Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tạm biệt

Phiên bản Dịch · 1765 chữ

Dịch: Vô Thượng Thiên Tôn

Trên tầng cao nhất của khách sạn thanh niên Long Trạch, Nhan Trạch đang đeo khẩu trang y tế, ngắm sẵn khẩu súng thiên phạt số 3 đề phòng xung quanh. Bọn họ đã nhận được tin tức 50 thành viên của Huyết Tích Bang bị giết ở quán bar Dạ Lang, ngay cả sói hoang Nike cũng bị giết chết.

Dù chưa có chứng cứ là hung thủ nhắm vào bọn họ nhưng bọn họ vẫn tăng mạnh cảnh giác. Thật ra lúc này bọn họ nên rời khỏi đây nhưng phiền phức là bọn họ không quen thuộc căn cứ số 9, trên người cũng không có vòng tay trí năng hợp pháp, người liên hệ của họ - Nike thì vừa bị giết. Sau đợt càn quét khủng bố, căn cứ số 9 giới nghiêm hơn nhiều, xe cảnh sát liên tục tuần tra trên đường, bọn họ không có thân phận hợp pháp, nếu tùy tiện hành động rất dễ bị lộ thân phận, thêm vào Thiết Quyền Vương yêu cầu rất cao, yêu cầu bọn họ không được để lại bất cứ dấu vết nào.

Sau khi cân nhắc các yếu tố, đội trưởng của họ lựa chọn ở lại đây, tăng mạnh cảnh giác.

Nhan Trác nghe thấy thanh âm của đội trưởng Acheson vang lên từ tai nghe:

- Nhan Trác, tình huống sao rồi, có gì khác thường không?

- Không thưa đội trưởng, hoàn toàn bình thường.

Nhan Trác nhắm súng ống về phía khách sạn đối diện, qua ống nhòm, hắn có thể thấy một đôi nam nữ đang vật lộn. Hắn không khỏi liếm khóe môi, mong chờ nhiệm vụ mau chóng kết thúc.

- Đội trưởng, đã hai giờ trôi qua, chúng ta dừng báo động nhé? Ta cảm thấy đối phương không phải nhắm vào chúng ta.

Nhan Trác cũng không thấy người thần bí kia đáng sợ. Từ tình huống lúc đó, đối phương hẳn là dựa vào thuốc mê rồi làm thịt quán bar. Dự đoán chiến lực của người này không vượt quá cấp trung tá. Với thực lực của đội bọn họ, chỉ cần đề phòng trúng độc thì không cần lo đối phương.

- Chờ thêm chút nữa, đừng khinh thường. Các anh em cố gắng chịu khổ thêm chút, nửa giờ nữa Thiết Quyền Vương sẽ phái người đến đón chúng ta, chuyển nơi ẩn nấp.

Nhan Trác khẽ lắc đầu, có chút bất mãn:

- Được a! Di chuyển thôi, như là con chuột vậy, vấn đề là chúng ta còn phải ở đây bao lâu nữa? Mỗi ngày trốn trong phòng không thể làm gì, ta sắp nín nhịn chết rồi.

Ở địa phương quỷ quái này, còn không có ma túy nữa, Nhan Trác cảm thấy mình sắp bị thực trang hội chứng dày vò điên mất.

- Ta cũng như vậy. Đơn giản rất mệt mỏi, nếu không phải nhìn ở Thiết Quyền Vương ra giá rất cao, ta đã sớm vung tay bỏ đi rồi. Lão Nhan, đợi thêm năm ngày nữa, nếu như Lâm Duệ không chịu ra thì chúng ta ra tay với Lâm Hi. Hôm nay cô bé đó ra ngoài mua thức ăn, dù là siêu thị trong trường thì cũng rất dễ ra tay.

Đội trưởng Acheson cũng đầy bất đắc dĩ nói.

Nhan Trác nghe vậy thì sững sờ:

- Không dễ vậy đâu, đấy là trong trường đại học, phòng vệ nghiêm ngặt đấy. Vấn đề ta lo lắng là giết cô bé đó xong chúng ta không rút lui được.

- Ta biết. Chúng ta không cần tự mình hành động. Cơ giới sư vừa thu được một đống linh kiện báo hỏng của quân đội từ Thiết Quyền Vương. Hắn hôm nay đã lắp được hai người máy chiến đấu cấp 4, còn đang cài đặt AI, dự tính ngày mai có thể lắp được máy thứ 3, chúng ta cần làm là chuyển ba người máy này vào sân trường thôi.

Đội trưởng Acheson khẽ cười lạnh trả lời.

- A, cơ giới sư hai ngày nay trốn trong phòng là để lắp thứ này, tay nghề của hắn lợi hại thật!

Nhan Trác thầm nghĩ phương án hành động này không tệ, không cần tự mình ra tay mà rút lui cũng dễ dàng.

Thiết Quyền Vương quan hệ cũng rất rộng, mua được linh kiện người máy của quân đội. Đây cũng là lý do vì sao Cực Ác Hải Đạo Đoàn bọn họ coi trọng Thiết Quyền Vương, một mực nâng đỡ như vậy.

- Vấn đề là anh em nhà kia vẫn ở trong võ đạo xã đoàn.

Đúng lúc này, tiếng nói của Acheson hơi trì trệ:

- Không ổn, ta cảm giác đầu hơi choáng!

- Đội trưởng!

Nhan Trác nhíu chặt lông mày, đội trưởng làm sao vậy. Đúng lúc này, hắn nghe được tiếng nổ súng “đùng” từ khoảng cách 2m.

- Là ai?

Nhan Trác tâm thần run lên, ý thức mình gặp phiền toái rồi! Phát súng vừa rồi đã bắn nổ máy bay không người lái hắn dùng để cảnh giác.

Người ra tay không chỉ có kỹ xảo ân thân quang học cao cấp, còn có kỹ năng liễm tức thuật nữa, trước khi hành động không để lộ chút dấu vết nào. Cho đến giờ, Nhan Trác vẫn chưa cảm nhận được đối phương.

Còn có, máy quan sát của mình sao vậy? Hắn đã giấu ở vị trí cách đó 20m, quan sát tình huống xung quanh nhưng vì sao nó không cảnh báo, đối phương cũng không nổ súng?

Nhan Trác không chút do dự buông xuống súng ngắm, nhanh như tia chớp rút đao bên hông đồng thời xoay người lại.

Hắn thấy một bóng mặc áo khoác đen phủ kín toàn thân đã ngay sau lưng hắn, đáng sợ là người kia vung tới song đao để hắn không thể nắm giữ.

Nhan Trác là tay súng bắn tỉa, không am hiểu cận chiến, chỉ đành nỗ lực chống lại chờ đồng đội cứu viện.

Keng! Keng! Đôi bên va chạm kịch liệt bắn ra hoa lửa. Nhan Trác giật mình phát hiện lực lượng của đối phương kém hơn hắn, còn chưa tới cấp đại tá nhưng đao lại rất nhanh, nhanh đến khó mà tưởng tượng, hắn sắp không đỡ kịp rồi.

Ngay tích tắc sau đó, ngực hắn mát lạnh, trái tim ngưng dần không còn cảm giác.

- Là phi kiếm?

Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu Nhan Trác, một đao nữa chém bay đầu hắn…

Lâm Duệ sau khi chém chết đối phương thì khẽ nhếch miệng cười.

Thông báo: Chém giết võ tu ma biến chuẩn cấp 4, thu được 987 điểm hồn lực.

Giới linh nhận định là chuẩn cấp 4, hẳn là vì tinh thần lực của đối phương còn chưa đủ đạt đến cấp 4 nhưng cưỡng ép cấy kim đan nhân tạo. Tuy vậy, trong hành động lần này, tay súng bắn tỉa là người hắn khó xử lý nhất. Đối phương ở nơi tầng cao, sức gió mạnh, Lâm Duệ phối chế thuốc mê không thể khuếch tán đến, thêm vào khẩu trang y tế có tác dụng chống độc nữa. Lại còn có máy theo dõi giúp hắn cảnh giác xung quanh nữa nhưng kết cục là tên này vẫn bị hắn xử lý.

Dựa vào liễm tức thuật mức đại tông sư, dịch cân luyện cốt mức đại tông sư, thêm vào ẩn thân quang học, Lâm Duệ chỉ cần không đi đến trước mặt máy quan sát thì máy không thể phát hiện được hắn.

Lâm Duệ mang theo song đao, vừa khẽ ngâm nga bài hát thiếu nhi vừa đi xuống.

Hắn đi tới phòng 5321, đá văng cửa phòng ra. Trong đó có 4 người thì 3 người đã ngất xỉu. Chỉ có đội trưởng Acheson còn tỉnh táo, đang trong toilet liên tục uống nước nhổ nước, trên đùi cũng có mấy vết đao đâm sâu kích thích tỉnh táo, ý đồ thông qua phương pháp này làm chậm thuốc mê nhưng thần trí hắn đã vô cùng mơ hồ.

Khi Lâm Duệ vào cửa, Acheson trì hoãn một lát mới quay đầu lại được, nổ súng về phía Lâm Duệ. Vấn đề là phản ứng của hắn quá chậm, mới bắn được mấy viên thì Lâm Duệ đã đến gần, một đao bêu đầu.

Thông báo: Chém giết võ tu ma biến cấp 4, thu được 2137 điểm hồn lực.

Quả không hổ là đội trưởng, cho nhiều điểm hồn lực thật.

Lâm Duệ giết xong ba người còn lại rồi đi sang phòng 5322.

Khi hắn vừa vào cửa, tiếng lạch tạch của súng ống liên tục vang lên. Ở góc phòng là hai cỗ người máy chiến đấu, đồng thời hung hăng xả đạn.

- Người máy chiến đấu cấp 4 à?

Lâm Duệ hơi kinh hãi, thầm nghĩ đây không phải là loại hình của quân đội à? Sao đám này có được chứ?

Cũng may trước khi vào phòng hắn không buông lỏng cảnh giác, đã dán mười mấy tấm phù ở bên ngoài. Thân ảnh hắn nhoáng lên, xuất hiện ở hành lang cách đó 10m.

Hắn phát hiện logic của hai con người máy này có vấn đề, chúng nó vẫn đuổi theo hắn, tiếp tục bắn. Thế thì dễ làm rồi, Lâm Duệ một bên né tránh, một bên bắn phi châm xuyên vào trong phòng 5322. Nhoáng lên một cái, hắn đã xuất hiện trong phòng 5322.

Phòng khách không có ai, Lâm Duệ dùng thần thức nhanh chóng cảm ứng, sau đó vào phòng ngoài cùng bên trái. Phòng rượu của phòng đã bị cải tiến thành phòng làm việc, khắp nơi bày la liệt linh kiện. Ở giữa phòng là một bàn làm việc, sau bàn là một nam nhân trung niên, tứ chi vô lực dựa vào bàn, ánh mắt vô cùng hoảng sợ nhìn hắn.

- Tạm biệt!

Ánh mắt Lâm Duệ lạnh lùng như băng, một đao vung lên, chém dọc rồi chém ngang, chia đôi rồi chia bốn đối phương!

Lúc này hai người máy chiến đấu mới quay lại về phòng, thân hình Lâm Duệ lại nhoáng lên, xuất hiện ngoài cửa sổ. Hắn giang tay ra, áo choàng mở rộng như con dơi hòa vào bóng đêm.

Trong tiếng gió còn có lời nhạc thiếu nhi khe khẽ…

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an

Bạn đang đọc Vô Thượng Thiên Tôn (Dịch) của Khai Hoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TamTroYNguoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 146

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.