Truy sát
Ngụy Phong gia thế hiển hách, từ nhỏ đã được chiều chuộng, chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng đẫm máu như vậy, nhìn người phụ nữ vừa rồi còn cùng mình ôn tồn vậy mà đã chết thảm như thế, trong lòng lại càng khó bình tĩnh. Lý Hạo trước mặt toàn thân bê bết máu, hắn đơn giản là một ác quỷ, một ác quỷ bước ra khỏi địa ngục.
“Ha, cho ta một lý do để không giết ngươi, ta có thể cân nhắc!” Lý Hạo trong tay vuốt bình rượu đã một một màu máu đỏ tươi, lạnh nhạt nói.
“Là nàng, là nàng câu dẫn ta!” Thấy mình sắp chết đến nơi, đầu Ngụy Phong xoay chuyển rất nhanh, run rẩy chỉ vào Chu Nhược bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ồ? Những gì ngươi nói với những gì ta thấy khác nhau nha, ngươi muốn ta tin ngươi như thế nào đây?" Lý Hạo cau mày, hình như rất do dự nói.
Ngụy Phong thấy vẻ mặt trầm tư của Lý Hạo, như nhìn thấy ngọn cỏ cứu mạng, lập tức trở nên chủ động, lần mò ngón tay, liều mạng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm ra một lễ vật nhỏ.
Đó là một tấm vải trơn, to bằng lòng bàn tay, nhẹ như lông vũ. Vừa lấy ra, nó lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ, có một loại khí thế cổ quái và hoang tàn.
Lý Hạo vô thức cầm lấy mảnh vải, chưa kịp kiểm tra kỹ càng, Thức Hải chợt rung lên, một cơn đau nhói không thể giải thích được từ sâu trong linh hồn truyền đến. Cùng lúc đó, Yêu Sư đang ngồi xếp bằng kinh ngạc mở to hai mắt, cơ mặt run lên không tự nhiên, không dám tin nói: “Tiểu tử thối nhà ngươi, vận khí ngươi được nha, loại đồ vật này cũng có thể có được?”
Nghe thấy thanh âm của lão Yêu Sư trong Thức Hải, Lý Hạo không tự chủ được động một cái, cái có thể khiến lão quỷ này kinh ngạc, khẳng định là đồ tốt. Nhưng hắn mảy may không động thanh sắc, nắm lấy mảnh vải cau mày nói: "Chỉ cái thứ rách nát này cũng có thể đổi cho ngươi một cái mạng! Ngươi cũng không đáng tiền quá rồi!"
Nhìn thấy tác dụng của thứ hắn ta lấy ra, Ngụy Phong cảm thấy rất vui mừng, không chút do dự rút chiếc nhẫn trong tay ra, đưa cho Lý Hạo cung kính nói: "Chỉ cần ngươi thả ta ra, chiếc nhẫn này và đồ trong đó đều cho ngươi hết. Còn nữa, ta sẽ giúp ngươi phá hủy âm mưu của Chu gia, trả lại sự trong sạch cho ngươi! "
“Ồ!” Lý Hạo không khỏi động tâm. Không cần phải nói, chiếc nhẫn đó là một chiếc nhẫn không gian có thể cất giữ đồ vật, thập phần trân quý. Hơn nữa nếu như Ngụy Phong trước mặt này thật sự có thể phá tan âm mưu của Chu gia, rửa sạch nhục nhã cho hắn, thì đó cũng là một lựa chọn tốt...
Nhìn thấy Lý Hạo đang cau mày suy tư, trong mắt Ngụy Phong lóe lên một tia sáng, trong lúc phân tâm, cánh tay nhanh chóng giật giật, một đạo kiếm bay xuyên qua cửa sổ nhanh như chớp, thân thể mạnh mẽ nhảy ra ngoài, mạnh mẽ hét lên nói: "Cha , cứu con! ”
“ Không tốt rồi, chết tiệt!” Vẻ mặt Lý Hạo thay đổi, mảnh sứ trong tay đột nhiên bay ra, lao thẳng về phía đan điền của Ngụy Phong.
“Phong Nhi!” Đúng lúc này, một tiếng gầm lo lắng từ ngoài phòng truyền đến.
Khi Ngụy Phong nghe thấy tiếng động, khóe miệng nở một nụ cười, trong lòng tràn ngập khoái cảm, tuy nhiên thời gian tốt đẹp không kéo dài được bao lâu, chỉ thấy một tia sáng trong không khí, và sau đó một cơn đau ngột ngạt phát ra từ bụng dưới. Hắn ngây người ra, đột nhiên ngất đi.
“Bùm!”
Cửa tân phòng bị tiếng nổ vỡ tan tành, một người đàn ông trung niên vội vàng chạy tới, nhìn thấy một người chết một người bị thương trong phòng, tức giận hét lên: “Chết tiệt, ngươi sao dám hung ác như vậy!
"Ái chà, tiểu tử thối, ra tay thật độc ác, rất có phong phạm của lão tử năm đó!"
Lý Hạo đang liều mạng bỏ chạy nghe thấy tiếng cười truyền đến từ trong Thức Hải, đột nhiên giận dữ hét lên: "Ngươi thế mà cũng cười được? Có tin hay không ta lập tức đầu hàng, hai chúng ta cùng nhau xong đời!”
Nói như vậy, nhưng Lý Hạo không dám chậm trễ, chạy lướt như bay, chỉ hận không có thêm mấy cái chân.
“Được lắm, được lắm, kỹ thuật chạy trốn này cũng là đỉnh cao, tiểu tử thối, lão tử càng ngày càng tán thưởng ngươi!”
“Đồ khốn kiếp, ngươi còn có thể nói gì khác hơn là lời nói mát mẻ!” Lý Hạo trong lòng chửi bới, hai chân giậm mạnh một cái, dáng người càng lúc càng nhanh. Nhưng hắn biết rằng mình giết một người và làm người kia bị thương trong tân phòng, thế lực đứng sau hai người đó sẽ không bao giờ buông tha cho hắn, nếu bị bắt, khẳng định là sống không bằng chết.
“Lý Hạo, đồ đê tiện nhà ngươi, ngươi dám giết con gái của ta, lão tử nhất định phải xé xác ngươi!” Một tiếng rống giận dữ từ trên trời rơi xuống, Lý Hạo không khỏi quay đầu nhìn, giữa không trung chỉ có một tia sáng lạnh. Trong ánh sáng, một bóng người lờ mờ hiện ra, đó là cha của Chu Nhược, Chu Minh, người đứng đầu nhà họ Chu.
Chu Minh là một người rất cường đại, theo lời đồn đại, hắn đã đạt tới cảnh giới Cửu Trùng Thiên Linh Động Cảnh, là một trong mười người đứng đầu ở Hoàng Linh thành. Con gái của hắn bị Lý Hạo giết chết, lúc này hắn tức giận đến mức muốn co rúm Lý Hạo. Hắn từ trên trời bay đi, tốc độ rất nhanh, lúc này lo lắng, thân hình nhanh hơn một chút, trong nháy mắt sắp đuổi kịp Lý Hạo.
Lý Hạo chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng hơi thở cuồng bạo truyền đến, chán nản không thở nổi. Sắc mặt đại biến, hắn chạy điên cuồng với tất cả sức lực bình sinh, lao vào bóng tối phía trước.
“Yêu ma, mau đi ra, phía sau có tên biến thái Cửu Trùng Thiên, ta chạy không nổi hắn!” Lý Hạo bấm chân, đầu óc nhanh chóng tính toán. Hai chân hắn rất rõ ràng nhất định không nhanh bằng người đó, sớm muộn gì cũng bị bắt được, không nghĩ tới lại rơi vào tay tên biến thái phía sau, nhất định sẽ có kết cục không tốt.
“Ồ, cầu xin ta giúp đỡ, có thể, nhưng chúng ta phải nói về điều kiện trước đã!” Trong Thức Hải, lão Yêu Sư đang ngồi xếp bằng, trên mặt lộ ra vẻ gian xảo...
Bóng dáng Lý Hạo đột nhiên vênh váo lao tới, lập tức đổi hướng, chạy về phía núi Kim Hoa, tức giận mắng: "Đồ đê tiện, ngươi lúc này còn đang nghĩ đến điều kiện, bắt ta phải lo lắng, tiểu gia chủ động đầu hàng, nói với tên lão biến thái rằng ta có một lão yêu ma không biết đã sống bao lâu, để bọn họ mang ngươi đi tập luyện! "
" Ồ, được rồi, lão tử ghi sổ cho ngươi trước, đợi đến khi nào rảnh sẽ cẩn thận tính toán với ngươi! Dưới chân núi Kim Hoa không phải có một cánh rừng sâu sao, chạy về phía đó!” Yêu Sư đại nhân hiển nhiên không muốn bị đem đi làm vật nghiên cứu, nhẹ nhàng chỉ điểm.
"Rừng sâu? Ngươi đang nói tới là rừng Tô Mộc sao? Thì ra là vậy, nơi đó địa hình phức tạp, lại có màn đêm bao phủ, bọn họ rất khó tìm được ta!" Lý Hạo chợt nhận ra, quay người lại nhanh chóng lao thẳng về phía rừng...
"Lý Hạo, ngươi dám phế con trai của ta, Ngụy Thiên Dương ta nếu không giết ngươi, thề không làm người!"
Đột nhiên, có một tiếng gầm cuồng loạn khác từ phía sau. Lý Hạo quay đầu lại thì thấy dưới ánh trăng, một người đàn ông trung niên mặt trắng đang liều mạng bay trên không trung. Vẻ mặt hắn dữ tợn, trong mắt bắn ra tia giận dữ, giống như một ác ma đang muốn tìm người thế mạng, chăm chú nhìn Lý Hạo.
Người này tên là Ngụy Thiên Dương, là tộc trưởng của một gia tộc lớn ở Hoàng Linh thành, về sau mãi mới có được một đứa con trai, cực kỳ cưng chiều hắn, nhưng không ngờ Lý Hạo lại nham hiểm đập nát đan điền của hắn, sau này không thể tu luyện nữa, trở thành một phế nhân, vô cùng hận Lý Hạo, hận không thể băm hắn thành nghìn mảnh nhỏ.
Lý Hạo cảm thấy sau lưng có hai cỗ hận ý chấn động, sắc mặt tái xanh. Hai người này liều mạng truy sát không tha, bộ dáng như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn. Hơn nữa, tu vi của hai người này một người so với một người cao hơn, một người so với một người độc ác hơn, Lý Hạo không dễ dàng gì đoạt lại được mạng sống từ trong tay con yêu quái trong Thức Hải, không nghĩ đến rằng lại rơi vào tay hai tên lão biến thái này.
Nghĩ đến đây, Lý Hạo liều mạng lao thẳng vào rừng sâu trước mặt.
Phía sau hắn, một ngọn lửa bùng lên, thổi bay một ngọn cây cao ngất thành bột.
“Chết tiệt, tên nhóc đó trốn vào rừng Tô Mộc rồi!” Chu Minh vẻ mặt ảm đạm nói...
“Cho dù hắn có trốn đến chân trời, ta nhất định sẽ đích thân bắt được hắn, tra tấn hắn còn hơn là chết!” Ngụy Thiên Dương khịt mũi, tức giận nói.
"Nhưng mà, rừng Tô Mộc hiểm trở, dốc đứng, có rất nhiều thú dữ và côn trùng độc, phạm vi rộng lớn, sâu thẳm còn có cấm địa Đại Hoang Sơn, đối với chúng ta rất bất lợi!" Chu Minh nghiến răng nghiến lợi nhìn rừng Tô Mộc tối tăm.
Kế hoạch liền mạch ban đầu đã bị phá hủy bởi một kẻ ngốc. Không chỉ cái chết bi thảm của con gái bảo bối mà Ngụy Phong còn bị phế, triệt để đắc tội Ngụy Thiên Dương. Chu Minh nghĩ tới đây, hắn ngàn vạn lần muốn chém Lý Hạo.
Ngụy Thiên Dương hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Chu Minh, hung hăng nói: "Tụ tập tất cả các tu giả trong thành đến đây, toàn bộ vào rừng lùng bắt. Chỉ cần tìm được tiện nhân đó, dù sống hay chết cũng sẽ có thưởng. Còn nữa, món nợ của ngươi, ta đã ghi nhớ kĩ, đợi bao giờ lão phu bắt được tiện nhân kia, sẽ cùng ngươi tính sổ! "
Chu Minh không khỏi rùng mình, sắc mặt tái nhợt, lao vào rừng Tô Mộc.
"Tiểu tử thối, có phải ngươi đã dùng hết thiên phú vào việc chạy trốn phải không? Đối mặt với hai vị cao thủ Cửu Trùng Thiên, có thể chạy thoát được, thật sự chỉ có mình ngươi!" Yêu Sư trong Thức Hải không khỏi thở dài. Vừa rồi thực sự rất nguy hiểm, chỉ cần chậm một chút sẽ tiêu đời rồi.
Lý Hạo không nói, tiếp tục đi tới đi lui trong rừng Tô Mộc. Rừng Tô Mộc tiếp giáp với núi Kim Hoa, từ nhỏ đã được Lý Hạo chơi làm vườn sau nhà nên rất thông thuộc địa hình nơi đây. Ở sâu trong rừng Tô Mộc có một ngọn núi lớn, gọi là Đại Hoang Sơn, là cấm địa của núi Kim Hoa, đồng thời cũng là nơi hắn chạm trán với yêu quái trong Thức Hải. Năm mười lăm tuổi, kiêu ngạo không chịu nghe lời khuyên can, dựa vào một thân tu vi không tầm thường, tự tin tràn đầy bước vào, kể từ đó, thời kỳ đen tối ba năm bắt đầu, hắn bị Yêu Sư phụ thân. Vốn dĩ rất tài năng, nhưng hắn đã trở thành một kẻ ngốc nghếch hoàn toàn, chịu đủ giày vò.
Cho dù bây giờ hắn có thể trốn thoát khỏi yêu quái, thì một thân tu vi sớm cũng đã bị hủy bỏ, chỉ còn lại tu vi của Nhị Trùng Thiên. Thực lực, đơn giản chính là gà không thể gà hơn.
Hắn ý thức sâu sắc rằng, tất cả những chuyện này đều là do cái vị Yêu Sư Đại Nhân trong Thức Hải làm, ngay lúc bước chân vào Đại Hoang Sơn, hắn đã bị Yêu Sư, yêu quái chân chính làm hại. Nếu hắn không được dân làng tình cờ giải cứu, e rằng lúc này hắn đã bị Yêu Sư chiếm đoạt rồi, linh hồn cũng vô tung vô ảnh mà biến mất.
Mặc dù không biết tại sao Yêu Sư không còn tranh giành quyền kiểm soát thân thể với hắn nữa, nhưng trong lòng hắn vẫn rất cảnh giác, không có nửa điểm tin tưởng.
Tuy nhiên, bây giờ có hai cao thủ biến thái ở đằng sau truy sát, trước mặt là sự cám dỗ của tên yêu quái nham hiểm, đây chính là một ngõ cụt nha.
Nghĩ đến đây, Lý Hạo không khỏi thở dài một hơi, sắc mặt tái nhợt bất lực.
Đăng bởi | 帅气小烊子 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |