Não có chút vấn đề
Chương 110:
- Trước đó đều là hiểu lầm, chúng ta đều là đệ tử Phần Nguyệt Thư Viện, người một nhà cả.
Tứ hoàng tử vội vàng chạy tới, trên mặt nặn ra nụ cười chân thành.
Diệp Hàn:
- ???
Tên Tứ hoàng tử này, chẳng lẽ bị đánh choáng váng rồi?
Bị mình dùng Cửu Thiên Ngự Long Quyết phong ấn khí hải, tương đương với phế bỏ tu vi.
Sau đó lại trải qua sinh tử, suýt chút nữa đi theo mấy tên hộ vệ kia, bị lực lượng của võ phù oanh sát.
Trong nháy mắt đã có thể nói chuyện thoải mái với mình như vậy?
- Chúng ta về rồi nói, về rồi nói...
Tứ hoàng tử thấy vẻ mặt nghi ngờ của Diệp Hàn, vội vàng cười gượng gạo nói.
Sở Thiên Tâm nhìn vào kẻ này, cũng không lên tiếng, mang theo Sở Ấu Thi đi ở phía trước.
Mấy người rất nhanh đã trở về Phần Nguyệt Thư Viện.
Trước Vân Các!
Sở Ấu Thi đi vào tìm Mạc Khinh Nhu.
Sở Thiên Tâm nói với Diệp Hàn:
- Diệp Hàn, Nhật Nguyệt Càn Khôn Công kia chính là công pháp của Cửu U Vương, chủ nhân Nhật Nguyệt Hoàng Triều ba ngàn năm trước, nghe nói đã thất truyền từ lâu, ngay cả bản tàn khuyết cũng không có trong Nhật Nguyệt Hoàng Triều, công pháp này của ngươi, là thật...
- Không sai!
Diệp Hàn gật đầu:
- Trước kia ta từng tiến vào U Minh Pháp Giới, gặp võ mộ của Cửu U Vương, có được bộ công pháp này, nhưng đối với ta mà nói không có giá trị gì, vẫn luôn không tu luyện, hôm nay muốn nhân cơ hội này gửi bán ở phòng đấu giá Lôi Hỏa.
Sở Thiên Tâm lắc đầu:
- Ngươi đúng là… lại vác núi vàng núi bạc chạy khắp nơi.
- Hả?
Diệp Hàn nhìn đối phương.
- Bất kỳ nơi nào ở Thái Hư Cổ Vực, công pháp võ kỹ Địa cấp hạ phẩm cũng vô cùng trân quý, giá trị liên thành.
- Công pháp Địa cấp trung phẩm gần như nhiều năm khó gặp, ở phòng đấu giá lớn nhất cũng là bảo vật áp trục, nếu đạt tới Địa cấp thượng phẩm, căn bản không có khả năng xuất hiện ở loại địa phương như phòng đấu giá, huống chi là tồn tại có ý nghĩa phi phàm như Nhật Nguyệt Càn Khôn Công.
Sở Thiên Tâm liên tục nói.
Nghe đối phương nói những lời này, Diệp Hàn cười khổ.
Mình đúng là quá non nớt.
Dù ở Viêm Thành hay Luân Hồi Thư Viện, bình thường đều không ra ngoài, hoàn toàn xa lạ với thế giới bên ngoài, làm sao hiểu được những thứ này?
Nhưng cũng coi như mất bò mới lo làm chuồng.
Con người luôn trưởng thành trong quá trình va vấp.
- Ngươi là truyền nhân của Nhân Gian Đạo, đúng là không cần tu luyện Nhật Nguyệt Càn Khôn Công, nhưng hôm nay công pháp này đã bị truyền ra ngoài, e rằng không lâu nữa sẽ truyền đến tai Nhật Nguyệt Hoàng Triều.
Sở Thiên Tâm trầm ngâm.
- Nhật Nguyệt Hoàng Triều?
Nghe thấy bốn chữ này, sắc mặt Diệp Hàn hơi đổi.
Lưu Tử Phong kia đúng là không biết sống chết, trước khi chết còn muốn hãm hại mình, cố ý hô lên năm chữ Nhật Nguyệt Càn Khôn Công.
Chuyện này truyền ra ngoài, thật giả đều không quan trọng, e rằng sẽ rước lấy phiền phức lớn.
- Có hai cách, cách thứ nhất là ta giúp ngươi liên lạc với Nhật Nguyệt Hoàng Triều, trả lại Nhật Nguyệt Càn Khôn Công, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ có hồi báo.
- Cách thứ hai, chính là chợ đen.
Sở Thiên Tâm nhìn Diệp Hàn:
- Loại bảo vật, công pháp vừa xuất hiện đã có thể gây ra chấn động lớn như Nhật Nguyệt Càn Khôn Công, chợ đen mới là nơi bán hàng tốt nhất, sẽ không có ai mang đến loại địa phương như phòng đấu giá, trừ khi ngươi có thực lực và thân phận cường đại, bảo đảm đối phương không dám nuốt.
- Chợ đen?
Ánh mắt Diệp Hàn lóe lên.
Việc liên lạc với Nhật Nguyệt Hoàng Triều, Diệp Hàn trực tiếp bỏ qua, nếu không lúc trước ở Luân Hồi Thư Viện hắn đã làm rồi.
Mình được lão tổ tông nhà người ta truyền thừa ba ngàn năm trước.
Tuy ngoài bộ công pháp này và Đại Địa Linh Nhũ ra thì không còn gì khác.
Nhưng ai biết hoàng thất Nhật Nguyệt Hoàng Triều có ý đồ gì khác hay không?
- Loại bảo vật khó bán này thường có thể dễ dàng bán được ở chợ đen, hơn nữa tương đối công bằng, chuyện đen ăn đen sẽ ít hơn rất nhiều.
Sở Thiên Tâm nói.
Dừng một chút, hắn liếc mắt nhìn Tứ hoàng tử đang thức thời đứng ở xa xa:
- Nếu có cơ hội, ngươi có thể đi chợ đen với hắn, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, hơn nữa giá bán ở chợ đen không hề rẻ, nếu là vật đặc biệt, vận khí tốt, thậm chí có thể cao hơn giá gốc gấp mười lần, gấp mấy chục lần.
- Được, ta hiểu rồi!
Diệp Hàn thành tâm thụ giáo:
- Hôm nay thật sự làm phiền tiền bối.
- Việc nhỏ!
Sở Thiên Tâm nói xong liền rời đi.
Hắn rời đi một lúc lâu, Tứ hoàng tử mới dè dặt đi tới.
- Diệp Hàn, hôm nay tất cả đều là hiểu lầm!
- Cũng coi như không đánh không quen biết, sau này chúng ta chính là huynh đệ... À không, là bằng hữu.
Tứ hoàng tử thấy Diệp Hàn hơi nhíu mày, vội vàng đổi lời.
- Cho nên?
Diệp Hàn nhìn đối phương.
Hắn càng thêm chắc chắn Tứ hoàng tử này não có chút vấn đề.
Bị người ta đánh, xong việc lại muốn xưng huynh gọi đệ?
- Diệp Hàn, ta xin giới thiệu một chút, ta là Cổ Thiên Cương, Tứ hoàng tử của Vô Cấu Hoàng Triều.
Tứ hoàng tử tiếp tục nói.
- Có rắm thì mau thả!
Diệp Hàn mất kiên nhẫn, tên này rốt cuộc muốn nói gì?
- Là thế này, hoàng thất chúng ta, nửa tháng sau sẽ tổ chức Bách Long Đại Chiến, ta muốn mời ngươi tham gia, bất kể xếp hạng như thế nào, Cổ Thiên Cương ta nhất định sẽ hậu tạ...
Cổ Thiên Cương vội vàng nói, một hơi nói ra mục đích của mình.
- Bách Long Đại Chiến, ta và ngươi mới gặp mặt một lần, ngươi đã mời ta?
Diệp Hàn nhìn kẻ này với vẻ kỳ quái.
Nghe hắn nói, Diệp Hàn mới hiểu, cái gọi là Bách Long Đại Chiến này đã có từ lâu ở Vô Cấu Hoàng Triều, là vì tuyển chọn nhân tài cho hoàng thất, ban thưởng rất nhiều, cũng thể hiện hoàng ân bao la.
Mà Bách Long Đại Chiến lần này, Vô Cấu hoàng chủ cũng có ý muốn khảo nghiệm bốn vị hoàng tử, để bốn người bọn họ chiêu mộ cao thủ, xem cuối cùng ai có thứ hạng cao hơn.
Phải biết Vô Cấu Hoàng Triều vẫn chưa lập Thái Tử.
Tuy lần khảo nghiệm này không hẳn sẽ quyết định vị trí Thái Tử thuộc về ai, nhưng bốn vị hoàng tử đều không muốn kém cạnh.
- Hôm nay ngươi tự tay trấn áp ta, ta mới cảm nhận được ngươi mạnh mẽ như thế nào, dưới Nguyên Thể cảnh, e rằng không ai địch nổi.
Ánh mắt Cổ Thiên Cương nóng bỏng:
- Nếu Diệp Hàn huynh bằng lòng giúp đỡ, ta nhất định sẽ báo đáp, bất kỳ yêu cầu nào chỉ cần ta có thể đáp ứng, tuyệt đối không keo kiệt.
- Vạn Pháp Dung Lô!
Diệp Hàn nhìn hắn:
- Giúp ta tìm Vạn Pháp Dung Lô, chuyện này ta sẽ giúp ngươi.
- Cái gì? Vạn Pháp Dung Lô?
Sắc mặt Cổ Thiên Cương sa sầm:
- Diệp Hàn huynh đừng nói đùa, đó là chí bảo của Thiên Huyễn Tông, Thiên Huyễn Tông đã biến mất ba trăm năm rồi.
- Yêu cầu nhỏ này mà ngươi cũng không làm được, còn nói gì đến chuyện khác?
Sắc mặt Diệp Hàn lạnh xuống, dường như có chút không vui.
Cổ Thiên Cương muốn khóc:
- Vạn Pháp Dung Lô này quả thực là vật trong truyền thuyết, trừ khi tương lai di chỉ của Thiên Huyễn Tông được phát hiện, ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi có được nó.
Nói xong, Cổ Thiên Cương lại nhìn Diệp Hàn với vẻ đầy hy vọng:
- Nhưng ta có thể giúp ngươi những chuyện khác, ví dụ như... ta có thể dẫn ngươi đi lĩnh hội Võ Đạo hoàng đồ, thượng cổ ấn ký, hơn nữa còn có một số võ mộ thượng cổ mở ra, đều có thể giúp ngươi đi vào.
- Đúng rồi, còn có Nhân Long Đan, Diệp huynh mang Nhân Long Đan đi giao dịch trong đế đô, khó tránh khỏi sẽ khiến phụ hoàng và các đại thần trong triều không vui, có thể sẽ gặp chút phiền phức, có ta ở đây, mọi chuyện đều dễ nói.
Cổ Thiên Cương tiếp tục mở miệng, quả thực là thành ý mười phần, hận không thể móc tim ra dâng lên, khiến Diệp Hàn cảm thấy kỳ quái.
Bách Long Đại Chiến, quan trọng với Cổ Thiên Cương này đến vậy sao?
Ngay khi Diệp Hàn muốn mở miệng, lại bị một thanh âm từ xa truyền đến cắt ngang:
- Con chó nhà tang nào dám rêu rao khắp nơi ở đế đô, gây phiền toái cho Phần Nguyệt Thư Viện ta, còn dám chiếm Vân Các?
Truyện Võ Nghịch Cửu Thiên Giới (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |