Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1644 chữ

Buổi sáng sớm trên vùng đồng lúa ở đồi núi, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi qua những tán lá xanh mướt. Những giọt sương còn đọng lại trên cỏ, lấp lánh như những viên ngọc nhỏ. Tiếng chim hót vang lên từ xa, hòa cùng tiếng gió thổi nhẹ qua những cánh đồng lúa chín vàng. Bầu trời trong xanh, không một gợn mây, tạo nên một khung cảnh yên bình và tươi đẹp.

Xa xa, những ngôi nhà nhỏ nằm rải rác, khói bếp bốc lên từ những ống khói, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Tiếng cười nói của trẻ con vang lên từ ngôi làng gần đó, hòa cùng tiếng rèn sắt và tiếng người qua lại. Màu sắc của cánh đồng lúa chín vàng, màu xanh của cây cối, và màu đỏ của những bông hoa dại tạo nên một bức tranh thiên nhiên rực rỡ.

huyền nhân đứng trên đỉnh đồi, nhìn xuống khung cảnh trước mắt, cảm thấy lòng mình tràn đầy hy vọng và quyết tâm. "Đây là nơi ta sẽ bảo vệ và xây dựng tương lai," hắn tự nhủ, ánh mắt sáng lên với niềm tin và khát vọng.

nghi xong hắn liền nằm xuống đám cỏ dưới chân,mắt ngước lên trời trong ánh mắt ấy chứa đầy 1 thứ kì lạ ở trong ;hắn thốt lên trong đầu - "trời ơi sáng sớm nằm lên chỗ cỏ này sao mà lạnh thế" vì trời mới chợp sáng nên trên đồi rất lạnh,hắn lại còn nằm lên đám cỏ này nữa làm người hắn tiếp xúc với những giọt xương đọng trên cỏ, điều đó liền làm hắn cảm thấy như mình đang quay lại những ngày đi đến các vùng phía bắc đất nước ,những nơi đó thì hơi lạnh buốt nhưng kéo dài dai dẳng tạo cảm giác rất khó chịu;rồi cứ nằm trên đồi hắn lại nghĩ về công việc rồi các việc khác,nghĩ đi nghĩ lại càng làm hắn buồn ngủ ,1 cái ngáp dài trong vô thức, hắn lại nghĩ-"hai,nghĩ đến công việc là buồn ngủ ,ngày nào cũng lặp đi lặp lại thôi đi ngủ cái"

BỖNG!!,1 người ngày hầm hập đến chỗ hắn

hừ hừ hừ,tiếng thở dốc của người đó đến gần và cuối cùng hắn hiện ra trong tầm cảm nhận của huyền nhân- à thì ra đó là 1 người lính,kẻ đó dừng lại cách đầu huyền nhân 8 gang ,thở hổn hển 1 chốc rồi gấp gáp nói-"THƯA ĐẠI NHÂN CÓ NGƯỜI MUỐN GẶP NGÀI"

huyền nhân nghe vậy thấy không vui rồi ,hắn nói lại-"ta nói là hôm nay không làm phiền ta nữa rồi mà,bảo người đó hôm sau có gì thì hẵng nói"

người kia liền ấp úng đáp-"nhưng...nhưng thưa ngài người đó bảo hắn có thứ rất quan trọng cần gặp ngài để bàn bạc trực tiếp ạ"

huyền nhân nói lại-"không tiếp,ngươi đi mà bảo với hắn hôm nay ta đây phải được 1 lúc nghỉ ngơi"

người kia thấy vậy bất lực ,hắn thấy đại nhân lúc nào cũng thế 10 ngày làm thì 6 ngày nghỉ thế mà lúc nào cũng bảo nghỉ;nhưng thôi đã vậy thì thôi nhưng trước khi đi thì thôi nói hộ thêm 1 lời nữa cho người kia vì dù sao khi hắn lần đầu gặp tên kia thì thấy tên đó cũng không phải người tầm thường,hắn liền đáp-"vậy thì tôi xin cáo lui nhưng người kia có đôi 1 lời nhờ tôi gửi đến ngài nếu ngài không gặp mặt ạ,đó là bình địa dĩ hữu tiêu tức"

xong hắn quay người đi

nhưng 1 tiếng nói lớn nói đến-"tên kia dừng lại"

câu này dù không lớn nhưng lại làm cho hắn giật mình ,hắn nghĩ-"trời ơi ta đã làm gì vậy trời biết vậy ra từ chối luôn lại cố nói cái này ra nghe là thấy rắc rồi ,trời ơi là trời"

nhưng dù lòng là thế nhưng hắn cũng trả lời-"thưa ngài cho hỏi gì ạ"

huyền nhân hít 1 hơi sâu ,đột nhiên cả cơ thể hắn bật lên 1 khoảng tầm 3 gang giữa không trung xong cả cở thể hắn xoay thẳng 1 nửa vòng trên không trung rồi 1 chân hắn dùng chạm đất trước trong tư thể khụy xuống rồi hắn dùng đầu gối chân còn chạm đất để hắn đứng dậy, cả cơ thể hắn sau khi đứng thẳng dậy thì những đường nét tuyệt đẹp trên khuôn mặt và cở thể liền lộ ra nhìn trông rất đẹp và oai phong đúng khí chất của 1 con hổ ;hắn thở dài 1 hơi và vắt tréo tay ra sau khởi động đồng thời nói lại-"đưa ta đi gặp kẻ đó"

thấy 1 cảnh vừa rồi người lính trong lòng thấy ngưỡng mộ và bất ngờ kèm theo 1 chút kinh sợ ,người lính không ngờ vị đại nhân luôn đi theo đội lính của mình lại có thể làm như vậy thật quá 1 điều không tưởng dù anh đã nghe mọi người kể về ngài nhưng giờ được thấy thì đúng là mở mang tầm mắt;anh nghĩ trong lòng 1 chút rồi đáp lại -"vâng thưa ngài mời ngài đi theo tôi ạ"

rồi anh lính liền cung kính dẫn đường,còn huyền nhân không nói gì chỉ đi theo 2 tay vắt tréo ra sau người lĩnh dẫn huyền nhân đi rất lâu đi qua ngọn đồi rồi đến các trại lính khi huyền nhân đến đây thì các binh lĩnh liền lập tức nhận ra vị đại nhân này cả trại xôn sao hết lên nhưng ai cũng ra trước mặt anh để cung kính trào ,huyền nhân cũng liền trào lại rồi anh lại đi tiếp 1 đoạn thì đến làng của người dân ,dân đây thấy anh thì cũng tiếp đón nồng hậu đến mức tất cả người trong làng đều ra vây quanh anh,trong đám đông những tiếng nói cứ liến tục được nói ra từ người dân rồi các bé như-"trào ngài đến thăm làng chúng tôi" rồi -"chào ngài đại nhân ạ" đột nhiên từ đâu 1 người gia nua đi đến chỗ huyền nhân làm mọi người phải nhường đường làm huyền nhân tò mò cho đến 1 vài người chào ông lão và gọi lão là trưởng làng thì huyền nhân mới hiểu,trưởng làng đến trước anh trông rất vui tươi - "ngào đại nhân, lão đây là trương thúc là trưởng làng ở đây rất vui khi ngài đã ghé thăm làng này ạ"

huyền nhân cười lại với lão và đáp-"chào trưởng làng thúc ,chào cả làng ta rất vui khi mọi người đã nói như vậy,ta rất cảm kích khi mọi người lại chào đón nồng hậu như vậy"

lão thúc nói-"ngài quá khách sao rồi nhờ ngài mà người dân như chúng tôi mới có ngày tốt như hôm nay,chúng tôi không có gì để đáp lễ cả nhưng nếu ngài không chê thì xin mời ngài vào tham quan bên trong làng của chúng tôi ạ"

huyền nhân cười tười và nói-"ha ha,trưởng làng thúc và dân làng đã mời vậy thì thật khó từ chối nhưng thật tiếc là hôm nay ta đang trên đường đi có việc vậy để lần sau nhé ta sẽ đến thăm làng của các vị"

lão thúc liền hiểu ý đáp-"thật tiếc ngài lại có việc vậy thì chúng tôi không làm chậm ngài nữa xin mời ngài đi hướng này"

rồi lão ra chỉ thị làm đám đông người dân chia ra 2 bên tạo lên 1 lối đi cho huyền nhân,huyền nhân và người lính đi tiếp nhưng anh đi cũng chào và nói lời tạm biệt lại với dân làng đến khi đi khuất thì nhưng tiếng hô hào mời hêt,huyền nhân lúc này thấy rất mệt vừa đi anh vừa nghĩ là trời ơi cứ đi qua hai - ba cái làng hay trại lĩnh nữa thì có mà chết mất chắc lần sau ta lên bảo người dẫn đường đi đường tắt mới được,và lúc này hắn và tên lĩnh đã đi đến 1 chỗ rừng vắng người,tên lĩnh theo tờ giấy người kia để lại khi đến chỗ trại lĩnh gặp hắn lần theo tờ giấy hắn đã chỉ dẫn huyền nhân đi qua 1 đoạn sông,1 cái khe núi và khi ra đầu bên kia của khe đá thì đã thấy giữa 1 khu rừng núi có người đội 1 cái mũ bằng gỗ mỏng vành dài to và được bao khắp các rìa vành và 1 miếng vải mỏng dài để che hết cả khuôn mặt,trước mặt tấm vải được thêu 1 hình biểu tượng của quân hoàng tộc

huyền nhân đi đến gần thấy bộ trang phục và biểu tượng kia anh biết ngay là phía trên đang muốn giao cho mình 1 nhiệm vụ quan trọng,huyền nhân đến trước mặt người che mắt đó cúi đầu nói-"kính chào thi bí giả,ngài muốn nói tôi cái gì vậy"

thi bí giả đó nói-"hoàng đế truyền lệnh cho ngươi cầm 5 nghìn quân và những người của ngươi đến chinh chiến tại phụ niêm và trao cho ngươi quyền chỉ huy thành bình địa để tần công thành tông quy của nước thuyên"

vị chỉ huy ấy ngài ấy đã đã đi rồi ngài luôn đứng như vậy sao

hắn đi đến chỗ có ánh sáng tiến gần lại tia nắng chiếu thẳng xuống mặt hắn kẻ thân cận hiểu ý hắn nắm tay lại 1 miếng chắn nhỏ được tạo ra với 1 cái lỗ nhỏ,hắn liền cầm lấy 1 cây giáo đã được từ đó mà thành hình lên-" từ giờ thứ này sẽ tên là đại thiên trượng ,thứ này sẽ cùng ta trên con người trả hận"

Bạn đang đọc vô thiên tưu vị ahhh sáng tác bởi de_noar_deragia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi de_noar_deragia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.