Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trực tiếp phế bỏ

Phiên bản Dịch · 1459 chữ

Chương 107:

Hoàng tử một triều!

Thân phận tôn quý, cao cao tại thượng.

Ngày xưa, đó là tồn tại cao không thể với, chỉ có thể ngưỡng mộ.

Tiểu nhân vật như Diệp Hàn, ở trước mặt loại người này chẳng là gì cả, một nô bộc bên cạnh đối phương cũng mạnh hơn Diệp Hàn gấp mười lần.

Nhưng mà...

Ầm ầm!

Cả căn phòng rung chuyển.

Một luồng khí tức cuồng bạo bùng phát.

Ngay sau đó, Diệp Hàn tung ra một quyền.

- Tìm chết!

Mắt Tứ hoàng tử co lại.

Một tiểu nhân vật chỉ có tu vi Cương Khí Bạo, dám ra tay với hắn?

Bỏ qua thân phận, chỉ xét cảnh giới, hắn cũng có thể hoàn toàn nghiền nát Diệp Hàn.

Ầm ầm, khí tức của hai người va chạm.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cánh tay Tứ hoàng tử run rẩy, cảm giác như toàn bộ khí huyết bị một quyền của Diệp Hàn đánh tan.

Hắn bay ngược ra sau, đập mạnh vào tường.

Diệp Hàn bước lên, một chưởng đánh xuống, ấn lên vai Tứ hoàng tử.

Rắc!

Xương vai vỡ vụn.

Mọi chuyện xảy ra trong chưa đầy năm hơi thở.

Không ai kịp phản ứng, hoặc nói bọn họ căn bản không có ý định ra tay.

Tứ hoàng tử, cao thủ Chân Không Bạo, hoàn toàn vượt qua Diệp Hàn.

Sao có thể bị đánh trọng thương chỉ trong một chiêu?

- Làm càn, Diệp Hàn, ngươi dám ra tay với Tứ hoàng tử.

Một đám người gầm lên, đặc biệt là Lưu Tử Phong, lúc này vô cùng hung hăng, ánh mắt biến ảo, dường như đang âm mưu điều gì đó.

- Cút hết ra ngoài!

Diệp Hàn ấn chặt Tứ hoàng tử.

Nội lực của hắn tràn vào cơ thể Tứ hoàng tử, lập tức hóa thành phong ấn vô hình, phong ấn khí hải của đối phương.

Như vậy, cho dù Tứ hoàng tử là Chân Không Bạo, nội lực thâm hậu, nhưng không thể sử dụng nguyên lực, cũng chỉ là một phế nhân, không còn uy hiếp gì nữa.

Vài tên hộ vệ khí thế hùng hổ xông vào, không để ý đến sự uy hiếp của Diệp Hàn.

Nhưng ngay lập tức, Diệp Hàn điểm một chỉ vào ngực Tứ hoàng tử.

Phụt...

Chỉ lực mang theo cương khí cường đại, trực tiếp xuyên thủng ngực Tứ hoàng tử.

- Cút ra ngoài!

Sắc mặt Tứ hoàng tử dữ tợn gầm lên.

Trong nháy mắt, bốn tên hộ vệ kinh hãi, lui ra khỏi phòng.

Bọn họ có thể không quan tâm đến Diệp Hàn, nhưng lời nói của Tứ hoàng tử lại không thể không nghe.

- Ngươi muốn làm gì?

Tứ hoàng tử trừng mắt nhìn Diệp Hàn.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Tuy hắn ăn chơi trác táng, nhưng không phải kẻ ngu, lúc này đã thu liễm sát khí.

Mặc dù đến giờ hắn vẫn không hiểu, tại sao một võ giả Cương Khí Bạo lại có thể trấn áp hắn.

Khoảnh khắc Diệp Hàn ra tay, giống như một con Hồng Hoang Cự Tượng, một con Chân Long hình người, khí thế vô song, bá đạo đến cực điểm, lúc đó Tứ hoàng tử căn bản không thể chống đỡ.

- Bảo Lưu Tử Phong giao công pháp của ta ra trước!

Diệp Hàn liếc nhìn Tứ hoàng tử, sau đó nhìn về phía Lưu Tử Phong.

- Lưu Tử Phong, ngươi lấy thứ gì thì giao cho hắn.

Tứ hoàng tử quát.

Hắn cảm thấy có gì đó không đúng, sát ý và tức giận của Diệp Hàn dường như không chỉ nhằm vào mình.

- Công pháp gì? Ta không biết.

Lưu Tử Phong dứt khoát lắc đầu, cười lạnh nhìn Diệp Hàn:

- Tứ hoàng tử, tên này đang bịa chuyện, châm ngòi ly gián.

- Tốt!

- Rất tốt!

Diệp Hàn gật đầu, sau đó nhìn về phía Tứ hoàng tử:

- Ta cũng lười nói nhảm, không có kiên nhẫn đâu!

- Ngươi...

Tứ hoàng tử trợn mắt.

Một quyền đánh xuống.

Tứ hoàng tử hét lên thảm thiết, toàn thân suy sụp.

Khí hải của hắn bị đánh xuyên.

Trong nháy mắt biến thành phế nhân khí hải bị vỡ.

- Ngươi... phá khí hải của ta?

Tứ hoàng tử trợn tròn mắt, ý thức bắt đầu hỗn loạn.

Cừu hận và sát ý ngập tràn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Hàn:

- Ngươi chết chắc rồi, tên tiện dân Cương Khí Bạo, người nhà ngươi, bằng hữu ngươi, tất cả những gì liên quan đến ngươi, đều sẽ bị diệt sạch, bị giết chết...

Trong tiếng gào thét chứa đầy cừu hận và phẫn nộ.

Tứ hoàng tử nằm mơ cũng không ngờ, mình lại bị phế ở ngay trong hoàng thành, dưới mí mắt hoàng thất...

Nếu người ra tay có thân phận đặc biệt, quyền cao chức trọng thì cũng thôi.

Vấn đề là kẻ ra tay chỉ là một tiểu nhân vật vô danh tiểu tốt.

- Thật sao?

Diệp Hàn dường như không quan tâm, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lẽo:

- Biết tại sao ta phế ngươi không?

- Lưu Tử Phong này không giao công pháp của ta ra, còn ở đây giở trò ly gián, vậy nên chuyện này không thể trách ta, phải trách hắn.

Diệp Hàn nói xong, nhìn về phía Lưu Tử Phong.

Lúc này, sắc mặt Lưu Tử Phong đại biến, hắn muốn bỏ chạy.

Nhưng hắn biết, giờ không thể đi được nữa.

Bốn hộ vệ của Tứ hoàng tử đã chặn đường lui của hắn.

Hôm nay phiền phức rồi!

Trong lòng Lưu Tử Phong run lên, sợ hãi tột độ.

Hắn không ngờ tiểu nhân vật Diệp Hàn này lại ra tay tàn nhẫn như vậy, không hề quan tâm đến hậu quả.

Lúc này Lưu Tử Phong không thể nào cãi được.

- Phế bỏ, ít nhất ngươi còn sống!

- Sống thì còn có hy vọng, ít nhất còn có thể nhìn thấy thế gian này.

- Nhưng nếu chết, chỉ là một nắm xương tàn, một chén đất vàng, mọi thứ đều tan thành mây khói.

Lúc này, giọng nói của Diệp Hàn vang lên.

Lời nói của Diệp Hàn khiến Tứ hoàng tử chấn động.

Trong mắt hắn xuất hiện vẻ sợ hãi chưa từng có.

Sau sợ hãi là hy vọng.

Hy vọng sống sót!

- Tha cho ta!

Tứ hoàng tử cố nén đau đớn, nhìn chằm chằm Diệp Hàn.

- Bảo Lưu Tử Phong giao công pháp của ta ra, chúng ta bình yên rời đi, trở về Phần Nguyệt Thư Viện, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

Diệp Hàn lạnh lùng nói.

Tứ hoàng tử chính là hy vọng rời khỏi đây!

Trước đó ở buổi đấu giá, thấy ngay cả người chủ trì cũng là Nguyên Thể cảnh, Diệp Hàn biết rõ không thể nào xông ra ngoài được.

- Lưu Tử Phong, hôm nay nếu ngươi không giao công pháp cho hắn, hoàng thất sẽ tru di cửu tộc ngươi, thậm chí cả Phòng đấu giá Lôi Hỏa cũng sẽ bị diệt vì ngươi.

Tứ hoàng tử nhìn Lưu Tử Phong.

- Ta...

Lúc này Lưu Tử Phong mới hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Tuy hắn là quản sự của Phòng đấu giá Lôi Hỏa, nhưng nói trắng ra cũng chẳng là gì, chỉ là một con chó trong mắt những kẻ quyền thế mà thôi.

- Ta không lấy!

Lưu Tử Phong nhìn chằm chằm Diệp Hàn:

- Diệp Hàn, ngươi muốn vu oan giá họa, châm ngòi ly gián giữa Phòng đấu giá Lôi Hỏa và hoàng thất, đừng hòng.

Một tiểu nhân vật, một Cương Khí Bạo!

Phòng đấu giá Lôi Hỏa có thể dễ dàng bóp chết đối phương, hôm nay đối phương lại dám mượn Tứ hoàng tử để uy hiếp mình?

Không thể nào!

Lưu Tử Phong dù sao cũng là kẻ lăn lộn nhiều năm, lập tức đưa ra quyết định.

Chỉ cần không thừa nhận, chỉ dựa vào lời nói của Diệp Hàn và Sở Ấu Thi, sẽ không ai tin.

Dù sao Nhật Nguyệt Càn Khôn Công là truyền thừa của Cửu U Vương, sao có thể rơi vào tay một tu sĩ Cương Khí Bạo?

Đến nước này rồi, chỉ có thể đi một con đường đến cùng.

Bởi vì Tứ hoàng tử đã bị phế!

Nếu hắn thật sự giao Nhật Nguyệt Càn Khôn Công ra, để Diệp Hàn sống sót rời đi.

Sau đó hắn cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

Nghe Lưu Tử Phong nói, Tứ hoàng tử run lên.

Hắn lại phun ra một ngụm máu...

Bạn đang đọc Võ Nghịch Cửu Thiên Giới (Bản Dịch) của Hư Trần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienVucThanhChu
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.