thân thể của ngươi thuộc về ta
Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Nhóm người cưỡi ngựa tầm nửa ngày thì đến sơn cốc mục tiêu. Lâm Duệ cầm tờ truy nã trong tay nói:
- Hẳn là đây rồi!
Trong ánh mắt hắn có chút mệt mỏi xen lẫn hưng phấn. Vọng Thành treo thưởng con yêu ma cấp 5 này là 1200 ma ngân. Lâm Duệ thân là phòng ngự sử Vọng Thành Đô, vì phúc lợi bách tính, cũng treo thưởng 1000 ma ngân cho con yêu ma này. Hắn vẫn tương đối tiết kiệm, treo thưởng thấp hơn quận nha một chút.
Lần sắn giết này là vì thu thập huyết thanh cho Vương Sâm, cũng để trấn áp yêu ma, bảo vệ sinh mệnh và tài sản cho bách tính.
- Đáng tiếc con băng trảo ma này thân thể biến dị nghiêm trọng, nếu không cũng có thể làm hộ pháp cho Nhập Thất ngươi.
Theo kinh nghiệm của tiền nhân, hộ pháp ma hình thể càng giống người, thuộc tính nguyên lực càng tinh thuần, gánh nặng tinh thần cho yêu ma sử cũng nhẹ hơn. Huyết đao cơ của Lâm Duệ chính là như vậy, đối với hắn mà nói là hộ pháp ma hoàn mỹ.
Vương Sâm nghe vậy bật cười nói:
- Sau này hãy nói đi, bây giờ tinh thần lực của ta còn chưa đủ.
Hắn đương nhiên cũng muốn trở thành yêu ma sử, nếu như có thể ký với một con yêu ma làm hộp pháp cho hắn thì không chỉ chiến lực tăng lên mà còn thêm rất nhiều tiện lợi. Vấn đề là tinh thần của hắn không chịu nổi.
Vương Sâm thật sự rất bội phục Lâm Duệ, Duệ ca không chỉ gánh vác một hộ pháp ma cấp 4 siêu hoàng, còn cắm vào hai thực trang siêu hoàng, năm loại thực trang thượng vị, thêm vào thi pháp sáo trang số 4, nhìn bộ dáng vẫn rất nhẹ nhàng, thực trang với hắn như là muốn cắm bao nhiêu cũng được vậy…
Như Phương Nhiễm Nhiễm chẳng hạn, nhà nàng ta thiếu gì tiền, muốn mua thực trang mạnh mẽ cỡ nào cũng có, nhưng giờ vẫn chỉ là thiếu tá S+. Cô nàng nhà giàu này cũng vô cùng xuất sắc nhưng thiên phú thực trang không bằng Lâm Duệ. Duệ ca không chỉ thiên phú cấp thánh điện, tinh thần lực cũng như vậy, cả hai kết hợp lại thành thiên phú đỉnh cấp.
Sau đó hai người không nóng lòng hành động mà tìm một thôn trang gần đó nghỉ ngơi. Tố chất thân thể của họ không bằng Cơ Tuyết Oánh được, huyết đao cơ này sau nửa ngày cưỡi ngựa tinh thần sung mãn, không chút mệt mỏi. Lâm Duệ thì cảm giác xương cốt toàn thân mỏi nhừ. Tọa kỵ của họ cũng không chịu được nữa rồi, dù mỗi người mang theo hai con ngựa, thay phiên cưỡi nhưng đã chạy được bảy trăm dặm, mấy con lân mã cũng đã mệt đến thở hồng hộc, le lưỡi co quắp trên đất.
Lúc này mới vừa tối, bọn họ đi vào thôn trang tối bưng, xung quanh không chút âm thanh hoàn toàn tĩnh mịch. Nhưng với lực cảm giác mạnh mẽ của Lâm Duệ, rõ ràng cảm ứng được trong các nhà xung quanh, có nhiều người đang nhìn ra ngoài thăm dò. Hắn còn thấy trên mái nhà mấy tòa nhà này bao phủ một tầng băng mỏng, điều này làm hắn không khỏi trầm tư một lát.
Sau đó đoàn người đi thẳng đến tòa nhà to nhất trong thôn, quả nhiên đó là nhà của bảo trưởng. Đại Tống áp dụng chế độ bảo giáp, mười hộ là một giáp, bố trí giáp trưởng quản lý, mười giáp là một bảo, bố trí bảo trưởng quản lý.
Khi vị bảo trưởng này biết Lâm Duệ là phòng ngự sử, đến đây vì bắt băng trảo ma cấp 5, thì cung kính mời họ vào phòng, dâng lên đồ ăn nước uống, lại lấy đậu cốc tốt nhất cho đám lân mã.
Không lâu sau đó, thôn trang đang tĩnh mịch bỗng sôi trào, mấy trăm hộ dân tụ tập xung quanh nhà bảo trưởng, bọn họ cảm động đến rơi nước mắt. Trong đó vài hộ khá giả còn dâng lên lễ vật, là da thú hoặc dược liệu quý giá.
Lâm Duệ thoáng nhìn ra ngoài, phát hiện bách tính trong thôn đa phần quần áo rách rưới, xanh xao vàng vọt, gầy trơ cả xương. Bảo trưởng trước mặt hắn cũng khá gầy, tuổi đời mới bốn mươi mà nhìn lọm khọm như sáu mươi rồi vậy. Hắn đang giải thích tình huống:
- Đại nhân, con băng trảo ma kia ba tháng trước xuất hiện. Chúng ta đã báo lên quan phủ nhưng không được giải quyết. Dù quan phủ cũng treo thưởng, đưa tới một vài người tới đây bắt ma, nhưng bọn họ đều không phải là đối thủ, hoặc chạy trốn hoặc bị con yêu ma kia ăn mất. Thời gian kéo dài, bách tính quanh đây mười tám dặm đều bị làm hại. Giờ đã vào vụ cấy mùa xuân, nếu như không thể gieo lương thực trước mua thu sẽ có rất nhiều người chết đói. Cho nên mười thôn trang quanh đây hợp sức gom góp thêm 600 ma ngân nữa, tới quận thành treo thưởng, không ngờ hôm nay đại nhân tới đây.
Hắn nói tới đây thì bỗng ngớ người, mình nói vậy không phải là châm chọc phòng ngự sử đại nhân thấy tiền sáng mắt sao? Bảo trưởng vội quỳ xuống dập đầu, giải thích:
- Thảo dân không phải có ý này, lần trước thảo dân đến quận thành đã nghe đến uy danh của đại nhân. Phòng ngự sử đại nhân tới đây diệt trừ yêu ma là phúc phận của dân chúng a.
- Bảo trưởng không cần phải như vậy. Phúc phận gì chứ, là chúng ta tới chậm mới đúng. Ngươi bây giờ bảo mọi người tản đi, về nhà nghỉ ngơi đi. Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai nhất định sẽ diệt trừ con yêu ma này.
Lâm Duệ rộng lượng cười, tự tay nâng đỡ bảo trưởng đứng dậy.
Ngay khi bảo trưởng vừa rời đi, Vương Sâm nhìn bên ngoài nói:
- Đại nhân, hay là chúng ta không nhận phần treo thưởng kia?
Hắn nhìn đám bách tính bên ngoài mà cảm giác phần tiền thưởng đó rất nặng nề, đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân.
- Trong lòng ta hiểu rõ.
Lâm Duệ tâm tình cũng nặng nề, hắn biết tầng dưới chót Thiên Cực tinh sống rất khổ. Trước đó ở huyện Ngân Nguyệt, Lâm Duệ tiếp xúc bách tính cũng biết được điều này. Nhưng ra khỏi thành lớn, nông dân sống còn khổ hơn nhiều.
Thật ra ruộng đồng Thiên Cực tinh khá tốt, lại đất hoang nhiều, dưới tình huống bình thường hoàn toàn có thể sống dễ dàng, thỏa mãn ấm no không khó. Nhưng quan phủ Thiên Cực tinh vì trấn áp yêu ma, đề phòng “Luyện Ngục”, cần nuôi lượng lớn võ tu, không thể không thu thuế cao. Đây cũng là vì hệ thống quan lại bại hoại, Đại Tống dựng nước đã lâu, cơ cấu triều đình đã mục nát không chịu nổi.
Lâm Duệ thầm nghĩ treo thưởng của Vọng Thành Đô vẫn phải cầm, tiền truy nã của quận nha thì tìm cách trả lại cho đám nông dân. Nhưng không thể trả trực tiếp được, phải tìm lý do. Hắn cảm xúc sa sút, không khỏi uể oải thở dài trong lòng, vốn tưởng là lần này có thể thu được hai phần treo thưởng, nhưng giờ lại phải phun ra một phần.
Cơ Tuyết Oánh ngồi ở bên cạnh, yên lặng nhìn hai người, khóe mắt của nàng khẽ cười. Nàng cảm giác chủ nhân của mình và mập mạp kia dù là vực ngoại thiên ma nhưng còn giống “người” hơn nhiều đám quyền quý ở kinh thành nàng từng tiếp xúc.
Cũng vào lúc này, Cơ Tuyết Oánh đầy ngưng trọng nhìn ra bên ngoài, có một cơn gió lạnh thổi qua làm nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống. Băng lạnh thấu xương làm mặt đất kết một tầng băng mỏng. Mấy trăm thôn dân còn đang tụ tập xung quang hoảng loạn hô lên:
- Không được! Là băng trảo ma!
- Yêu ma kia tới rồi!
- Lạnh quá! Ta cảm giác máu sắp đông cứng rồi!
- Con yêu ma chết tiệt này! Ta muốn liều mạng với nó!
Bảo trưởng trung niên đang khuyên thôn dân về nhà, giờ sắc mặt trắng bệch, hắn phản ứng vô cùng nhanh, bắt đầu tổ chức thôn dân vào các nhà xung quanh lánh đi. Nhưng gió lạnh thấu xương, nhiệt độ thấp làm động tác thôn dân chậm chạp, trong họ đã có người kết một tầng sương trắng quanh người.
Vào lúc này, đôi mắt Cơ Tuyết Oánh đỏ hồng, trên người nàng bốc lên ngọn lửa đỏ thắm chiếu ra xung quanh, khôi phục nhiệt độ bình thường giúp đám thôn dân. Bóng hình nàng lóe lên, lập tức đi về phía nam hơn trăm trượng, ở đó có một con yêu ma to đến ba trượng. Con yêu ma này hình thể giống ma viên, nhưng trên đầu có sừng, sau lưng còn có mai rùa. Đôi tay của nó vô cùng lớn, chỗ bàn tay là móng vuốt bén nhọn nhô dài.
- Cấp 5 sơ kỳ, huyết mạch vượt vương?
Cơ Tuyết Oánh không khỏi híp mắt lại, thôn dân cung cấp tin tình báo sai rồi, nhưng đây cũng là phúc khí của Vương Nhập Thất.
Nếu là trước kia, Cơ Tuyết Oánh đối đầu con yêu ma này chỉ hơi mạnh hơn chút thôi nhưng bây giờ… Nàng đột nhiên vung đao, cả người hóa thành lôi đình đỏ hồng bổ xuống.
Con băng trảo ma cấp 5 kia cạc cạc gào thét, điên cuồng đập lại. Nó rất tự tin vào đôi móng vuốt của mình, nhưng khi đôi bên giao kích, cánh tay phải của nó bỗng nhiên tuôn máu đỏ tươi! Tay của nó bị Cơ Tuyết Oánh chém đứt!
Cơ Tuyết Oánh khẽ nhếch môi cười, đây là nhờ chủ nhân tiêm cho nàng thuốc hoàn thiện gen, và chiến đao Kinh Tuyết đã được cường hóa. Hai thứ này giúp chiến lực của nàng đã đến sát huyết thống bậc đế!
Lâm Duệ sau khi thấy Cơ Tuyết Oánh rời đi thì cũng đi ra bên ngoài.
- Phải cẩn thận!
Hắn híp mắt lại khẽ cảnh cáo. Ngoài con băng trảo ma cấp 5 kia, hắn còn cảm giác được có yêu ma khác tồn tại ở xung quanh.
Vương Sâm sắc mặt ngưng trọng, lấy ra tấm chắn đứng phía trước Lâm Duệ, sẵn sàng đón đỡ. Hắn đã đổi thanh huyết kiếm lấy hàn huyết thuẫn cấp 5 thượng vị này. Vốn giao dịch pháp khí rất khó nhưng được giáo sư Hàn giúp đỡ, Vương Sâm thành công đổi được vào ngày hôm qua.
Khi Lâm Duệ quan sát Cơ Tuyết Oánh chiến đấu đồng thời ngưng thần đề phòng, hắn đột nhiên cảm thấy một luồng âm phong nhập thể, một nụ cười nham hiểm vang lên:
- Thân thể của ngươi thuộc về ta!
Đồng thời, trong đầu Lâm Duệ xuất hiện tin tức.
Thông báo: phát hiện tinh thần lực di nguyên chuẩn tướng xâm nhập, hiện tại có thể phụ thể chiến linh số 1 và số 2 trợ giúp ngài luyện hóa, có xác nhận phụ thể không?
Thần sắc của Lâm Duệ vô cùng quái dị, hắn đương nhiên lựa chọn xác nhận.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Đăng bởi | TamTroYNguoi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 117 |