quận trưởng đầu sắt
Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Một trảo này của Lý Xương Quốc vồ hụt, Lâm Duệ đã hóa thành tia điện chớp mắt lao ra ngoài.
- Thuật võ song tu?
Lý Xương Quốc ngạc nhiên không thôi, không chỉ thuật võ song tu mà độn pháp của Lâm Duệ cũng rất nhanh, nháy mắt hoàn thành trước khi hắn dùng lực hút quấy nhiễu. Điều này nói rõ độn pháp và thuật pháp của đối phương đều rất cao minh.
Như này phiền phức rồi, hắn vốn tưởng rằng có thể tóm gọn được Lâm Thập Nhị, dùng biện pháp thẳng thắn nhất giải quyết phiền phức, ép Lâm Thập Nhị thỏa hiệp chuyện Trương tuần kiểm nhưng giờ đối phương lại tránh thoát.
Lý Xương Quốc vội dùng toàn lực cảm ứng, định vị lại Lâm Thập Nhị. Đây là nha môn của Hoàng Thành Ty, là nơi đóng giữ của quân thiên tử, không phải nơi có thể tùy ý dùng võ lực, nhưng Lý Xương Quốc không muốn thất bại rời đi, hắn vẫn muốn tóm lại đối phương.
Nhưng thần niệm của Lý Xương Quốc vừa tản ra thì huyết đao cơ đã vung đao chém đến, trường đao của nàng nhanh như chớp giật, mãnh liệt như mưa rào, chớp mắt đã chém đến hơn 30 đao, bao phủ lấy Lý Xương Quốc.
Nhưng cũng vào lúc này, trong mắt Cơ Tuyết Oánh tràn đầy ngạc nhiên. Lý Xương Quốc tu luyện công pháp thân thể! Hắn dùng tay không đối đao, tiếng leng keng vang lên như mưa, như là kim loại va chạm vậy!
- Quả thật là cấp 4 vượt hoàng!
Ánh mắt Lý Xương Quốc chăm chú, cảm thấy lần này bất cẩn rồi. Lúc trước hắn nghe Đông quận thừa nói mà không tin. Cấp 4 vượt hoàng là như nào chứ, làm như dễ lắm ấy…
Nhưng giờ hắn cảm giác huyết đao cơ trước mặt mình có đến tám phần là cấp 4 vượt hoàng. Chỉ là giờ hắn đâm lao đành phải theo lao, Lý Xương Quốc tập trung tụ lại chân nguyên ở hai tay, nếu chỉ bất cẩn chút thôi là có thể bị huyết đao cơ chém vào máu thịt rồi!
Huyết đao cơ thân pháp nhanh kết hợp cùng đao nhanh, chiêu thức như thiên mã hành không làm Lý Xương Quốc nhiều lần muốn bắt lại đao của đối phương nhưng đều không thành công. Mà lực lượng của nàng cũng không yếu, chém chính diện ép Lý Xương Quốc phải lùi lại!
Còn có Lâm Thập Nhị kia nữa, vốn tưởng rằng tên kia là điểm yếu, chỉ cần nắm được tên kia thì huyết đao cơ có mạnh đến đâu cũng bất lực, nhưng xem ra đối phương cũng không phải cấp 3 tầm thường.
Ngay khi hắn nghĩ đến đây, Lâm Duệ lách mình xuất hiện phía sau huyết đao cơ, hắn rút ra thanh đao Lôi Thần được huyết đao cơ uẩn dưỡng, dùng thế sét đánh bổ thẳng xuống đầu Lý Xương Quốc!
Đây là bí chiêu mạnh nhất của Tử Diệu Lôi đao, Tử Diệu Lôi Cực! Sau khi Lâm Duệ kết hợp Tử Diệu Lôi đao và Tà Dương đao, dung hợp thành Thăng Dương Kiếp đao, bí chiêu này cũng phát sinh biến hóa, thêm một phần đặc tính ánh sáng, bá đạo hơn, nhanh hơn!
Cơ Tuyết Oánh phối hợp kín kẽ cùng chủ nhân, đao trong tay nhanh hơn, bộc phát mạnh hơn, trong nháy mắt này toàn lực kiềm chế lại hai tay và thân hình của Lý Xương Quốc, để đối phương không thể làm gì!
Keng!
Đao của Lâm Duệ bổ xuống đỉnh đầu đối phương vang lên tiếng như chuông đồng vậy! Mũ quan trên đầu Lý Xương Quốc bị đao của Lâm Duệ bổ đôi, nhưng đầu lâu của hắn không chút ảnh hưởng, chỉ có tóc lả tả rơi xuống…
Lâm Duệ thấy vậy thì giật mình: “Đầu cứng quá!”
Hắn chém vậy mà không làm xước được da đầu đối phương, không ngờ đầu của quận trưởng còn cứng hơn thân thể của Trương Thiên Thường!
Lý Xương Quốc ong ong hai tai, tức giận đến phát rồ:
- Ngươi thật sự dám chém?
Nếu không phải hắn khổ luyện bá thể đến kim cương bất lậu, một đao kia của Lâm Thập Nhị đã chém vào xương sọ hắn rồi! Hắn không bận tâm hậu quả, lại vồ hướng Lâm Thập Nhị! Lần này Lý Xương Quốc ra tay toàn lực, lực hút cũng mạnh nhất! Nhưng hắn vẫn vồ hụt, thân hình Lâm Duệ nhoáng lên một cái, đã di chuyển ra bên ngoài.
Lý Xương Quốc buông bỏ cố kỵ, vừa xuất thủ toàn lực chống lại Cơ Tuyết Oánh tấn công, vừa liên tục dùng chưởng lực hút lại Lâm Duệ. Lực hút của hắn rất mạnh, dù không tóm được Lâm Duệ nhưng cũng hút nứt đổ kiến trúc xung quanh.
Một thân ngoại cương của Lý Xương Quốc bộc phát, san bằng các phòng trong nội viện. Chưởng bí thư Văn Thái Lai thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, nghẹn họng trân trối.
Vương Sâm đứng cách đó lông mày nhíu chặt, thêm phần khát khao muốn hoàn thành luyện huyết, mau lên cấp 4. Hắn căn bản không nhúng tay được, chỉ sóng xung kích đã ép đến hắn không thể không lùi lại.
Cơ Tuyết Oánh hai mắt dần đỏ hồng, tên này sao dám chứ? Chủ nhân nói đây là nhà của họ, sau này họ sẽ ở lại đây! Thế mà tên quận trưởng chết tiệt này dám phá nhà của họ!
- Giết!
Cơ Tuyết Oánh bùng lên huyết diễm, tốc độ vung chém nhanh hơn.
Lý Xương Quốc âm thầm kinh hãi, trên người hắn có vài chỗ còn chưa luyện đến, đã bắt đầu trầy da. Vị trí trái tim cũng hơi tê tê, bắt đầu không cung cấp kịp sức lực.
Lâm Thập Nhị ở bên cạnh còn ra lệnh:
- Chú ý chém mắt hắn! Dưới hông, chỗ sườn thứ năm và thứ chín, những chỗ này hắn chưa luyện được!
Lý Xương Quốc sắc mặt đen như đáy nồi, khẽ cắn lưỡi, đôi quyền căm tức đấm về hướng Lâm Thập Nhị! Hắn hiện tại hận không thể xé xác tên chết tiệt kia, dù sau này bị triều đình hỏi tội cũng mặc kệ.
Nhưng khi đôi bên đang ác chiến, hai bóng hình vội vã chạy tới ngăn lại.
- Mau dừng tay! Hai vị mau dừng lại!
- Dừng lại! Hai ngươi định phá thành à?
Một người chính là quận thừa Đông Linh Huệ, người còn lại mặc chiến giáp, thân thể khôi ngô cường tráng không kém Lý Xương Quốc, khí thế mạnh mẽ - đấy là quận úy của quận – Tần Hạ!
Hai người toàn lực ra tay, ngăn lại Lý Xương Quốc và huyết đao cơ.
Lý Xương Quốc thẹn quá hóa giận, hất văng tay Đông Linh Huệ đang tóm lấy mình ra. Nhưng Đông Linh Huệ lập tức hết lên:
- Lý đại nhân! Cẩn thận nhìn xung quanh đi, các ngươi nếu đánh tiếp thì dân cư xung quanh sẽ bị ảnh hưởng đấy! Ngươi đánh tiếp đi, ta không ngăn nữa, a, là không ngăn được! Các ngươi đây là đồng liêu tương tàn, nếu như để ngự sử biết được thì ngươi không gánh được hậu quả đâu!
Lý Xương Quốc lúc này mới khẽ hừ, đầy bất đắc dĩ dừng tay lại. Hắn nhìn quét xung quanh, quả nhiên ngổn ngang hỗn loạn.
Nha môn Vọng Thành Đô không sao, tường và phòng ốc đều dùng vật liệu cứng rắn, tường chính bao quanh nha môn dày đến vài thước, còn bố trí phù trận, kiên cố như là thành nhỏ vậy. Cho nên cả nha môn chỉ bị đánh sập mấy phòng nhỏ. Nhưng các tòa nhà dân cư bên ngoài thì không được may mắn như vậy, một đống bị sóng xung kích, lực hút sập xuống.
Lý Xương Quốc nghĩ ngợi xem ở bách tính, tạm tha tên chết tiệt kia vậy.
Lâm Duệ và huyết đao cơ đã sớm dừng tay lại. Chỉ vì người ra mặt là Tần Hạ, khi huyện Ngân Nguyệt gặp biến cố, Tần Hạ phái ba trăm quận binh đến trợ giúp, từ đó có thể thấy mối quan hệ thân thiết giữa Tần Hạ và Trang Minh Nguyệt. Lâm Duệ nhất định phải cho đối phương mặt mũi.
Chỉ là hắn dừng lại nhưng vẫn trợn tròn mắt, cứng đối cứng với Lý Xương Quốc:
- Mời hai vị đại nhân làm chứng cho ta! Hôm nay quận trưởng vô cớ đến đây đập phá, hắn ngang ngược vô lý làm nội nha tổn thất không nói làm gì, còn không để ý đến sống chết của bách tính, làm hỏng mấy chục tòa nhà. Sau đó ta muốn viết thư tố cáo lên tổng đốc và triều đình, vạch tội Lý Xương Quốc miệt thị thiên tử, giết hại đồng liêu, tùy ý hành hung!
Lý Xương Quốc nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, thêm phần hối hận vì bản thân đã qua loa. Mình vừa rồi đáng nhẽ nên nhịn lại, nhưng chủ yếu là tên chết tiệt kia ra tay quá ác, một đao bổ vào đầu hắn!
Thằng nhãi ranh này thực lực không đơn giản, thảo nào trấn thủ sử Sa Châu lại đưa hắn vào vị trí phòng ngự sử Vọng Thành Đô này. Hắn cũng vô cùng đau đầu, nếu thật sự bị Lâm Thập Nhị kia tố cáo lên trên thì hắn chắc chắn chịu thiệt, dù sao hắn là bên đuối lý, ra tay trên sân nhà người ta trước. Nhất là tội danh miệt thị thiên tử kia, để hắn không khỏi tê dại. Hắn biết Lâm Thập Nhị sẽ thành công, hắn dám ra tay ở đây, thiên tử có thể bỏ qua nhưng Hoàng Thành Ty chắc chắn không bỏ qua. Tội này mất chức là còn nhẹ!
Quận thừa Đông Linh Huệ cũng có chút hối hận, hắn vốn tưởng rằng quận trưởng Lý Xương Quốc có thể giải quyết Lâm Thập Nhị dễ dàng. Hộ pháp ma của Lâm Thập Nhị chiến lực mạnh mẽ nhưng Lâm Thập Nhị mới là cấp 3, Lý Xương Quốc đã cấp 5 lại khổ luyện bá thể thêm vào thần trảo từ tính còn không bắt được đối phương…
Đông Linh Huệ và Lý Xương Quốc quan hệ thật ra rất ác liệt, nhưng mà quan văn trước giờ không hợp với Hoàng Thành Ty nanh vuốt của thiên tử, nếu như Lý Xương Quốc có thể đè lại Lâm Thập Nhị thì Đông Linh Huệ rất vui lòng được chứng kiến.
Giờ Đông Linh Huệ lại lo lắng sự tình làm lớn, triều đình sẽ hỏi tội quan lại trong quận. Lần này tổng đốc và vực ngoại thiên ma đại chiến, hệ thống quan văn bọn họ không tổn hại chút nào, nhưng Hoàng Thành Ty bị vực ngoại thiên ma tấn công mãnh liệt, tổn thương thảm trọng. Sa Châu trấn thủ sử bây giờ hẳn là nổi giận không chỗ phát tiết. Nếu để vị này nắm được cái chuôi, không chừng một cái đập xuống, quét ngang cả quận!
- Lâm đại nhân! Bớt giận! Sao đến mức này chứ?
Đông Linh Huệ vội vàng khuyên nhủ:
- Quận trưởng đại nhân lần này là bị tiểu nhân che đậy, quá xúc động rồi. Xin Lâm đại nhân rộng lượng, không nên so đo cùng hắn. Bây giờ thế cuộc quận Vọng Thành gian nan, đường sông Thiên Tương bị yêu ma quấy nhiễu. Lúc này cần bốn người chúng ta đồng tâm hiệp lực, trấn áp yêu ma, không nên vì chuyện hôm nay tổn thương tình đồng liêu, ảnh hưởng dân sinh quận Vọng Thành.
Hắn biết lời nói suông là không thuyết phục được Lâm Thập Nhị, nên lại nói tiếp:
- Lâm đại nhân, ta thay quận trưởng đại nhân tạ lỗi với ngài, nguyện ý bồi thường tiền bạc. Trong vòng một ngày sẽ sửa lại toàn bộ đồ đạc phòng ốc trong Vọng Thành Đô, lại bồi thường thêm 5000 ma ngân nữa, chuyện hôm nay dừng lại ở đây được chứ?
Lý Xương Quốc sắc mặt càng thêm khó coi, Đông Linh Huệ tuy xin lỗi hộ hắn nhưng biến hắn thành tên nóng nảy, không có đầu óc, chẳng lẽ đây là thật sao? Còn bồi thường 5000 ma ngân nữa, sao có thể được chứ? Nhưng hắn chỉ há to miệng không dám nói lời nào.
Lâm Duệ nghe vậy thì không khỏi chần chừ. Hành lý của hắn tuy bị Lý Xương Quốc đánh nát nhưng bên trong làm gì có gì, giỏi lắm được 100 ma ngân. Đông quận thừa quả là biết làm người.
Lúc này quận úy Tần Hạ sắc mặt nặng nề gật đầu nói:
- Giờ trong quận yêu ma hoành hành, đạo phỉ tụ tập. Ma long kia lại sắc hồi phục rồi, lúc này không nên làm loạn, mời hai vị vì lợi ích bách tính mà nhường nhịn nhau chút.
Lâm Duệ thấy Tần Hạ đã lên tiếng thì cũng đành nói:
- 5000 sao đủ chứ, trong hành lý của ta có rất nhiều báu vật, ít nhất phải 30000.
Mấy người ở đây nghe câu này mà sững sờ, 30000, mặt của Lâm Thập Nhị này cũng thật dày!
Lý Xương Quốc nắm đấm nắm chặt lại ken két vàng, thầm nghĩ khó mà chịu được nữa.
- Nhất nhất là 8000! Lâm đại nhân, quận trưởng là quan thanh liêm, gia tài có hạn. Ngài lại nhìn hắn lần này cũng chịu thiệt không ít.
Đông Linh Huệ cười khổ nói, vừa nói vừa khẽ liếc nhìn đầu đối phương, khóe môi khẽ cười.
Lý Xương Quốc giờ mũ quan bị chém vỡ, búi tóc trên đầu cũng bị chém nát, tóc tai bù xù, một bộ chật vật.
Đông Linh Huệ ngày thường hỉ nộ không lộ nhưng giờ cũng khó mà nhịn cười được.
Lâm Duệ khẽ hừ một tiếng, nghĩ đành vậy thôi, thật là đáng tiếc không thể một lần kiếm được tiền chế tạo dị thể của em gái.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Đăng bởi | TamTroYNguoi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 112 |