Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về

Tiểu thuyết gốc · 1001 chữ

Đau, đau đớn kịch liệt!

Trần Long đắm chìm trong không gian tăm tối vô tận, hắn muốn mở mắt ra, lấy tay xua tan đi bóng tối nhưng cảm giác lại cực kỳ vô lực.

Rốt cục, trong màn đêm từ từ mở ra một khe hở.

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu thẳng vào mí mắt.

Vừa tỉnh hồn, Trần Long đã nhìn thấy một khung cảnh xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc, một căn phòng nhỏ hẹp, bẩn thỉu, chứa đầy rác thải cá nhân cùng đồ dùng hằng ngày.

Cái này...Đây ... Đây là nơi nào?

Mình không phải đã bị ô tô đâm chết rồi sao?

Chẳng lẽ tất cả chỉ là một giấc mộng, hay là mình vẫn chưa chết.

Vừa nghĩ đến đây, Trần Long lại nhớ đến nỗi đau xé gan, xé thịt lúc đó hắn trực tiếp trong lòng phủ nhận kết luận này.

Định thần lại nhìn xung quanh một lúc lâu sau, cuối cùng Trần Long cũng có đáp án trong lòng.

Mặc dù rất khó tin nhưng có vẻ như hắn đã trùng sinh.

Trần Long lấy tay mò mẫm xung quanh, cuối cùng tại đầu giường hắn cũng tìm được điện thoại di động của mình.

Màn hình vụt sáng, đập vào mắt Trần Long là thời gian và ngày tháng, chỉ thấy trên đó ghi ngày 6 tháng 5 năm 2015.

Sự vui mừng bùng lên trong đầu Trần Long, miệng hắn không tự chủ ngoác lên đường cong, ánh mắt hắn sáng rực hơn bao giờ hết.

Mình vậy mà đã trở về 10 năm trước.

Trần Long trong lòng nhớ lại, đây chính là thời điểm hắn sắp sửa học xong cấp ba, chuẩn bị thi trung học phổ thông quốc gia.

Đây cũng chính là thời kỳ khó khăn nhất trong đời Trần Long, vì vài năm trước cha mẹ cùng em gái hắn gặp phải tai nạn giao thông, hai người lớn đã không qua khỏi để lại cho hắn một khoản nợ kếch xù, cùng một cô em gái nằm liệt giường.

Trần Long chỉ phải bán đi căn nhà để có tiền trả nợ cũng như tiền viện phí cho em gái, hắn chỉ có thể thuê một căn phòng trọ giá rẻ ở Hà Nội để sống tạm.

Nghĩ đến đây Trần Long lại cảm thấy có chút không cam lòng, hắn mím chặt môi kìm chế cảm xúc.

Trong lòng suy nghĩ, giá như bản thân trùng sinh vào khoảng thời gian sớm hơn, thì hắn đã có thể cứu cả cha mẹ.

Một hồi sau cuối cùng Trần Long cũng bình tĩnh trở lại, hắn cũng nghĩ thông.

Làm người tốt nhất cũng đừng quá tham lam, dù sao việc trùng sinh trở về làm lại cuộc đời cũng đã là một kỳ ngộ to lớn, hơn nữa hắn vẫn còn có em gái đâu.

Nghĩ đến em gái Trần Long cũng không chần chờ nữa, hắn trực tiếp đứng dậy lao vào tắm rửa sạch sẽ.

Nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt trẻ trung non nớt, có chút đẹp trai, thiếu đi vẻ tang thương của 10 năm cuộc đời.

Trần Long cảm khái nói.

"Hừ thật là hoài niệm quá đi".

Một lúc sau khi chuẩn bị xong hết thảy, Trần Long cũng bước ra ngoài, mục tiêu của hắn chính là bệnh viện nơi em gái hắn điều trị.

Trên đường đi Trần Long cũng ẩn ẩn cảm thấy thế giới này có gì đó sai sai, bầu không khí xung quanh cũng rất khác so với những gì hắn nhớ.

Thậm chí lúc nhìn qua cửa sổ trên xe bus, hắn còn thấy có người mặc giáp trụ toàn thân nghênh ngang đi giữa đường.

Mặc dù cảm thấy không đúng lắm, nhưng do nỗi lòng vội vàng đi gặp em gái sau bao năm xa cách, khiến hắn bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt này.

Một lúc sau cuối cùng Trần Long cũng tới được bệnh viện.

Đứng trước cửa phòng bệnh trong lòng Trần Long thấp thỏm không yên, suy nghĩ trong đầu vô cùng phức tạp, có mong đợi, có áy náy, có hối hận...

Em gái hắn tên là Trần Mai Linh. Đời trước nàng mặc dù sống sót, nhưng phần đời còn lại chỉ có thể nằm trên giường bệnh, và duy trì sinh mệnh bằng dịch dinh dưỡng.

Điều làm Trần Long ân hận nhất, chính là vài năm sau đó nàng đã tự kết liễu cuộc đời mình, có lẽ do không muốn sống, cũng có lẽ là do không muốn trở thành gánh nặng của hắn.

Nhưng dù là vì lý do gì đi nữa, thì điều này đối với Trần Long cũng là một đả kích khổng lồ, khiến cho ý chí của hắn suy sụp trong một thời gian rất dài.

Hai tay nhẹ nhàng, kiên định đẩy ra cửa phòng bệnh, trong lòng Trần Long âm thầm quyết tâm, thề rằng đời này sẽ không để bi kịch xảy ra nữa.

Cửa mở ra, rơi vào mắt Trần Long là một thân hình nhỏ nhắn, kiều tiểu, đang yên bình nằm trên giường bệnh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên thân nàng đầy những đường ống trong suốt dùng để truyền dịch và oxi.

Khuôn mặt non nớt có chút tái nhợt, nhưng cũng không thể che giấu đi vẻ đẹp dịu dàng khả ái.

Trần Long sững sờ nhìn một lúc lâu, thân ảnh ấy vẫn như thế, nhiều năm cách biệt lại phảng phất như ngày hôm qua một dạng.

Kiềm chế cảm xúc không để nước mắt chảy ra, Trần Long trong miệng chỉ nhẹ nhàng phun ra một câu.

" Linh anh đến thăm em đây".

Trên giường bệnh Mai Linh cũng nghe thấy tiếng của Trần Long, nàng khó khăn quay đầu lại nhìn về phía hắn, ánh mắt tràn đầy sự vui mừng.

Bạn đang đọc Vô Hạn Sát Lục Thăng Cấp sáng tác bởi SSPson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SSPson
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.