dám dựa vào nơi hiểm yếu chống lại
Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Lâm Duệ đi vào đại đường, đã thấy một thái giam mặt không râu, tuổi chừng ba mươi, dáng người hùng tráng đứng ở trung tâm. Trên người hắn mặc áo lót, cả mặt ửng hồng giận dữ mắng chửi.
Lâm Duệ thầm nghĩ đây hẳn là Vương công công – Vương Chấn Lợi, thái giám giám sát thị bạc ti Tĩnh Cảng. Đây là nhân vật hắn đã được huyện lệnh đại nhân cố ý dặn dò trước khi nhậm chức. Người này tuy chỉ là quan nhỏ, lục phẩm thôi nhưng lại để sư môn Trang Minh Nguyệt đau đầu.
Đứng bên cạnh người này là mười sáu thị vệ võ trang đầy đủ, hung thần ác sát. Phía dưới thềm đại đường là đám quận binh theo lệnh hắn đến đây lục soát thị bạc ti Tĩnh Cảng, mấy vị đội trưởng và khúc trưởng cũng ở đây. Bọn họ nhìn như có vẻ đang đối kháng với đám thị vệ nhưng thực tế là bị thái giám kia mắng xối xả, y như ông mắng cháu vậy…
Xung quanh là hơn mười quan văn lại, đều là văn chức của thị bạc ti, bọn họ hoặc ngồi hoặc đứng, thần sắc khác nhau, có người lo lắng, có người hiếu kỳ khẽ châu đầu, xì xào bàn tán.
Bên cạnh thái giám kia là một vị quan văn, gương mặt thanh tú, quan bào lục phẩm đang tò mò nhìn Lâm Duệ đi từ ngoài vào. Người này là đề cử thị bạc ti, tên là Lý Đan, cũng đã được huyện lệnh đại nhân nói tới. Là người phe mình!
Theo lý thì đề cử thị bạc ti mới là người nắm quyền chủ quản thị bạc ti. Nhưng từ 2000 năm trước, thiên tử Đại Tống mệnh lệnh thái giám đến thị bạc ti và thuế quan các nơi giám sát. Đội giám quan có thiên tử và nội đình nâng đỡ, không ngừng xâm chiếm quyền vụ, hiện giờ ngược lại, đội thái giám thành chủ quản thị bạc ti, đề cử thị bạc ti lại trở thành người hỗ trợ.
Thái giám Vương Chấn Lợi kia thấy Lâm Duệ thì đôi mắt hung ác, nham hiểm trừng tới:
- Ngươi là Lâm Thập Nhị, là phòng ngự sử mới nhậm chức Vọng Thành Đô à? Là ngươi hạ lệnh niêm phong thị bạc ti?
Hắn hiện giờ vô cùng giận dữ, hôm nay hắn đang ngủ trong nha môn thì một đám quận binh mặc giáp, cầm vũ khí xông tới, nói là Nguyên Cực cấu kết vực ngoại thiên ma, ám sát phòng ngự sử Vọng Thành Đô không thành công. Vị phòng ngự sử này lệnh bọn họ bao vây tra xét thị bạc ti, tìm kiếm manh mối thương nhân Nguyên Cực cấu kết với vực ngoại thiên ma.
Vương Chấn Lợi ban đầu còn có chút hoảng loạn, dù sao hắn cấu kết rất sâu với Nguyên Cực, làm nhiều việc không thể lộ ra ánh sáng. Cũng may, vừa rồi Nguyên Cực kịp truyền tin cho hắn. Nguyên Cực quả thật có ám sát phòng ngự sử kia, nhưng Lâm Thập Nhị bắt được chứng cớ vô cùng mơ hồ, chỉ là gián tiếp mà thôi, tội danh cấu kết vực ngoại thiên ma có phần không thật. Chỉ cần đêm nay hắn chống đỡ được áp lực thì vấn đề không lớn.
Vương Chấn Lợi đấm ầm ầm xuống bàn xử án, hét lên:
- Ta thấy là ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi, là ai cho ngươi lá gan, quyền lợi làm vậy? Cái gì mà duy trì trật tự yêu ma, ngươi có chứng cứ không? Điều tra thiên ma lại điều tra đến tận thị bạc ti, có biết một tháng chúng ta thu thuế nhiều như nào không? Làm trễ nãi công vụ thì chức vũ đức đô úy nho nhỏ như ngươi có gánh được trách nhiệm không?
Hắn vừa mắng vừa chỉ vào Lâm Duệ:
- Ngươi bây giờ hoặc là cho ta câu trả lời, đưa ra chứng cứ xác thực hoặc quỳ gối ở đây bồi tội, nếu không ta nhất định không để yên đâu!
Lâm Duệ cũng lười nhác nói nhảm với đối phương, hắn trực tiếp vứt ra ống tiêm trên tay ném xuống đất. Đám quận binh và thị vệ không nhận ra thứ này nhưng quan văn kiến thức rộng rãi, vừa nhìn đã nhận ra ngay. Bọn họ dù chưa từng thấy tận mắt, cũng đã được nghe kể lại.
- Đây là đồ vật lục soát được trong nhà kho của Nguyên Cực, người này có cấu kết với vực ngoại thiên ma là chuyện đã được xác thực.
Lâm Duệ lại lạnh lùng soi mói nhìn chằm chằm Vương Chấn Lợi:
- Nghe nói Nguyên Cực giao tình sâu đậm cùng Vương công công, hai người các ngươi kết nghĩa kim lan, cùng đi quán rượu, kỹ viện, ngày ngày chơi bời, không biết có đúng không?
Vương Chấn Lợi nhìn ống tiêm trên đất thì mặt tái đi. Đầu của hắn không khỏi trống rỗng, sao Nguyên Cực lại ngu ngốc để lại những thứ này chứ, lưu lại tai họa lớn như vậy chứ? Nếu chỉ là ống tiêm thôi thì cũng không phải việc gì lớn, quyền quý trong triều Đại Tống cũng lén lút dùng các loại thuốc của vực ngoại thiên ma. Nhưng Nguyên Cực ngàn vạn lần không nên bắt chước thủ pháp vực ngoại thiên ma ám sát Lâm Thập Nhị, đây là đóng đinh lên quan tài rồi…
Vương Chấn Lợi khí thế hung mãnh nhanh chóng xụi lơ, hắn theo bản năng nuốt nước bọt, vội nói:
- Hiểu lầm, hiểu lầm! Ta và Nguyên Cực chỉ là bạn bè rượu thịt thôi, làm gì có chuyện kết nghĩa kim lan chứ! Tên kia có việc muốn nhờ ta làm giúp nên nịnh bợ ta thôi, ta không biết chuyện hắn cấu kết cùng vực ngoại thiên ma.
Hắn vừa nói vừa lui lại, đứng ra sau đám thị vệ, mong muốn có thêm cảm giác an toàn.
- Lâm phòng ngự sử, người cấu kết vực ngoại thiên ma là Nguyên Cực, không liên quan gì đến thị bạc ti chúng ta. Nào có đạo lý nào niêm phong thị bạc ti chứ, ngươi có chứng cứ gì chứng minh thị bạc ti liên quan đến vực ngoại thiên ma?
Đám thị vệ cũng sắc mặt trắng bệch nhưng tay vẫn nắm chặt binh khí. Nếu Vương Chấn Lợi dính đến tội cấu kết vực ngoại thiên ma, bọn họ cũng không dễ chịu gì.
- Ta hiện tại không chỉ muốn niêm phong thị bạc ti thôi đâu.
Lâm Duệ khinh thường mỉm cười nói:
- Theo luật triều đình, những ai có liên quan vực ngoại thiên ma đều bị nghiêm trị! Thà rằng giết nhầm cũng không thể bỏ sót, ngươi giao hảo với Nguyên Cực sâu như vậy, khó tránh khỏi hiềm nghi có liên quan đến tà ma! Người đâu, bắt lại cho ta, nếu dám chống cự, xử theo tội cấu kết vực ngoại thiên ma luôn!
Tay phải hắn cầm đao, bắt đầu tụ đao thế:
- Đến cùng có phải là cấu kết vực ngoại thiên ma hay không thì đến Hoàng Thành Ty thẩm tra, tra chút sẽ biết rồi.
Khi Lâm Duệ nói đến hai chữ “bắt lại”, toàn thân Vương Chấn Lợi run rẩy lợi hại! Lâm Thập Nhị kia rõ ràng muốn đẩy hắn vào chỗ chết! Kẻ này thủ đoạn tàn nhẫn lăng lệ như này, nếu hắn vào Hoàng Thành Ty thì làm sao còn sống đi ra được chứ?
Đám quận binh nghe lệnh nhưng vẫn chần chờ, bọn họ không phải là không muốn nghe lệnh, mà là cố kỵ đám thị vệ của Vương Chấn Lợi.
Vị thái giám này rất biết chi tiền, trong mười sáu thị vệ thì có mười hai người là cấp 3, bốn người là cấp 4, chiến lực chỉnh thể rất cao. Đám thị vệ thì đang sợ hãi, nhưng tay cầm đao nổi gân xanh vô cùng ổn định.
Ngay trong chớp mắt này, Cơ Tuyết Oánh đi sau Lâm Duệ đột nhiên hai mắt đỏ hồng, đao ý kinh khủng quét qua toàn trường, làm cho đám thị vệ chịu xung kích lớn. Đám thị vệ cấp 3 bị xung kích đến mất đi ý thức, ngất xỉu tại chỗ, mấy tên võ tu cấp 4 cũng thần niệm cứng đờ, đầu não đau đớn.
Bọn họ thật vất vả mới chống lại được đao ý thì một bóng đỏ đã lao đến trước mặt họ.
Keng! Theo thanh âm rút đao chói tai vang lên, lôi đình nổ vang trong sảnh bao trùm mấy trượng.
Mấy tên thị vệ cấp 4 bắn văng tung tóe như đạn pháo nện lên vách tường.
Cơ Tuyết Oánh được ám chỉ của Lâm Duệ, vẫn hạ thủ lưu tình, sử dụng sống đao đánh bay đối phương. Nhưng dù có là cấp 4 thì cũng không chịu được một đao của nàng, bọn họ thậm chí không kịp phòng ngự, toàn thân gân cốt đứt gãy, miệng mũi chảy máu, lồng ngực sụp đổ, nhìn bộ dáng vô cùng thảm, như là sắp chết vậy.
Thái giám Vương Chấn Lợi thấy vậy thì không khỏi hoảng sợ:
- Lâm Thập Nhị, ngươi dám! Ngươi lá gan to bằng trời, ta chính là giám quan lục phẩm, được nội đình quản lý, ngươi không quản được ta!
Hắn trông thấy đôi mắt đỏ hồng của huyết đao cơ nhìn mình thì sợ đến vỡ mật, theo bản năng nhảy lên, chạy trốn về hậu đường.
- Thằng nhãi ranh nhà ngươi vu oan hãm hại, ngậm máu phun người! Ta giờ đến châu thành, tìm tổng trấn thái giám biện bạch, ngươi nhất định sẽ đẹp mặt!
Hắn thầm nghĩ mình không thể rơi vào tay Lâm Thập Nhị được, rơi vào tay đối phương chắc chắn phải chết! Dù là tổng trấn thái giám hay Hàn Vương điện hạ cũng không cứu được hắn!
Lúc này hai mắt Lâm Duệ sáng ngời, đối phương chạy trốn? Chuyện tốt rồi, đây rõ ràng là sợ tội chạy trốn! Thái giám này nếu không phải chột dạ sợ tội thì sao phải trốn chứ?
Ngay chớp mắt này, mấy chục lá thiểm lôi phù đồng thời nổ tung.
- Còn dám sợ tội chạy trốn sao?
Keng! Trường đao của Lâm Duệ ra khỏi vỏ, hóa thành ánh đao tím đánh xuyên hư không. Một chiêu Kinh Lôi Tuyệt Trảm này của hắn cũng không chém chết thái giám Vương Chấn Lợi. Người này mặc bộ giáp phòng ngự vô cùng tốt, Lâm Duệ nháy mắt chém ra bốn đao, hai đao chém vào giáp của đối phương, hai đao chém xuống đôi chân đối phương.
Vương Chấn Lợi ngã lăn lộn xuống đất, thống khổ kêu rên, đồng thời tức giận mắng chửi:
- Lâm Thập Nhị, ngươi tên tạp chủng súc sinh này! Ngươi rõ ràng là muốn giết ta…
Hắn mới nói được một nửa đã có đám quận binh nhào tới, đè chặt xuống đất làm hắn không thể nói tiếp.
Lúc này một vị khúc trưởng quận binh thần sắc hơi biến đổi, lấy ra một vật từ trong lồng ngực áo Vương Chấn Lợi nói:
- Phòng ngự sử đại nhân, trên người của người này cũng có đồ của thiên ma!
Lâm Duệ nhìn thứ trên tay đối phương mà không khỏi ngây người! Đó rõ ràng là hai bình thuốc cường hóa dị thể cấp 3, còn chưa sử dụng. Hắn không khỏi thầm nghĩ đây là chó ngáp phải ruồi? Trước đó hắn không thể ngờ thu được mấy thứ này trên người Vương Chấn Lợi.
Thái giám Vương Chấn Lợi giờ mặt xám xịt, lúc nãy hắn chạy trốn là vì hai bình thuốc của thiên ma này. Ban đầu hắn lo lắng bị quận binh điều tra nên mới giữ theo bên người, Vương Chấn Lợi vạn lần không ngờ Lâm Thập Nhị chẳng những tìm được chứng cứ Nguyên Cực cấu kết thiên ma, mà còn gan to bằng trời ra tay với hắn, nên hai bình thuốc này giờ thành chứng cứ trí mạng.
Lâm Duệ cúi đầu nhìn hai bình thuốc, khẽ cười nói:
- Quả nhiên là có cấu kết với vực ngoại thiên ma!
Trong mắt hắn lộ ra tia sắc bén:
- Tra cho ta! Đào sâu ba thước, lục soát toàn bộ thị bạc ti cho ta!
Lúc này đám quan lại thị bạc ti sắc mặt kinh hoàng, trắng bệch, chỉ có vị đề cử thị bạc ti Lý Đan trấn tĩnh như thường, ánh mắt xen lẫn sợ hãi và vui mừng nhìn chằm chằm Lâm Duệ.
Đây là người Trang đại tiểu thư tiến cử sao? Thật là lợi hại! Thật sắc bén!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Đăng bởi | TamTroYNguoi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 147 |