Hổ Sát Tầm Phương Đích Mật Phong
……………
“Nam nhân này..!!” Nhịp tim đập rộn ràng như có đong nước ấm chảy qua, khuôn mặt nàng yêu hổ thoáng chốc trở nên thẫn thờ, tên nhân loại này đối với nàng chỉ là người dưng nhưng lại sẵn sàng đứng ra bảo vệ nàng khỏi tay kẻ thù.
Lý Vương đứng thẳng lưng chắp tay hướng ba tên trước mặt nói.
“Kính mong các hạ hạ thủ lưu tình tha cho yêu hổ này một con đường sống! Để bù lại, tại hạ sẽ đền đáp nửa số yêu đan tại hạ đã thu được.”
“Haha! Ngươi nghĩ rằng ngươi có quyền thương lượng ở đây sao?” Một trong hai tên phá lên cười nhìn Lý Vương.
“Tiểu tử không biết tự lượng sức.” Hai tên sư đệ khoé miệng nhếch lên:
“Vậy thì cả hai ngươi mau đi chết! Tam Bộ Kiếm tầng 2: Thiên Đỉnh Kiếm.”
ONG! ONG! ONG!
Hai tên sư đệ như hiểu ý gầm lên, kiếm khí bạo phát toả ra. Sau lưng bọn hắn được linh lực hội tụ tạo thành từng luồng ánh sáng thái dương nhằm Lý Vương chém xuống.
“Cẩn thận! Đó là vũ kỹ mạnh nhất của hai tên đó.” Yêu hổ hét lên cảnh báo, hai tay nàng nhanh chóng kết ấn hình thành vuốt trảo, thổ thuẫn phòng thủ.
Lý Vương mặt không biểu lộ cảm xúc nhìn lưỡi kiếm thái dương đang chém xuống phía mình. Hắn cảm nhận rõ nhiệt độ xung quanh đang dần trở nên nóng hơn mỗi khi kiếm khí quét đến.
“Muốn giết ta? Bản lĩnh các ngươi còn chưa đủ!”
Yêu hổ khuôn mặt gấp gáp nhìn Lý Vương đang đứng trước mặt, cái tên này chỉ là Kim Đan sơ kỳ, ngươi không sợ chết sao? Nàng lúc này chỉ thấy hắn nâng nhẹ bàn tay lên miệng lẩm bẩm.
ĐÙNGGGGG!
Thiên Đỉnh Kiếm chém xuống vị trí Lý Vương đem mọi thứ xung quanh hắn phá tan. Khói bụi mù mịt che khuất tầm nhìn. Tất cả đều đã cho rằng hắn đã bị một kiếm vừa rồi giết chết.
RÍTTTTT!!!!!!!!!!!!!!
“Thiên Điểu!”
Âm thanh lãnh khốc vang lên bên tai, tóc gáy hai lên sư đệ dựng đứng muốn xoay người lại chống trả. Nhưng!
ROẸTTTTT!!!!! ĐÙNG!!!!!!
Yêu hổ trợn tròn hai mắt quan sát những gì vừa diễn ra.
“Nhanh……. Hắn quá nhanh.”
Chỉ thấy lúc này cánh tay Lý Vương đang trong trạng thái cùng lúc xuyên thủng qua lồng ngực hai tên sư đệ như đang xiên thịt. Máu tươi văng tung toé khắp người hắn, cảnh tượng cực kỳ kinh dị.
“Chiến đấu vượt cấp cũng lúc hai tên chỉ với một chiêu, hắn……..hắn còn là con người sao?” Vẻ mặt yêu hổ lúc này chỉ còn một vẻ thất kinh.
“Aaaaaa……… tên súc sinh ăn mày, ngươi vậy mà dám giết đệ tử của Linh Kiếm Tông! Ngươi phải chết.” Ánh mắt tên sư huynh chứa đựng đầy sự giận giữ. Hắn đã nghĩ với một tên Kim Đan sơ kỳ sẽ chết nếu ăn trọn một chiêu vừa rồi, hắn không ngờ tên này lại dễ dàng đem hai tên sư đệ của hắn đem giết một cách dễ dàng như vậy, đây là sự sỉ nhục đối với không chỉ hắn mà còn là sỉ nhục đối với Linh Kiếm Tông.
“Giờ đến lượt ngươi, lên đánh tiếp hay nghỉ đây?” Lý Vương giữ vẻ mặt lạnh lùng chậm rãi mở miệng.
“Soái quá soái rồi nha chủ nhân.” Ngọc Nhi đứng trên vai hắn quan sát tất cả giơ ngón cái lên hướng về Lý Vương.
“Hừ! Hai hệ thuộc tính thì sao chứ? Cuối cùng cũng chỉ là con kiến Kim Đan. Hôm nay ta sẽ lấy đầu ngươi tế vong linh cho hai vị sư đệ của ta!” Tên nam tử gằn giọng:
“Hãy nhớ kỹ người lấy mạng ngươi ngày hôm nay tên Kiếm Tam. Mau khai họ tên của ngươi ra, ta muốn xem ngươi là người của thế lực nào mà dám đắc tội Linh Kiếm Tông.” Kiếm Tam rút kiếm chỉ thẳng mặt Lý Vương.
“Nếu ngươi đã muốn biết tên ta! Hừm..,,… được. Ta tên là Phụ Thân.” Lý Vương ngạo nghễ nâng ngón cái lên chỉ về phía mặt.
PHỤTTTT!!!!
Yêu hổ đứng sau lưng hắn và Ngọc Nhi cùng lúc phun ra một ngụm, ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
“Tên này đang lúc căng thẳng chiến đấu còn đùa cợt được sao?”
“Phụ……….phụ……aaa…. Tên súc sinh ngươi mau đi chết cho ta!” Kiếm Tam miệng lẩm bẩm chợt nhận ra bản thân bị tên ăn mày đem ra làm trò đùa. Gân xanh nổi cộm đầy trán.
“Tam Bộ Kiếm tầng thứ 3: Đường Kiếm Tuyệt Diệt.” Khí tức Nguyên Anh sơ kỳ bùng phát, kiếm khí toả ra khắp vùng.
ONG! ONG! ONG!
Lang Phong Kiếm sau lưng Lý Vương không ngừng run rẩy lên như đang sợ hãi trước khí thế toả ra từ thanh kiếm của Kiếm Tam. Thấy vậy, Lý Vương động ý niệm liền đem nó thu vào không gian Hệ Thống.
“Chúng ta cùng đối phó hắn.” Yêu hổ từ sau chạy đến bên hắn ánh mắt nghiêm nghị.
“Được, nhưng không thể để mỹ nhân nàng lên trước..” Lý Vương đặt nhẹ tay lên vai nàng kéo lại phía sau.
Ánh mắt yêu hổ nhìn Lý Vương ánh lên một vẻ yên tâm
“Hừ! Tự tin vậy là tốt, giờ thì chết đi!” Sau khi chứng kiến cảnh Lý Vương miểu sát hai vị sư đệ của hắn chỉ với một đòn. Kiếm Tam cũng muốn hắn phải nếm trải mùi vị tương tự, một chiêu diệt sát.
“Aaaaaa………… Đường Kiếm Tuyệt Diệt. SÁT!” Thanh kiếm khí đỏ rực như máu, cong như lưỡi liềm xoay vòng lấy tốc độ khủng khiếp lao đến. Lưỡi kiếm quét qua khiến hàng chục thân cây bị chém đổ rạp.
Lý Vương hội tụ Phong linh lực vào đôi bàn chân vội đạp không lao lên phía trước, hai tay kết ấn.
“Đa Trọng Ảnh Phân Thân Chi Thuật.”
BÙM!
Một kiếm vừa rồi cắt qua đem phân thân của hắn tan thành tro bụi. Lý Vương kịp thời tránh né thành công một chiêu. Bàn tay hội tụ Thiên Điểu loé sáng nhắm thẳng lồng ngực Kiếm Tam lao vụt đến.
RÍTTTTT!!!!!!!! OÀNHHH!!!!!
Kiếm Tam với phản xạ Nguyên Anh kỳ kịp thời thu kiếm chống đỡ.
Không hề tỏ ra khinh địch, Lý Vương động ý niệm đem Phong Lang Kiếm thi triển Bạo Phong Trảm muốn miểu sát đối phương ở cự ly gần.
“Thật lắm thủ đoạn.!” Kiếm Tam ánh mắt híp lại, hắn khẳng định đây là tên Kim Đan sơ kỳ khó nhằn nhất mà hắn từng chiến đấu:
“Kiếm Thuẫn!”
ĐÙNG!
Kiếm khí nhanh chóng liên kết lại thành hộ giáp đem Bạo Phong Trảm hoá giải. Kiếm Tam vội vung kiếm lên chém xuống Lý Vương.
BÙM!
Thân thể trước mặt Kiếm Tam nổ tung, mội phân thân nữa vừa được Lý Vương triệu hoá ra liền bị tiêu diệt, hắn đạp không lùi về sau vài chục bước.
GRÀOOOOO!
Nữ nhân gầm lên lập tức hoá thành bản thể, một con hổ vằn dài chừng ba mét hiện ra, ánh mắt đỏ rực, bốn chân được Thổ linh lực gia trì hoá thành từng bộ vuốt sắc lẹm. Không chần chừ, nó lập tức phóng thẳng đến Kiếm Tam, vuốt trảo lớn cấp tốc hình thành muốn đem hắn xé xác.
KENGG!
Một lần nữa vuốt trảo va chạm lưỡi kiếm. Cả hai nhanh chóng lao vào thế chiến đấu giằng co. Tuy rằng Thổ Sắc Yêu Hổ có ưu thế về mặt hình thể nhưng đứng trước Tam Bộ Kiếm Pháp được Kiếm Tam thi triển một cách thuần thục và dựa vào trước đó nàng đã bị trọng thương. Dù dằng đã sử dụng Phục Nguyên Đan của Lý Vương đưa cho cũng chưa thể hồi phục được trạng thái toàn thịnh. Lúc này ưu thế đã dần nghiêng về Kiếm Tam.
Lý Vương miệng niệm khẩu quyết, Thiên Điểu một lần nữa hình thành lao vọt đến ứng chiến.
ROẸTTTT!!!!!!!
“Aaaaaa…..” Kiếm Tam kêu lên đau đớn do bị một trảo của yêu hổ xé tan bắp tay, máu tươi loang lổ đầy y phục, theo phản xạ liền thu kiếm lùi lại.
CHÍNH LÀ LÚC NÀY!
Cả hai như hiểu ý. Ba phân thân được Lý Vương cùng lúc triệu hồi, trên tay Thiên Điểu điên cuồng rít gào. Hai cái vuốt trảo cấp tốc hình thành cùng lao đến nhắm thẳng đầu Kiếm Tam.
“Aaaaaaaaaa……….. khốn kiếp!”
PHỤTTT!!!
Kiếm Tam chỉ kịp hét lên một tiếng thê thảm trước khi đầu hắn bị đánh tan nát thành từng mảnh vụn.
……………
“Phù…….phù……. Tên này cũng khá trâu bò đấy!” Trận chiến kết thúc, Lý Vương ngồi bệt ra đất thở hổn hển, quả nhiên là Nguyên Anh, vượt trên hắn một đại cảnh giới. Cũng nhờ có cô nàng hổ cái liên thủ mới có thể giết được hắn.
“Đa tạ ngươi đã ra tay cứu giúp ta, ta……..” Yêu hổ hoá trở lại thành nhân loại hướng Lý Vương định nói thêm thì bị hắn giơ tay chặn lại.
“Nàng hãy báo đáp ta bằng cách trở thành chiến thú của ta!” Khuôn mặt hắn trở nên nghiêm nghị, nếu nàng ta nói không đồng ý, không chừng sẽ lại có thêm một cuộc chiến giữa hắn và nàng.
Yêu hổ cắn cắn đôi môi tái nhợt vì bị thương: “Ta…… ta nguyện ý trở thành chiến sủng của ngươi.”
“Nàng thật sự nguyện ý?” Lý Vương chậm rãi hỏi.
“Ngươi là người đã cứu ta một mạng, yêu thú ta đối với người có ơn thì tất phải trả. Với lại từ lúc ngươi sẵn sàng đứng ra bảo vệ ta thì ngươi đã có tư cách để ta công nhận ngươi là chủ nhân của rồi.” Yêu hổ ánh mắt chân thành.
“Được rồi! Vậy chúng ta ký khế ước chủ tớ.”
Yêu hổ liền nhắm mắt thả lỏng cơ thể đem yêu đan giải phóng ra ngoài. Lý Vương gật đầu liền nhỏ máu lên viên yêu đan nhận chủ.
“Tham kiến chủ nhân, bản thể của ta chính là Thổ Sắc Yêu Hổ, từ giờ ta sẽ là chiến sủng của ngươi.” Yêu hổ dịu dàng nâng tà váy cúi đầu hành lễ.
“Tên của nàng là gì?” Lý Vương hài lòng liền hỏi.
“Ta……ta từ nhỏ đã không có phụ mẫu, ta không biết tên của mình!” Yêu hổ như suy nghĩ điều gì đó liền vội nói thêm:
“Xin chủ nhân ban tên!”
Lý Vương vội gãi gãi đầu, con mợ nó, cái khoản đặt tên này ta thật sự dốt đặc đó nha.
“Chẳng lẽ gọi nàng là Cọp Cái, Tiểu Cọp Cái thì sao?” Hắn vội lắc đầu liên tục, không được mỹ nhân đẹp thế này mà đặt tên vậy còn ra thể giống gì.
Hắn vuốt vuốt cằm đi đi lại lại ngắm nghía yêu hổ trong ánh mắt tò mò của nàng.
“A!”
Lý Vương vẻ mặt mộng bức.
“ Đàn phá Trang Chu mộng,
Lưỡng sí giá đông phong.
Tam bách toạ danh viên, nhất thái nhất cá không.
Thuỳ đạo phong lưu chủng,
Hổ sát tầm phương đích mật phong.”
Từng câu thơ được Lý Vương ngâm lên.
“Từ giờ tên nàng là Tầm Phương.”
…………………………….
Truyện Vô Tận Cảnh Giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | ThienTu66 |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 53 |