Cuộc Vui Cô Đơn
Nhóm thiếu niên lại tiếp tục đi sâu vào trong ma thú sơn mạch, nơi này lúc này không có bóng dáng một yêu thú nào cả, mà trời thì cũng dần tối nên họ phải kiếm một cái hang động để qua đêm
- Lão đại chổ kia có một hang động, trong rất kính đáo.
La Chinh chỉ về tay về phía đông nam, nơi đó có một cái hang động được bao phủ bởi lớp đất đá cùng các cây cổ thụ to lớn che phủ đi.
- Được vậy chúng ta tạm thời qua đêm tại đây đi
Nói xong Diệp Băng dẫn đầu 6 người tiếng vào hang động, hang động nhìn từ ngoài vào rất khó phát hiện được lại cộng thêm khả năng giăng tơ bắt muỗi của Đường Tam thì quả thật đây là một nơi ẩn náo hợp lý
Vác trai vai con Mã Ngưu bàn tử hớn hở nói :
- Lão đại, đêm nay chúng ta phải thịt con Mã Ngưu này thôi
Diệp Băng gật gật đầu sau đó gọi Đường Tam cùng Lâm Động đi kiếm chút củi khô để nhóm lửa. 10p sau hai người bọn họ trở về, đem theo một đống củi khô cùng vài quả trái cây.
Diệp Băng lúc này gọi Tiêu Viêm lại :
- Tiêu Viêm ngươi mau lại đây bắt lửa đi nào.
Tiêu Viêm thấy vậy liền gật đầu, trên đầu ngón tay xuất hiện một đóm lửa nhỏ châm vào cây gỗ.
Một lúc sau thịt đã chính, 7 người mỗi người một phần mặt sức mà cắn xé, ăn xong con Mã Ngưu thấy trời vẫn chưa đến khuya, Diệp Băng hỏi mọi người có thích nghe âm nhạc hay không?
Nghe vậy sáu người đều gật đầu, xung quanh đây thật sự rất chán, chi bằng nghe lão đại hát cho rồi.
Thấy vậy Diệp Băng dặn dò Lâm Động dùng năng lực của mình ngăn cách âm thanh bên ngoài lại. Lúc này Diệp Băng bắt đầu hát
Nàng ơi mình chia ly lâu rồi
Nàng cũng đã yêu thêm người mới
Ta thì vẫn cô đơn sớm tối
Biết bao giờ con tim này được nghỉ ngơi.
Chơi vơi giữa bão tố cuộc đời
Nước mắt cũng đã rơi nhiều rồi
Cô đơn trong cuộc vui đông người
Cố mỉm cười nhưng trong lòng chẳng được vui.
Khi đã yêu một ai thật lòng
Đâu nói quên là quên phải không
Khi người ta đã hết yêu rồi
Thì níu kéo cũng chỉ vậy thôi.
Nên đừng bao giờ gieo hi vọng
Rồi dập tắt cũng chỉ bằng không
Bây giờ nên học cách im lặng
Để ra đi khi tim đã tổn thương.
Sáu người đang thưởng thức âm điệu trong mê say mà ngay cả kết thúc bài hát cũng không ai hay biết, mãi một lúc sao họ mới sực tỉnh.
- Lão đại không ngờ ngươi hát hay như vậy, nhiều năm ở chung ngươi giấu kỹ thật đó thật sự rất đáng khâm phục a.
Bàn tử nhìn về Diệp Băng hâm mộ mà nói. Nếu như hắn cũng có giọng hát như vầy thì cưa đổ các nàng tiểu thư sẽ dễ như ăn cơm bữa.
- Đương nhiên a, ta chính là một ca sĩ lừng danh ở địa cầu mà, nghệ danh của ta là Jav đó nheee
Lời này Diệp Băng chỉ dám nghĩ trong lòng, bên ngoài thì cứ một mực:
- Không có không có, ta nào có giấu mọi người
- Không biết bài hát này của lão đại có tên là gì ?
Đường Tam vẻ mặt thắc mắc nhìn về phía Diệp Băng hỏi.
- À ta tạm gọi nó là " Cuộc vui cô đơn "
- Cuộc vui cô đơn sao ? Cái tên nghe rất......... Không hiểu gì haha.
Bàn tử cười ha hả, chưa kịp cười lâu thì một cước đạp thẳng vào mặt hắn, bàn tử lăn lộn một hồi trên đất rồi mới dừng lại. Tất cả đều cười chăm chọc làm cho khuôn mặt bàn tử đỏ bừng tức giận nhìn Diệp Băng.
Đêm vui cũng đã tàn. Tất cả mọi người đều xếp bằng lại tu luyện thay cho việc ngủ riêng chỉ có mỗi Diệp Băng là ung dung ngủ cho tới sáng, vì hắn không thể tu luyện như người thường, mà phải giết quái, làm nhiệm vụ để nhận exp tăng cảnh giới.
P/s chương này mình viết chủ yếu là giải trí, không có choảng nhau ì đùng đâu ^^
Đăng bởi | BựaNhânThiênCổ |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 292 |