ ơi! Con về rồi!”
........
Ở một góc khuất đối diện nhà Trương Lực, có một cán bộ mặc đồ bảo hộ màu rằn ri nằm sấp trên mặt đất chăm chú quan sát con đường nhỏ phía trước.
Bíp.. Bíp...
“Báo cáo! Đối tượng đã xuất hiện.”
“Thực hiện theo kế hoạch.” Ở đầu dây bên kia đáp lại một tiếng giữ nguyên vị trí sau đó lập tức ngắt máy.
Nơi cuối con đường, Trương Lực lúc này vừa cười vừa chạy về phía cổng nhà.
Những tưởng sẽ là hai gương mặt thân quen của bố mẹ sẽ đứng ở đó mà chào đón Trương Lực trở về nhà. Nhưng không, trước mặt cậu lại là ba đồng chí công an.
Trong lòng Trương Lực rơi lộp bộp một tiếng, toan quay đầu bỏ chạy thế nhưng sau lưng cũng không biết từ bao giờ đã đứng sáu đồng chí công an cùng hai cán bộ y tế.
Đội hình này quây bắt đối tượng truy nã cũng dư xài đi.
Biết là đã hết đường chạy, Trương Lực từ bỏ giãy giụa, cậu giơ cao hai tay lên trên đầu biểu hiện hành động đầu hàng, trong miệng cũng không ngừng hô hào.
“Tôi muốn gặp luật sư!”
Bộp! Á!
Trương Lực bất ngờ bị ai đó dùng tay đập vào đầu làm cậu kêu đau một tiếng.
“Gọi luật sư cái thằng cha mày. Xem phim ít thôi.”
“Đội trưởng nói nhiều làm gì, lôi về đồn để cho mấy tên bạn tù dậy dỗ cho mấy bài là ngoan như chó con ngay.”
“Cái thằng này mày giỏi trốn lắm cơ mà, sao không trốn nữa đi.”
Cứ mỗi lần có người nói một câu thì Trương Lực lại không biết từ phương hướng nào xuất hiện một cái bàn tay vỗ đầu cậu một cái thật mạnh rồi nhanh chóng rụt về.
Đau lắm nhưng không biết làm sao, Trương Lực đành phải ôm đầu chui vào trong xe thùng.
Đúng là lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, trăm tính ngàn tính cũng không bằng bố mẹ tính.
Ngồi trong thùng xe, hai tay bị còng số 8 Trương Lực vô cùng ân hận về việc làm của bản thân. Cậu ân hận vì đã...
Gọi điện thoại báo cho mẹ.
Thế nhưng trên đời này không có thuốc chữa hối hận, Trương Lực ngoan ngoãn đi tới khu vực cách ly tập trung của những người trốn cách ly ở vùng Tây Bắc.
Giữa núi rừng hùng vĩ, một quần thể kiến trúc hai dãy nhà cao tầng giao nhau hình chữ thập được phòng thủ sâm nghiêm bởi tường vây thép gai chính là nơi mà Trương Lực được đem tới để cách ly.
Ở nơi này có rất nhiều bạn bè đồng nghiệp cùng chung chí hướng trốn cách ly giống Trương Lực, cậu còn nhìn thấy được cả cái thằng F0 một bên mắt thâm đen như gấu trúc cũng ở trong khu này. Người quen gặp lại thì không thể thiếu được một màn chào hỏi đầy thân thiện được.
Cũng may là có đồng chí quản lý phát hiện kịp thời nếu không thì màn chào hỏi của Trương Lực với cái thằng khốn F0 kia sẽ còn kéo dài thêm một lúc nữa đâu.
Cái thằng F0 kia hai mắt đều đã được đeo kính tròng đen, còn Trương Lực thì được bế đi cách ly riêng biệt ở trong một căn trong giữa bãi tập cách tòa nhà chính tám trăm mét.
“Cầm lấy. Ở yên trong này không được phép chạy ra ngoài hiểu chưa?”
Một nam cán bộ y tế đưa cho Trương Lực một đống bao lớn bao nhỏ xong tiếp tục dặn dò.
“Cuối ngày sẽ có người tới kiểm tra y tế. Mong anh cố gắng cải tạo tốt để sớm hòa nhập cộng đồng.”
Trương Lực: “....”
Nhìn theo bóng lưng cán bộ y tế đi càng lúc các xa, cậu hoàn toàn chẳng biết phải nói cái gì cho phải. Thôi dù sao cũng là do bản thân tự gây họa, cũng không thể trách ai được.
“Các cán bộ nói rằng sẽ chỉ cách ly mười bốn ngày mà thôi. Chớp mắt mấy cái là qua ấy mà...”
Tự động viên bản thân, Trương Lực ôm đống lớn vật tư sinh hoạt đầy đủ cho một người ăn cả tháng vào trong phòng.
Quan sát bên trong cậu nhìn thấy căn phòng này là một kiến trúc ba lăm mét vuông hoàn toàn khép kín.
Có một cái giường đôi, một cái bàn ăn, một cái tủ đầu giường, một cái tủ đựng quần áo, một góc bếp, một cái nhà tắm kiêm luôn cả nhà vệ sinh... Đồ gia dụng, đồ điện tương đối đầy đủ. Trên mái nhà còn trang téc đựng nước cùng bình nước nóng năng lượng mặt trời.
“Thật là rất đầy đủ tiện nghi.”
Cái này đầy đủ tiện nghi một cách hiểu nào đó chính là Trương Lực sẽ bị nhốt cứng tại không gian ba lăm mét vuông bên trong này.
Nghĩ đến có chút bi ai nha.
“Đáng lẽ không nên đánh cái thằng khốn F0 kia ở nơi đông người. Chờ ra khỏi đây, nhất định rút kinh nghiệm, gọi nó vào cái góc khuất...”
Trương Lực cười âm hiểm lẩm bẩm. Cậu tự định ra mục tiêu cho bản thân cố gắng rèn luyện cơ thể chờ ngày ra tù... à, chờ ngày hết hạn cách ly riêng biệt.
Và thế là những ngày sinh hoạt nhàm chán của Trương Lực bắt đầu. Sáng dậy sớm nấu bữa sáng rồi làm trăm năm mươi cái hít đất, trăm năm mươi cái đứng lên ngồi xuống. Ăn trưa xong thì ngủ tới ba giờ chiều, lúc này nữ cán bộ y tế sẽ tới kiểm tra ghi chép tình trạng sức khỏe cho cậu. Tới tối ăn cơm xong thì xem douyin, lướt voz rồi đi ngủ cho cơ bắp được nghỉ ngơi.
Một tuần đầu nữ cán bộ y tế vẫn đều đặn tới kiểm tra, nhưng sang đến tuần thứ hai thì không thấy tới nữa. Không biết là đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là bệnh nhân tăng nhiều nên quên mất có đối tượng bị cách ly riêng biệt cũng nên.
Bất quá Trương Lực cũng không mấy quan tâm, cậu vẫn kiên trì luyện tập chờ ngày gặp lại cái thằng F0 đang nhởn nhơ ở bên ngoài kia.
“Rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại.” Trương Lực hai nắm tay siết chặt lại nghiến răng ken két hung ác thì thầm.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi.
Ngày thứ chín... Ngày thứ mười hai... Ngày thứ mười bốn.
Buổi sáng sáu giờ ba mươi. Trương Lực cười lớn một tiếng hung hăng đá bay của phòng.
“Ahaha haha ... Cuối cùng ngày này cũng đã tới. Thằng khốn F0, tao tới đây!”
[Đồng Bằng Sông Hồng. Thứ 5, 12-8-2021]
[2000]
Truyện Vô Hạn Phục Sinh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | TruongCong098 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 12 |