đừng liều mạng như vậy
Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Đang chiến đấu trên lôi đài là Hắc Thạch Trương Kiệt và Tiểu Lữ Bố Lữ Phương.
Lữ Phương mấy ngày trước bị Thạch Yên làm nhục, nhưng hắn biết hổ thẹn để phấn đấu, sau khi lên đài vô cùng ương ngạnh, đã dây dưa gần bảy phút với Trương Kiệt. Đây cũng là vì võ đạo của đôi bên, Thạch Yên tốc độ rất nhanh, nhanh đến Lữ Phương không kịp phản ứng nhưng Trương Kiệt không làm được như vậy.
Nhưng Trương Kiệt khổ luyện bá thể cũng không phải tầm thường, đối mặt với đoản kích của Lữ Phương mà không hề hấn gì. Quyền pháp của hắn mãnh liệt cuồng bạo, lực lượng làm cho người khác sợ hãi, thậm chí vượt qua rất nhiều võ tu thiếu tá. Hắc Thạch này như pháo đài di động, không ngừng chèn ép không gian hoạt động của Lữ Phương.
- Xem ra không được rồi, nhiều nhất chịu được 20s nữa.
Phí Vân Lai hai tay ôm ngực nói:
- Nhưng như vậy cũng không tệ, hắn có thể dây dưa cùng Trương Kiệt lâu như vậy, đã đáng là tiên phong rồi.
Lữ Phương đánh rất thông minh, tuy nhìn chật vật chạy khắp lôi đài nhưng lại một mực dùng ưu thế tốc độ, kéo dài đâm chọc Trương Kiệt, ý đồ tiêu hao chân khí và thể lực đối phương nhiều nhất có thể.
Dư Phỉ Thúy thì nhíu chặt mày không nói. Lữ Phương rất tốt rồi, nàng không đánh giá sai Lữ Phương, mà là đánh giá thấp Hắc Thạch Trương Kiệt! Nàng thu được tin tình báo là ở một tháng trước, một tháng này Trương Kiệt tiến bộ rất nhiều, hơn xa dự đoán.
Lữ Phương đã truyền huyết thanh nhân tạo, gia cảnh cũng tốt, trên người đã cấy ba thực trang S+ nhưng không đủ đánh xuyên phòng ngự của Trương Kiệt. Sức khôi phục của Trương Kiệt cũng rất tốt, Lữ Phương đánh lâu như vậy nhưng chỉ tiêu hao nguyên khí khá ít.
Phí Vân Lai mỉm cười nhìn quét xung quanh:
- Chủ tướng của các ngươi đâu rồi? Sao còn chưa xuất hiện, ta muốn hắn thấy chênh lệch giữa thiên phú thánh điện a.
Dư Phỉ Thúy khẽ nhếch miệng, thầm nghĩ sư huynh quá hẹp hòi rồi. Ngày đó không phải Lâm Duệ làm hắn rung động thôi sao?
Nữ nhân bên cạnh đột nhiên nói xen vào:
- Ta rất hiếu kỳ a, chủ tướng Lâm Duệ của các ngươi là ai thế? Theo như thông tin tra được thì năm nay hắn mới 18 tuổi, đã từng xếp thứ 11 kiểm tra dị thể căn cứ số 9, hẳn là thiên phú rất xuất chúng nhưng sao lại an bài ở vị trí chủ tướng vậy? Hẳn là Triệu Ngạn phó tướng thực lực mạnh hơn chứ? Hay là các vị từ bỏ vị trí chủ tướng?
Dư Phỉ Thúy nghiêng đầu nhìn nữ nhân này. Người lên tiếng tuổi chừng 25, gương mặt xinh đẹp, mặc váy nữ hơi ngắn, gương mặt sáng tươi, tinh thần sung mãn tràn đầy phấn chấn. Đấy là MC Tạ Thanh Đồng của nhà đài Thiên Hoàn, dẫn chương trình “Thiên Hạ Luận Võ”. Bên cạnh nữ nhân này còn có ba người trẻ tuổi đang quay phim, truyền hình chiến đấu trên lôi đài.
Dư Phỉ Thúy khẽ mỉm cười, ôn hòa nói:
- Ta hiện giờ không thể trả lời, MC Tạ xem tiếp là biết.
Sự thực là từ bỏ, nhưng không thể thừa nhận được…
Trận giao lưu giữa đại học Minh Đức và Vị Lai Khoa Đại cũng hơi hiu quạnh. Dù ý nghĩ của Phương Nhiễm Nhiễm rất tốt, nhưng hôm nay không nhà đài lớn nào tới, chỉ có đài truyền hình địa phương của căn cứ số 9, xem ở mặt mũi tập đoàn Thiên Lam mới cử người đến thu chiếu. Tập đoàn Vực Sâu và Thiên Kiếm đương nhiên hiểu ý định của Phương Nhiễm Nhiễm, cũng không để nàng thực hiện được ý đồ. Mấy trang web nổi tiếng cũng tiếp sóng nhưng không thu được nhiều người xem, chỉ hơn 40 vạn, nhân khí lờ mờ.
Lưu lượng lớn nhất là từ Tạ Thanh Đồng mở chiếu, có 80 vạn, trong đó có hơn phân nửa là tới xem vì Hắc Thạch Trương Kiệt. Toàn bộ truyền thông đang chờ mong trận đấu ngày mai giữa Thiên Kinh Vũ Đại và Vị Lai Khoa Đại! Bọn họ coi trận đấu đó là trận chung kết thử của hai năm sau!
- Điều này còn phải hỏi sao, đương nhiên là từ bỏ rồi. Ta hiểu rõ đứa bé Lâm Duệ kia, thiên phú là cấp thánh điện nhưng tiêu chuẩn còn kém chút.
Phí Vân Lai hai tay chắp sau lưng, mặc kệ ánh mắt như dao sắc của Dư Phỉ Thúy, khẽ mỉm cười nói.
Tạ Thanh Đồng hai mắt sáng rực lên, thiên phú cấp thánh điện, là từ miệng Phí Vân Lai thượng tướng nói ra. Thú vị, khoa thực trang của trường đại học nát như này lại có thành viên thiên phú thánh điện sao?
Ngay lúc này, Phí Vân Lai khẽ ồ lên ngạc nhiên:
- Là bí võ từ cấp lôi động sao?
Từ cấp lôi động là bí võ cấp 3, đánh giá S-, uy lực rất mạnh, nhưng để Phí Vân Lai kinh ngạc là thời cơ Lữ Phương thi triển. Lữ Phương lúc này chủ động đến gần Trương Kiệt, hắn không chỉ bộ phát toàn lực mà đôi đoản kích mãnh liệt đâm cùng lúc, hoàn toàn từ bỏ phòng thủ, dùng thương đổi thương!
Hắc Thạch Trương Kiệt cũng không khỏi bất ngờ, hắn đấm một quyền lên mặt Lữ Phương, quyền lực mạnh mẽ làm đối phương văng xuống đài mười mét mới dừng lại được nhưng vai hắn cũng bị đâm sâu vào thịt ít nhất ba tấc, thấy được xương cốt!
Một màn máu tanh này làm toàn bộ khán giả giật nảy mình!
Dư Phỉ Thúy cũng biến sắc, vội vàng xuất hiện trước người Lữ Phương. Nàng và nhân viên y tế vội kiểm tra vết thương cho Lữ Phương, thần sắc hơi hòa hoãn. Thân thể Lữ Phương đã cấy giáp nano dưới da, trọng tài trên đài cũng kịp thời ra tay hóa giải một phần quyền lực nên thương thế không nghiêm trọng đến tính mạng. Chỉ là gương mặt của hắn đã bị Trương Kiệt đấm nát nhừ, mũi bẹp như bánh thịt, máu me be bét để người khác không nỡ nhìn.
Cũng may thời đại này khoa học kỹ thuật phát triển, Lữ Phương chỉ cần nằm máy chữa nano, mười mấy phút là chữa trị được khuôn mặt như ban đầu.
Lúc này nhân viên cứu thương khiêng hắn rời đi, Lữ Phương như hòn đá nằm yên tại chỗ, nắm đấm nắm chặt lại, hai mắt nhìn chằm chằm Trương Kiệt trên đài. Nếu như là chiến đấu chân chính, một kích vừa rồi của hắn là lấy mạng ra để đánh đổi, nhưng kết quả là không thể trọng thương Trương Kiệt, chỉ làm thương tổn cánh tay đối phương thôi sao? Lữ Phương cảm giác mình như kiến càng vọng tưởng lay đại thụ, tâm trạng vô cùng sa sút.
- Được rồi! Ngươi đã rất xuất sắc! Tiếp theo giao cho Nạp Lan Uy!
Dư Phỉ Thúy khẽ cười vuốt đầu Lữ Phương. Biểu hiện của hắn làm nàng vô cùng bất ngờ, nhưng cũng vui mừng. Một đòn cuối cùng chí ít để Trương Kiệt giảm đi hai phần mười thực lực.
Lúc này Nạp Lan Uy đã cởi áo khoác đi lên lôi đài.
Dư Phỉ Thúy nhìn khẽ hô:
- Nạp Lan!
Nạp Lan Uy cười phất tay với nàng:
- Em biết nên đánh như nào á chị Phỉ Thúy!
Câu lạc bộ bọn họ không có huấn luyện viên chính thức, toàn bộ là quản lý Dư huấn luyện.
Lúc này trọng tài trên đài hơi thoáng nhìn vết thương ở vai Trương Kiệt:
- Đồng học, ngươi chọn đánh tiếp hay từ bỏ?
- Đánh tiếp!
Trương Kiệt mặt không biểu tình, vết thương của hắn đang dần khép lại nhờ tác dụng của giáp nano dưới da. Giáp nano không chỉ tăng thêm lực phòng ngự, còn có thể chữa trị vết thương.
Nạp Lan Uy thấy vậy ánh mắt thu lại, phát hiện Trương Kiệt khống chế gân cốt thân thể và mạch máu thần kinh rất tốt, tên này đã luyện kim thân đến mức nào vậy? Thiên phú chuẩn thánh điện mà thôi, sao lại mạnh vậy chứ?
Nạp Lan Uy khẽ mím môi, thu lại ý cười, ánh mắt đầy chăm chú. Lữ Phương đã giúp hắn lấy được ưu thế lớn như vậy, hắn còn không đánh bại được Trương Kiệt thì mặt mũi nào ở lại câu lạc bộ chứ?
Trọng tài lên tiếng:
- Hai vị đồng học chú ý thanh âm đếm ngược.
Sắc mặt hắn vô cùng trầm trọng, hắn dự cảm trận đấu đôi bên hôm nay sẽ rất khốc liệt. Hai đội vừa mở màn đã chơi đến cả đấu pháp dùng mạng đổi mạng rồi… Vừa rồi nếu hắn chỉ chậm tay một chút thôi, Lữ Phương kia có thể đã mất mạng rồi.
Khi đếm ngược kết thúc, thân hình Nạp Lan Uy như quỷ mị đâm về vết thương vai trái của Trương Kiệt.
Trương Kiệt phản ứng lại tay phải đấm mạnh, đồng thời dùng động tác vung nắm đấm để tránh kiếm của Nạp Lan Uy.
Ầm! Quyền của Trương Kiệt vậy mà sượt qua gương mặt Nạp Lan Uy, xé nát mảng da thịt trên mặt.
Nạp Lan Uy thân thể gần như không né tránh quyền thế, chỉ hơi nghiêng người. Mục đích của hắn là đâm kiếm vào sâu vết thương, cắt đứt dây thần kinh liên hệ gân cốt cánh tay, bả tay với thần kinh của Trương Kiệt.
Cảnh tượng thảm khốc này làm khán giả rùng mình. Lúc này hai vị sư phụ mang đội đều hung hăng trừng Thạch Yên. Bọn họ biết nguyên nhân, nếu không phải Thạch Yên khiêu khích, Lữ Phương sẽ không chiến đấu điên cuồng như vậy, tình cảnh cũng không leo thang đầy bạo lực như này!
Thạch Yên thì không chút biến sắc nhìn lôi đài. Ánh mắt của nàng có mấy phần hào hứng, Lữ Phương kia không yếu như nàng tưởng, thực lực tổng hợp của đại học Minh Đức cũng rất khá. Nạp Lan Uy kia cũng rất khá!
Tạ Thanh Đồng dần dần hưng phấn. Khi hai người Trương Kiệt và Nạp Lan Uy bắt đầu chiến đấu, người xem trực tiếp tăng dần, đã hơn 90 vạn, dần tiến đến 100 vạn người xem.
Vốn cho rằng Vị Lai Khoa Đại hôm nay thắng thế tuyệt đối, bây giờ xem ra thực lực của đại học Minh Đức cũng không tầm thường.
Vương Sâm là thành viên dự bị thì ánh mắt hơi tái, trong người hắn nhiệt huyết sôi trào nhưng hôm nay lại bất lực. Trận đấu giao lưu hôm nay cũng giúp hắn hiểu hắn còn kém rất xa.
- Đội viên của ngươi đều rất thông minh.
Phí Vân Lai ánh mắt sáng lên, khẽ khen thưởng. Nạp Lan Uy tuy chiến đấu điên cuồng nhưng vẫn chú ý bảo tồn chiến lực. Đúng vào lúc này, Phí Vân Lai sinh ra cảm ứng nhìn cửa thang máy:
- Là Lâm Duệ, chủ tướng của các ngươi cuối cùng cũng tới. A, hắn hoàn thành luyện huyết rồi.
Ngay khi Phí Vân Lai nói xong, Lâm Duệ đi ra khỏi thang máy. Hắn đi tới bên người Dư Phỉ Thúy, nhìn Trương Kiệt và Nạp Lan Uy chiến đấu, lại quay đầu nhìn Lữ Phương đang chữa thương.
Thần sắc Lâm Duệ tràn đầy khó hiểu, thầm nghĩ chiến đấu giao lưu thôi, sao lại thành thảm khốc như này? Nạp Lan Uy trên đài đã sắp chém đứt tay của Trương Kiệt nhưng trên người cũng máu me đầm đìa, mấy khối da thịt đã bị đấm nát.
Lâm Duệ cau mày, có chút không nỡ xem tiếp:
- Chị Phỉ Thúy, hay chị đổi em đến vị trí trung kiên đi, đừng để Nạp Lan Uy liều mạng nữa, thứ phong Thạch Yên và trung kiên của họ, em có thể giải quyết được.
Hắn vừa dứt lời, không chỉ Dư Phỉ Thúy kinh ngạc, Phí Vân Lai và Tạ Thanh Đồng và Phương Nhiễm Nhiễm, Triệu Ngạn cách đó không xa đều kinh ngạc nhìn hắn.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người bình an
Đăng bởi | TamTroYNguoi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 105 |