Bóng người ngoài cửa sổ
Trong lòng tôi bỗng chốc căng thẳng, tám chín phần là thằng ngốc kia đã trốn ra được, chắc là muốn ra tay với tôi!
Nghĩ đến đây, tôi không dám để ý đến hắn, vội vã co giò chạy về phía khu rừng. Nhưng còn chưa kịp chạy ra khỏi sân, tôi đã thấy thằng ngốc men theo cổng sân, từ từ tiến về phía tôi!
Nhìn hắn với nụ cười quái dị tiến lại gần, tôi không dám chạy ra ngoài nữa, bèn lớn tiếng gọi về phía khu rừng:
“Cô Phương, nửa người nửa xác sống đến rồi!”
Gọi xong, tôi lập tức lẻn vào trong nhà, đóng chặt cửa lại, sau đó chạy thẳng vào bếp, lặng lẽ mở cửa sau.
Từ đây nhìn ra ngoài chính là khu rừng. Vừa mở cửa, tôi liền thấy Phương Tiểu Vũ và Hồ Sương Sương đang lom khom chạy từ rừng về phía này.
Tôi vội vẫy tay gọi hai người họ, rồi thò đầu ra nhìn về phía bức tường sân, vừa nhìn liền thấy thằng ngốc. Không ngờ hắn cũng đã phát hiện ra tôi, vẫn đứng nguyên đó nhìn tôi mà cười!
Tôi cảm thấy da đầu tê rần, trong lòng thầm nghĩ cũng may Hồ Phong đã bố trí trận pháp trấn trạch xung quanh, chắc là thằng ngốc không dám vượt qua.
Nhưng hắn lại hỏi tôi có thể cho hắn vào hay không, xem chừng trong đó có âm mưu phá trận!
May mắn là tốc độ của hắn rất chậm, mãi đến khi Phương Tiểu Vũ và Hồ Sương Sương chạy đến cửa, hắn mới vòng qua rừng, tiến về phía cổng!
Tôi kéo hai người họ vào trong nhà, lập tức đóng chặt cửa, không dám nói nhiều, chỉ ra hiệu im lặng, rồi lại ghé mắt qua khe cửa nhìn ra bên ngoài.
Thằng ngốc đi đến dưới một gốc cây lớn cách cửa khoảng ba bốn mét, rồi đứng yên ở đó, không tiến lên nữa.
Tôi vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm mấy hơi, vẫn nhớ cái cây đó được Hồ Phong khắc phù văn lên, chắc hắn không vào được.
Phương Tiểu Vũ cũng có chút căng thẳng, đứng sau tôi nhìn ra ngoài cửa. Nhìn một lúc, cô ấy bỗng nhiên nói:
“Hắn có luồng âm khí nặng quá!”
Tôi đang định mở miệng nói gì đó, thì thằng ngốc dường như phát hiện ra chúng tôi đang nhìn hắn, lại bắt đầu cười với bọn tôi!
Nụ cười đó thực sự khiến người ta lạnh sống lưng, tôi sợ đến mức vội vàng lùi về sau, không dám nhìn hắn nữa.
Lùi đến bên bếp, Hồ Sương Sương kéo áo tôi, nói:
“Hay là ba chúng ta ra ngoài đuổi hắn đi đi? Nếu không, đợi trời tối, hắn lẻn vào đây thì đáng sợ lắm!”
Tôi lắc đầu. Tuy Hồ Sương Sương không đến mức sợ một kẻ nửa người nửa xác sống, nhưng bây giờ sức khỏe cô ấy không tốt, chỉ sợ ra ngoài bị thằng ngốc bắt được rồi cắn!
Thằng ngốc cao to lực lưỡng, ngay cả khi còn bình thường, ba chúng tôi chưa chắc đã là đối thủ của hắn, huống hồ bây giờ hắn đã trở thành nửa người nửa xác sống!
Nghĩ vậy, tôi nói với họ:
“Hắn chắc là không vào được, chúng ta vào phòng khách trước đã.”
Chờ hai cô gái chạy vào phòng khách, tôi liền vòng quanh bếp, đi từng phòng một đóng chặt tất cả cửa sổ, còn chèn thêm gậy gỗ vào cho chắc chắn. Làm xong, tôi mới thấp thỏm quay lại phòng khách.
Tôi nghĩ, lúc nãy Hồ Phong đã dặn nếu có điều gì bất thường thì gọi điện cho anh ấy. Hơn nữa, anh ấy nói muốn sang thôn bên giải quyết thằng ngốc, nhưng giờ thằng ngốc đã chạy ra đây, có lẽ bây giờ Hồ Phong cũng đang tìm hắn.
Nghĩ đến đây, tôi liền lấy điện thoại ra gọi cho Hồ Phong, nhưng vừa mới kết nối, anh ấy đã nói ngay:
“Hãy để hắn đứng trước cửa, các cậu đừng ra ngoài là được.”
Nói xong, anh ấy lập tức cúp máy, khiến tôi cảm thấy khó hiểu. Chẳng lẽ Hồ Phong đang ở bên ngoài và biết thằng ngốc đã đến sao?
Sau khi cúp máy, trong lòng tôi vẫn vô cùng căng thẳng, cũng chẳng còn tâm trí để suy đoán thêm, chỉ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trời đã dần tối lại, bóng đêm bao phủ khắp nơi. Nghĩ đến việc thằng ngốc vẫn đang đứng đâu đó ngoài kia, dõi mắt nhìn về phía chúng tôi, trong lòng tôi không khỏi dâng lên một cơn ớn lạnh.
Bầu không khí căng thẳng, Hồ Sương Sương và Phương Tiểu Vũ đứng phía sau tôi, ba người chúng tôi thay phiên nhau nhìn ra ngoài, ai cũng lo sợ thằng ngốc sẽ bất ngờ xông vào.
Cứ thế giằng co hơn mười phút, bỗng nhiên trên trời xuất hiện tia chớp lóe lên, chẳng bao lâu sau, một cơn mưa xối xả trút xuống, bao phủ cả ngôi làng trong màn mưa mịt mù.
Cơn mưa đổ xuống quá bất ngờ, tiếng mưa tí tách vang vọng khắp nơi, nghe không ngớt bên tai. Lúc này, chúng tôi lại càng bận rộn hơn. Mái nhà đã lâu không được sửa chữa, giờ mưa xuống, chỗ nào cũng bị dột.
Trong nhà, nước mưa nhỏ từng giọt tí tách, nghe mà khó chịu vô cùng. Tôi nhìn ra ngoài vài lần, nhưng không thấy bóng dáng thằng ngốc đâu.
Nghĩ rằng hắn chắc cũng không dám vượt qua ranh giới trận pháp, tôi bắt đầu đi loanh quanh trong nhà, tìm những chỗ dột để đặt chậu hứng nước.
Hai cô gái cũng giúp một tay, một lúc sau, chúng tôi lại quên bẵng đi sự hiện diện của thằng ngốc.
Hồ Sương Sương thì liên tục chỉ đạo lung tung, làm tôi xoay sở đến mức hoa cả mắt, tay chân luống cuống.
Bận rộn khoảng nửa tiếng, bên ngoài đã tối hẳn, trong nhà thì khỏi nói, một màu đen kịt bao trùm.
Chỗ chúng tôi có một vấn đề lớn, cứ mỗi lần có sấm chớp là y như rằng mất điện. Trong nhà lại không có nến dự phòng, nên mọi người chỉ còn cách chạy vào bếp, nhóm một đống lửa trước bếp lò.
Tôi bảo hai cô gái sưởi ấm bên bếp lửa, còn mình thì không ngừng đi quanh từng phòng, nhìn ra ngoài qua cửa sổ và khe cửa, muốn xem thử thằng ngốc đã đi chưa.
Ai ngờ, khi tôi vừa bước đến phòng mình, bỗng từ bên ngoài vang lên một tiếng "két" chói tai! Nghe như có cánh cửa nào đó bị đập mạnh mở ra!
Ngay sau đó, tôi nghe tiếng Phương Tiểu Vũ hét lên:
“Hắn vào rồi, mau trốn đi!”
Trong lòng tôi thót lên một cái, không kịp suy nghĩ gì mà lập tức lao ra ngoài. Khi đến bếp, tôi thấy Phương Tiểu Vũ và Hồ Sương Sương đang ra sức chặn cánh cửa dẫn vào phòng khách.
Phương Tiểu Vũ lo lắng hỏi tôi:
“Làm sao đây? Hắn đẩy cửa vào rồi!”
“Đừng hoảng, để tôi xem thử.” Tôi vừa nói vừa bảo họ tránh ra, rồi ghé mắt qua khe cửa nhìn về phía phòng khách.
Nhưng vừa nhìn vào, trước mắt tôi chỉ là một khoảng tối đen, chẳng thấy rõ được gì cả.
Dường như có thứ gì đó lờ mờ trong bóng tối, nhưng vì quá tối, tôi không thể nhìn ra. Tôi bèn lấy điện thoại ra định bật đèn pin soi thử.
Nào ngờ còn chưa kịp rút điện thoại ra, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm rền trời, theo sau đó là một tia chớp xé toạc màn đêm, rọi sáng căn nhà trong chớp mắt!
Trong khoảnh khắc ánh sáng lóe lên, tôi thấy cánh cửa phòng khách đã mở toang. Và ngay tại cửa, một bóng đen thui đang đứng sừng sững!
Bóng dáng đó trông có vẻ to béo, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là thằng ngốc!
Trong lòng tôi chợt dâng lên một nỗi lo lắng. Có lẽ do những lá bùa bị nước mưa thấm ướt nên đã mất tác dụng, thằng ngốc mới có thể vào trong này. Giờ thì phiền to rồi.
Ngay cả cánh cửa lớn của phòng khách hắn còn có thể xô đổ, thì những cánh cửa bên trong chẳng đáng là bao.
Không dám chần chừ, tôi lập tức kéo Phương Tiểu Vũ và Hồ Sương Sương chạy vào phòng ngủ của chúng tôi.
Hồ Sương Sương dùng điện thoại soi sáng, còn tôi và Phương Tiểu Vũ cùng nhau đẩy chiếc tủ quần áo chặn phía sau cửa, cố thủ bên trong. Hy vọng làm vậy hắn sẽ không vào được.
Trong phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt phát ra từ điện thoại của tôi.
Chúng tôi đứng yên lặng một lúc lâu, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.
Ai cũng căng thẳng đến kiệt sức. Một lúc sau, hai cô gái ngồi xuống giường, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Còn tôi thì cầm một khúc củi, đứng sau cánh cửa, sẵn sàng đập vào đầu thằng ngốc nếu hắn xông vào!
Ngoài tiếng sấm chớp vang vọng, trong nhà chỉ còn lại tiếng nước mưa nhỏ tí tách từ những chỗ dột trên mái nhà.
Không còn bất kỳ âm thanh nào khác, nhưng tôi chẳng thể thở phào nhẹ nhõm, ngược lại, càng lúc càng căng thẳng!
Đúng lúc chúng tôi không dám thở mạnh, ngoài cửa sổ đột nhiên lóe lên một tia chớp, rọi sáng cả căn phòng trong chốc lát.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn về phía cánh cửa, và bất giác nhận ra có một bóng người vừa lướt qua cửa sổ!
Đăng bởi | vhtlovehhh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |