Có hối hận mới ngộ ra trân quý!
Chương này hay!
Thiết Vũ Thần Ưng lao xuống tạo ra dòng khí chuyển động cuồng bạo, khiến cho mặt đất yên tĩnh bổng nổi lên bốn phía.
Khói bụi tràn ngập, hoàn toàn che khuất ba người.
Mọi người lộ vẻ sợ hãi:
"Tiểu tử thật sự liều lĩnh a, dám dẫn động sự chú ý của Thần Ưng ."
"Hắn chết chắc, Thần Ưng không dễ chọc a."
"Mọi người chuẩn bị, khoảnh khắc Thiết Vũ Thần Ưng chạm tới ba người, chúng ta liền cướp bảo bối..."
"Người nào cướp được bảo vật thì coi như của người đó..."
PHỐC thử!
Một trụ sáng có chu vi cỡ miệng chén phọt lên trời..
Bên trong bụi mù cuồn cuộn, Dương Húc nhìn thấy ở mi tâm hỏa Nghê Thường có một đạo phù văn tươi đẹp như máu.
"Woah, đây là Kích Quang Pháo a?"
Dương Húc xem mà trợn mắt hốc mồm.
Tia sáng màu đỏ từ mi tâm nàng bắn ra, có phù văn thần bí đang lưu chuyển.
PHỐC thử!
Bụng Thiết Vũ Thần Ưng bị xuyên thủng.
Thiết Vũ Thần Ưng máu rơi loang vãi trên Không, phát ra tiếng huýt dài thê lương.
Đôi Ưng Nhãn sắc bén gắt gao tiếp cận Dương Húc:
"Sưu sưu sưu!
Hai cánh vung lên, thành trăm Thiết Vũ bay vụt xuống.
"Kho lang!"
Một đạo hồng vân bao phủ quanh thân Dương Húc.
Dương Nhu Nhu rút trường đao ra khỏi vỏ, quét ngang hư không.
Đinh đinh đang đang!
Thiết vũ vừa lao nhanh chớp mắt đã tan biến.
Băng sưu!
Mũi tên đen huyền kia lại bắn ra lần nữa.
PHỐC!
Chuẩn xác vào vết thương Thiết Vũ Thần Ưng!
"Dương Húc, ta cần ngươi ngăn trở nó mười giây đồng hồ, để cho ta tích góp năng lượng, kích tiếp theo nhất định lấy mệnh nó!"
Hỏa Nghê Thường nói với tốc độ cực nhanh.
"Cứ giao cho ta."
Dương Húc tỉnh táo hiểu vấn đề.
Cái bọn tạp nham ngoài kia lại xì xầm:
"Ta đi, bọn họ thế mà không chết?"
"hai nữ nhân kia không phải người thường a, hình như một người chính là Hỏa Nghê Thường..."
"Một đứa khác là Dương Nhu Nhu!"
"Cái gì! Nữ cuồng nhân thích đánh nhau cũng xuất hiện?"
Bốn phương tám hướng, đếm không hết mấy cái gọi là cao thủ châu đầu ghé tai lắng nghe.
Có khiếp sợ trước tên tuổi Nhu Nhu, cũng có dự định khác…
Cho nên nhất thời, không ai dám tranh đoạt giết Thiết Vũ Thần Ưng.
"Không tốt! Bảo vật trong miệng nó truyền sinh mệnh lực quá cường đại, vết thương Thiết Vũ Thần Ứng đang không ngừng khôi phục..."
Dương Húc phát hiện biến hóa của Thiết Vũ Thần Ưng:
"Nhất định phải nghĩ biện pháp sao cho một kích tất sát!"
Băng sưu!
Lại một mũi tên đâm rách hư không, bay vụt tới.
Leng keng!
Lần nữa bắn trúng mắt Thiết Vũ Thần Ưng.
Thần Ưng giận! giận chớ, bắn mắt người ta miết a.
Thân là hung thú cao cao tại thượng, đã khi nào bị nhân loại khi dễ như này ?
Mà cái vấn đề ở đây là kẻ bắn mắt nó vẫn là thằng nhân loại đó.
Hắn phải chết! !
Thiết Vũ Thần Ưng nổi lên sát cơ cuồng bạo, hô hô hô!
Hai cánh chấn động mạnh một cái, lượng lớn không khí bị áp sức, hóa thành dòng lưu khí mạnh mẽ lao về Dương Húc.
"Không tốt!"
Dương Húc nhanh chóng loan cung cài tên, bắn ra một tiễn:
Rầm rầm rầm!
Giữa không trung, không khí bị mũi tên xuyên thấu, trực tiếp nổ tung. Vang ra từng đạo từng đạo gợi sóng… Những nơi sóng đi qua, Cây
xanh bị Băng diệt thành bụi.
"Các ngươi tránh ra!"
Hỏa Nghê Thường thấp giọng hô.
Trên trán nàng, phù văn xích hồng sắc cuối cùng đã tích góp đầy đủ lực lượng, oanh!
Bay thẳng thương khung.
Bành!
Chùm sáng đỏ thẫm trực tiếp đánh xuyên cổ Thần Ưng.
Màu xanh biếc bảo thạch từ trên không rơi xuống.
"Quá tốt, đi cướp bảo thạch đến tay!"
Tiêu hao sức lực quá lớn, Hỏa Nghê Thường nói còn chưa dứt lời liền ngã xuống đất.
"Giao cho ta!"
Thân thể Dương Húc như rắn trường, nhắm thẳng bảo thạch mà phóng lên!
Hoa.
Trước khi mọi người đoạt lấy thì hắn nhanh chóng chợp đến tay.
Nhất thời, Dương Húc cảm thấy một cỗ sinh mệnh lực bành trướng tràn vào lòng bàn tay.
Trong lòng hắn không khỏi rung động trước cảm giác sảng khoái ấy.
"Thật sự là đồ tốt a!"
Trong cái nháy mắt có chút thư giản tinh thần ấy, thì:
"Cẩn thận! !"
Sau lưng phát ra một tiếng kinh hô.
Cái cảm giác nguy cơ cưc đại báo động kịch liết trong lòng Dương Húc.
Vừa chợt nhận ra thì: PHỐC thử!
Xoạt!
Một tràn máu tươi ấm áp phun đầy mặt Dương Húc.
Khuôn mặt thống khổ của Dương Nhu Nhu hiện trước tầm mắt hắn.
Một thanh đao đen, nhọn rút ra từ nàng vị trí trái tim.
Phía sau nàng, gương mặt Quân Thiên Tứ vặn vẹo, trong mắt rực lữa thiêu đốt vì phẫn nộ cùng cừu hận:
"Gái điếm thúi, đi chết đi! Dương Húc, ngươi cũng phải chết! Bảo thạch là của ta!"
"Giao bảo vật ra đây!"
Sưu sưu sưu!
Vô số cường giả vọt tới, nhìn chằm chằm một cách tham lam cái bảo vật trong tay Dương Húc.
"Cút cho ta!"
Dương Húc dùng lực ném bảo vật đi. Quân Thiên Tứ cùng người khác, toàn bộ hướng bảo thạch mà phóng đi.
Dương Húc ôm Dương Nhu Nhu đang trọng thương, trái tim co lại vì đau.
Nghê Thường ngây người, đứng nhìn bên cạnh:
Nàng tận mắt thấy, Dương Nhu Nhu vì cứu Dương Húc, không chút do dự, trực tiếp lao lên cản đao!
Sinh tử trước mắt mà Dương Nhu Nhu không chút do dự, lựa chọn Dương Húc!
"Tiểu Húc Húc, vừa rồi hù chết ta, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi."
Mặt nàng hiện tại đã không còn chút máu.
Khóe miệng Dương Húc co quắp và giật giật, không biết nên nói cái gì cho phải:
"Tỷ... sao tỷ làm chuyện ngốc như vậy..."
"Tiểu Húc Húc..."
Dương Nhu Nhu dùng hết lực khí toàn thân, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Dương Húc, y như mấy đoạn chia xa trong phim kiếm hiệp:
"Chỉ chớp mắt, ngươi cũng lớn như vậy rồi, đáng tiếc a, tỷ tỷ chưa muốn chết, còn chưa được làm tân nương của đệ đây..."
“Ước định hồi nhỏ, tỷ tỷ làm không được..."
Lạch cạch!
Tay nàng bất lực rơi xuống trên mặt đất.
Hỏa Nghê Thường trợn to mắt:
"Nàng... Nàng..."
Trong ánh mắt sầu muộn của Dương Húc giờ đây, không chút biểu tình, không nói nên lời…
"Vâng, nàng thích ta, từ nhỏ đã là..."
Từng ký ức lúc trước lại Đèn Cù hiển hiện trong não hải hắn:
Một tiểu nữ hài ghim trùng thiên biện, đang chóng nạnh, cau mày, một mặt lo lắng:
"Tiểu Húc Húc, ngươi yếu như vậy, về sau bị người khi dễ chết a?"
Tiểu nam hài có vẻ không muốn bị khi dễ, đang nhỏ giọng thút thít.
"Được rồi, đừng khóc a, Lão Tỷ đã báo thù cho đệ rồi, đã hung hăng đánh đám bại hoại kia."
Tiểu nam hài không khỏi ngẩng đầu lên, sùng bái nhìn tiểu nữ hài:
"Tỷ tỷ lợi hại như vậy, về sau ta sẽ cưới ngươi làm vợ, có tỷ tỷ như này, liền giống như mẫu thân cùng phụ thân, cả ngày đều ở bên cạnh ta
bảo hộ ta. Ai khi dễ ta, tỷ liền đánh hắn!"
Tuy là chững chạc gật đầu đàng hoàng, nhưng đâu đó vẫn có chút ửng hồng níu lại trên đôi gò má tiểu nữ hài:
"Được rồi, vậy thì ước định như thế nhá. Chờ đại tỷ tỷ trưởng thành liền gả cho ngươi, dùng sinh mệnh bảo hộ ngươi!"
Tỷ thực hiện ước định đó ư? Nguy cơ trước mặt, tỷ không chút do dự dùng sinh mệnh bảo hộ ta. Nhưng một nửa khác ước định phía ta,
cũng phải cần tỷ mới làm được a!
Đôi mắt Dương Húc hoàn toàn đỏ đậm, lạnh lùng nhìn về phía thân ảnh Quân Thiên Tứ.
"Dương Húc, không nên vọng động! Hiện tại, sức mạnh ta không đủ, không có cách nào giúp ngươi, ngươi cũng không phải đối thủ Quân
Thiên Tứ!"
Hỏa Nghê Thường sợ Dương Húc làm ra việc ngốc.
"Không phải là đối thủ? Ha ha, chuyện đó xưa rồi, giờ đã khác."
Nói, hắn lạnh lùng phun ra ba chữ:
"Lấy lưu trữ!"
Xoát!
Quang ảnh lưu chuyển.
Dương Húc xuất hiện tại Cửa chính Dương gia.
Thân ảnh Dương Nhu Nhu tiêm tú, vác một thanh cực đại Cự Đao, đang đi về phía hắn.
Xoạt!
Dương Húc ôm nàng vào lòng.
"Lão Tỷ!"
Dương Nhu Nhu sửng sốt.
"Lão Tỷ còn nhớ rõ ước định hồi nhỏ không?”
Oanh.
Bị nói toạc ra bí mật lớn nhất trong tâm, gương mặt Dương Nhu Nhu lập tức đỏ bừng.
"Ha ha ha! Lão Tỷ, đi!"
Dương Húc xoay người, hai mắt cũng đang ửng đỏ.
Mắt có sợ hải vì sợ mất đi, cũng vì mất đi mà lại vui sướng.
Có đôi khi, không có mất đi, vĩnh viễn không biết trân quý.
Hiện tại, ta biết trân quý.
Quân Thiên Tứ , chờ chết đi!
Đăng bởi | dcba147 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 24 |