Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạt Dương trảm

Phiên bản Dịch · 2657 chữ

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Lâm Hi sau khi tiếp nhận khiêu chiến thì vô cùng hưng phấn. Một tháng này nàng tiêu tốn toàn bộ tâm trí vào võ đạo, cảm giác đã luyện Xích Lôi đao, Xích Lôi chưởng đến đại thành, dự tính cùng cấp khó có đối thủ. Sự thật đúng là như vậy, 8000 sinh viên trong trường, hơn 1000 là của khoa dị thể không một ai là đối thủ của nàng, thậm chí ngay cả giáo viên cũng từng thử nhưng không thắng được.

Lâm Hi đã từng phân tích video chiến đấu của anh trai mình. Nàng cho rằng nếu mình ra tay trước, đè ép thế trận ngay từ đầu thì ít nhất cũng chống đỡ được 100 chiêu của anh trai. Nếu như anh trai không có tiến bộ gì thì khéo đỡ được 300 chiêu.

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Mấy ngày nay e đều chơi chiến đấu giả lập à? Em học tiếng Thiên Cực tinh đến đâu rồi?

Hạ Mạt Thiển Niệm (Lâm Hi): Em học xong rồi! Hôm qua em thi thử lịch sử, văn học được điểm B+, ngôn ngữ điểm C thôi nhưng tiếng địa phương em nghe hiểu thành thạo, có thể nói chuyện như thường. Về chữ viết thì e chưa học tốt.

Hạ Mạt Thiển Niệm (Lâm Hi): Anh muốn dùng bao nhiêu điểm thực trang? Ba trăm được chứ? Thêm vào năm mươi điểm vũ khí nữa, dùng hình thái nhân loại?

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Cũng được, tùy em.

Lâm Duệ còn đang có chút tự ngốc, nha đầu kia năng lực học tập quá kinh khủng, mới học mười ngày đã học tốt như vậy sao? Vừa học còn vừa lên mạng đánh nhau nữa chứ…

Hắn chuyển qua chọn thực trang. Chiến đấu trên mạng để đảm bảo công bằng thì đánh giá điểm thực trang, ví như huyết hạch cuồng dương của Lâm Duệ đánh giá 99 điểm. Đôi bên trước khi giao chiến hẹn trước được dùng bao nhiêu điểm thực trang, sau đó tự sắm.

Không lâu sau đó, đôi bên xuất hiện trên chiến trường giả lập. Lúc này không ngừng có thông báo có người vào xem, nháy mắt đã hơn 100 người, có thể thấy Lâm Hi được chú ý như nào.

- A! Đây là ai thế, dám khiêu chiến Hi nữ vương?

- Cô Ảnhメ Thiên Đao? Hình như là người mới, trước giờ chưa từng thấy.

- Người mới à, thảo nào dám đá tấm sắt! Người này không có điểm chiến đấu nào, sao Hi nữ vương lại đồng ý chiến đấu chứ?

Lâm Hi dùng ý niệm lựa chọn sẵn sàng chiến đấu, thân thể hơi khom xuống như báo săn sẵn sàng phát lực.

- Bắt đầu đi!

Lâm Duệ đứng đối diện với nàng thì hai chân bình thường, tư thế buông lỏng thoải mái, tay còn không đặt trên đao.

Lâm Hi khẽ nheo mắt lại, cảm giác anh trai quá khinh thường mình rồi! Anh trai, anh bất cẩn như vậy cẩn thận lật thuyền a!

Ngay khi đếm ngược kết thúc, Lâm Hi như tia chớp lao đến bên Lâm Duệ.

Keng! Nàng nghe thấy tiếng rút đao, màn hình tối sầm lại đồng thời một thanh âm điện tử vang lên:

- Kết thúc chiến đấu! Nhân vật của ngài đã tử vong!

Lâm Hi không khỏi chớp mắt, đầy khó hiểu, sao đã kết thúc chiến đấu rồi, sao đã tử vong rồi chứ?

Lúc này khu bình luận không khỏi sôi trào.

- Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên kết thúc rồi?

- Ta chỉ kịp thấy hắn rút đao, đây là ăn gian, bật hack à?

- Vừa rồi có ai giữ video không, cho ta xem với.

- Ta đang phân tích, má nó, xuất đao và thu đao trong 0,003 giây đã hoàn thành, đao pháp của cơ sở võ đạo lúc nào nhanh như này chứ? Ba phần ngàn giây đấy!

- Có phải là dùng hack không thế?

- Khó mà hình dung nổi, một đao này nhanh như ánh sáng vậy! Tốc độ đao như này đừng nói là Hi nữ vương, sợ là đại úy, không, chuẩn đại tá cũng không phản ứng kịp, mà có phản ứng kịp thì cũng không ngăn được.

- Cô Ảnhメ Thiên Đao là ai thế? Có phải là vị tướng quân nào không? Sao lại có tướng quân dùng nickname buồn cười thế.

Lâm Hi cắn răng, lựa chọn tiếp tục khiêu chiến. Nàng lần này tài lanh, hạ thấp điểm thực trang đến mức thấp nhất, 100 điểm, để giảm bớt tốc độ của Lâm Duệ lại, giúp nàng thấy rõ động tác của đối phương.

Khi hai người một lần nữa xuất hiện trên chiến trường giả lập, ánh mắt Lâm Hi chăm chú đề phòng hay tay của Lâm Duệ và đao của đối phương.

Lâm Hi lúc này mới phát hiện Lâm Duệ dùng đao là súc năng đao!

Ngay khi kết thúc đếm ngược, Lâm Hi không tùy tiện lao lên trước nữa mà vô cùng cẩn thận tới gần, khi tới gần 10m thì “Phốc!”. Màn hình trước mắt Lâm Hi lại tối sầm. “Chiến đấu kết thúc, nhân vật của ngài đã tử vong.”

Lần này bình luận sôi trào.

- Chuyện gì vậy thế, rõ ràng là rút đao, không chỉ đao nhanh mà đường đao quá thần kỳ! Đoán chừng có xem mười lần ta cũng không ngăn được.

- Nói nhảm, chúng ta mới là trung úy, dù phán đoán được thì phản ứng thần kinh cũng không theo kịp.

- Ngươi có thấy không, Hi nữ vương lần này chết đỏ ngầu cả mắt, là phá phòng ngự sao?

- Khó mà tin nổi, trung úy có thể hoàn thành chiêu đao này sao? Quá biến thái rồi.

- Đây là ai chứ? Võ đạo cao cấp như vậy, chắc chắn là cấp tướng rồi, như này là bắt nạt trẻ nhỏ a!

- Tra được rồi, Cô Ảnhメ Thiên Đao là Lâm Duệ! Hơn một tháng trước xếp thứ 11 kiểm tra toàn thành phố. Năm nay khai giảng mới nhập học khoa thực trang của trường, nghe nói đã gia nhập võ đạo xã đoàn của trường, là chủ lực tương lai của trường, người này là anh trai của Hi nữ vương đấy!

- Thú vị, hóa ra là anh em trong nhà chiến đấu với nhau, thật là trâu bò! Hai anh em nhà này thiên phú tốt thật.

- Hừ! Hừ! Quả nhiên gừng càng già càng cay, không ngờ võ đạo của Lâm sư đệ tốt như vậy, xem ra năm nay trường chúng ta có hy vọng rồi.

Lâm Hi rất nhanh lại khiên chiến, mười bảy trận toàn thua, mà thua rất nhanh… Lần thành tích tốt nhất là đón đỡ được một đao, nhưng lúc đấy thuần túy là may mắn, vung bừa đao lên đỡ được…

Lâm Hi đã thấy rõ được Lâm Duệ xuất đao, nhưng nàng hoàn toàn không thấy được đường đao. Nàng không khiêu chiến tiếp nữa, vì cảm giác chiêu này không thể đỡ được, đánh bao nhiêu lần cũng vậy.

Hạ Mạt Thiển Niệm (Lâm Hi): Anh, đây là đao pháp gì vậy? Sao trước kia chưa từng thấy?

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Bạt Dương trảm! Là đao chiêu biến đổi, dạng bạt đao thuật. (Lời dịch giả: bạt đao thuật là dạng rút đao nhanh)

Lâm Hi lúc này mở ra trang của hiệp hội võ đạo, nàng nghĩ chiêu đao này ít nhất phải là SS, thậm chí là SS+.

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Đừng mất công tìm kiếm, đây là anh tự nghĩ ra, hiệp hội võ đạo còn chưa biết.

Mười ngày trước, khi hắn sao chép cơ sở võ đạo của chiến linh số 2, Thiếu Dương đao, kết hợp cùng Xích Lôi đao, tạo thành đao pháp cơ sở mới – Xích Dương đao. Kết quả là Đại Quang thung cùng Xích Dương đao, phù văn, trận pháp trung giai va chạm với nhau lóe lên tia lửa kì diệu. Trong chớp mắt linh cảm Lâm Duệ bộc phát, căn cứ đặc tính quang, lôi và nhiệt, phù văn đặc thù của Thiên Cực tinh, sáng tạo ra chiêu Bạt Dương trảm này! Sau đó dùng hồn lực thôi diễn, hoàn thiện đến đại tông sư.

Hạ Mạt Thiển Niệm (Lâm Hi): Dạy em!

Lâm Hi quyết định học trước đã, nếu học được, suy nghĩ thông suốt sẽ biết cách đón đỡ như nào.

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Em chưa học được đâu, Bạt Dương trảm cần chân nguyên ba hệ lôi quang hỏa, em bây giờ không có thung công thích hợp. Hơn nữa đao này còn cần tri thức phù văn nữa.

Lâm Hi đang thấy thất vọng thì Lâm Duệ nhắn tiếp.

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Anh có thể dạy em cơ sở của đao pháp này, “Đại Quang thung” và “Xích Dương đao”, nhưng đều là võ học anh tự sáng tạo, chưa trải qua nghiệm chứng, em có muốn học không?

Hạ Mạt Thiển Niệm (Lâm Hi): Học chứ! Anh dạy em đi!

Lâm Hi đáp lại không chút do dự, một đao kia của Lâm Duệ quá mạnh, mắt thường cũng có thể thấy được điều này!

Một tiếng rưỡi sau đó, một chiếc xe bus bay đang chậm rãi dừng lại trước võ đạo xã đoàn. Dư Phỉ Thúy cười tủm tỉm đứng ở điểm xuống xe bus:

- Chào mừng các vị đã đến võ đạo xã đoàn đại học Minh Đức, xin mời nhận lấy chip thông hành trước khi xuống xe. Con chip nhỏ này các vị có thể kẹp ở khe vòng tay, chú ý đừng để mất, chip này là thẻ ra vào đại học, đây cũng là thẻ phòng của các vị. Ngoài ra còn có 3000 đồng Liên Bang trợ cấp phí sinh hoạt nữa, nếu các vị làm mất thì nhanh chóng liên hệ với ta.

Trong xe bus có bảy thiếu niên tướng mạo, chiều cao khác nhau. Bọn họ có chút không hứng thú liếc nhìn kiến trúc bên ngoài rồi từ từ nối đuôi xuống xe, thần sắc hoặc tản mản hoặc hờ hững nhận chip từ tay Dư Phỉ Thúy.

Khóe miệng Dư Phỉ Thúy không khỏi giật giật, thầm nghĩ đúng là một đám tiểu quỷ, ngạo mạn không coi ai ra gì, đáng đánh đòn!

Hai vị sư phụ dẫn đội thì cười khổ nói:

- Quản lý Dư, ngài đừng để trong lòng, nói thật, đám nhỏ này ở trường chúng ta cũng như vậy. Bọn họ là thiên tài khó kiếm. Hiện giờ Liên Bang đề cao võ lực, cho nên đám nhỏ kia quen khinh thường người khác rồi. Hơn nữa chúng đều là thiên tài, cũng có lượng fan rất lớn, tuổi trẻ đã nổi danh rồi, khó tránh khỏi kiêu ngạo.

Dư Phỉ Thúy khôi phục nụ cười:

- Để trong lòng gì chứ, lão sư Kiều hiểu nhầm rồi.

Nàng vừa nói chuyện vừa nhìn một nam một nữ trẻ tuổi nhất trong đoàn. Nam thể hình khôi ngô, hỗn huyết, da ngăm đen, gọi là “Hắc Thạch” Trương Kiệt, năm nay mười tám, xếp thứ hai kiểm tra dị thể ở căn cứ số 2. Người còn lại là một nữ hài trẻ tuổi xinh xắn, ăn mặc sành điệu, là “Tiên Kiếm” Thạch Yên, đứng đầu kiểm tra dị thể ở căn cứ số 2.

Dư Phỉ Thúy sở dĩ không nhìn người khác, chỉ tập trung vào đôi nam nữ này là vì thiên phú của họ. Tiên Kiếm Thạch Yên được công nhận là thiên phú cấp thánh điện, được xưng là đứng đầu giai đoạn 18 tuổi Thiên Cực tinh. Nàng ở tháng trước đánh bại đông đảo cao thủ, thành công giành được cúp thâm uyên thiếu niên thi đấu. Ban tổ chức của giải này là tập đoàn Thâm Uyên Thực Trang, là công ty đứng đầu về thực trang hiện tại, có thể thấy được quy mô của giải và chất lượng tuyển thủ xuất sắc như nào. Nhưng một đám thiên tài đều bại dưới kiếm của Thạch Yên! Hiệp hội võ đạo đánh giá thực trang của nàng điểm SS, chiến kỹ đạt điểm S. Ngoài ra Tiên Kiếm Thạch Yên, được danh xưng Tiên Kiếm là vì kiếm trong tay nàng ẩn chứa tiên khí, mờ mịt khó lường như thiên ngoại phi tiên.

Về phần Hắc Thạch Trương Kiệt thì thiên phú đến gần cấp thánh điện, là thiếu niên khổ luyện bá thể đến cực hạn. Có người nói Hắc Thạch Trương Kiệt chỉ cần chuyên chú tu hành bá thể, đồng thời nỗ lực cố gắng, thành tựu tương lai cũng không kém hơn cấp thánh điện. Hiện tại hai người này mới chỉ là thành viên của đội dự bị thôi, nhưng theo tu vi tăng lên, họ sẽ là thành viên chính thức. Võ đạo xã đoàn trường đại học Minh Đức muốn tiến vào được vòng chung kết, thì chắc chắn sẽ đụng độ với kẻ địch mạnh như bọn họ.

Khi Dư Phỉ Thúy nhìn chăm chăm hai người, Thạch Yên cười hỏi Trương Kiệt:

- Hiện giờ ta định ra ngoài đi dạo một vòng, ngươi có đi cùng không?

Trương Kiệt nghe vậy thì đầy nghi ngờ nhìn Thạch Yên, ra ngoài đi dạo có gì vui chứ?

- Ta đi mua sắm. Nghe nói ở căn cứ số 9, có nhiều trung tâm thương mại đặc sắc, ta muốn đi xem.

-Vậy ngươi đi đường cẩn thận. Đây là thành thị cộng trị, nghe nói an ninh không tốt lắm đâu.

Trương Kiệt gật đầu đáp lại.

- Ê! Ê! Ta tốt xấu gì cũng là chuẩn đại tá, hơn nữa ta không ra khu ngoại thành đâu. Ngươi thì sao? Hai ngày này định làm gì, không phải là đánh giả lập chiến đấy chứ?

Trương Kiệt lại gật đầu, lời ít ý nhiều:

- Giả lập thực chiến! Luyện võ!

- Ngươi đúng là võ si, hết thuốc chữa rồi. Nhưng đừng coi trọng, đấu thành và Bạch Ngọc Kinh ở đây phải kiểm nghiệm thân phận, người ngoài đến như chúng ta rất khó đăng nhập.

Trương Kiệt nghe vậy nhíu mày, hắn phát hiện muốn đăng nhập hai sàn đấu đó rất khó, nhưng sàn đấu của đại học Minh Đức thì vô cùng đơn giản.

- Nếu muốn đấu trong khuôn viên đại học Minh Đức thì càng không cần thiết, khoa thực trang của họ kém lắm, nào có cao thủ nào chứ.

Lúc này Thạch Yên hai tay đặt sau cổ, ngao ngán nhìn phía trước:

- Thật nhàm chán, Phí Vân Lai kia thật đáng ghét, trường học không hiểu sao lại cho hắn mặt mũi chứ!

Trương Kiệt nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn nàng nói:

- Ngươi không phải rất hứng thú với Lâm Duệ sao, hắn cũng là thiên phú cấp thánh điện.

Thạch Yên chỉ khẽ cười không trả lời. Chẳng qua là xem ở mặt mũi Phí Vân Lai nên giả vờ có hứng thú thôi. Phí Vân Lai nói đối phương là thiên phú thánh điện thì là thật à? Cho dù đúng là thiên phú thánh điện, trưởng thành ở nơi kém cỏi như đại học Minh Đức thì mạnh được đến đâu?

Thạch Yên vốn là chờ mong cơ hội giao thủ với hai vị thiên phú thánh điện của Thiên Kinh Vũ Đại cơ, hy vọng hai người này không làm nàng thất vọng.

Dịch giả: chương này dịch được là nhờ convert của doanhmay, rất cảm ơn bạn :D

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an

Bạn đang đọc Vô Thượng Thiên Tôn (Dịch) của Khai Hoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TamTroYNguoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.