Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tình thế nằm trong lòng bàn tay của anh!

Phiên bản Dịch · 2356 chữ

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Lâm Hi đã sớm giáng lâm Thiên Cực tinh vào 8 tiếng trước. Nhưng trong 8 tiếng này, dị thể của nàng vẫn ở trạng thái tê liệt, thi thoảng lại bị người châm thêm thuốc mê. Trước mặt nàng hoàn toàn tối tăm, tứ chi không thể động đậy, ngũ giác cũng bị người dùng chân khí che đậy. Nhưng thiên phú tinh thần lực của Lâm Hi rất tốt, dù ở trong trạng thái này, nàng cũng cảm giác được tình huống bên ngoài, nàng cảm giác có hai người đang nói chuyện:

- Làm sao bây giờ? Đã muộn 8 tiếng rồi, ta tạm thời phong bế lại ý thức của nàng ta nhưng không thể quá lâu được. Nếu không sẽ bị kiện lên cục quản lý mất.

- Bị kiện cũng đành chịu thôi, tình huống này chúng ta cũng phải bó tay thôi. Thân thế trước đã bị yêu ma ăn sạch, hiện giờ trong khuê phòng còn có ba con yêu ma, đây quả thật là động yêu ma, hiện giờ chỉ có thể chờ cơ hội thích hợp đưa nàng ta vào bên trong.

Lâm Hi nghe vậy thì sững sờ, nàng đoán được hai người đang nói chuyện là nhân viên của cục quản lý dị thể, họ đang bố trí đưa dị thể của mình vào vị trí. Thân thế trước bị ăn mất là sao, nữ tử mình muốn thay thế đã bị yêu ma ăn rồi sao? Lâm Hi không khỏi khẽ rùng mình.

- Không phải! Ý của ta là hiện giờ để nàng ta ở lại đây là phạm tội đấy! Nàng ta chắc chắn sẽ bị ăn mất, không có chút cơ hội sống sót nào, cũng không biết cô nàng này đắc tội với ai, lại nhét nàng ta vào nơi này, quá độc ác rồi, hơn nửa là cố ý để nàng ta chịu chết.

- Điều này không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta chỉ phụ trách đưa người vào thân phận thôi. Chúng ta cũng đã cảnh báo nguy hiểm rồi, có thể là có người cần thân phận này, cảm thấy nơi này nguy hiểm không lớn.

Tâm tư Lâm Hi không khỏi trầm xuống. Nàng quả thực có thấy cảnh báo nguy hiểm của cục quản lý dị thể. Đối với võ tu trung úy mà nói, chỉ số nguy hiểm của quận Vọng Thành là mức S, nguy hiểm thân phận là không biết. Xuất hiện hai chữ không biết phần lớn là do xuất hiện nguyên nhân khiến không thể thăm dò chuẩn xác. Bình thường cục quản lý dị thể sẽ không để thân phận không rõ nguy hiểm như này vào kho dữ liệu, trừ khi giá trị rất lớn. Lâm Duệ cũng đặc biệt đánh dấu thân phận này, nói thân phận này nguy hiểm thấp, lợi ích cao. Cho nên đến cùng là chuyện gì xảy ra ở nhà này?

Lúc này Lâm Hi nhận được tin nhắn của Lâm Duệ.

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Em gái, em tỉnh lại chưa?

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Anh đã hiểu tình huống của em, hình như lúc giáng lâm xuất hiện vấn đề nhỏ. Tiểu thư em thay thế đã bị yêu ma ăn mất, cục quản lý dị thể vì đề phòng bị lộ thân phận nhân viên nên vẫn tiêm thuốc mê cho em, bọn họ nói liều lượng rất nhỏ, sẽ không ảnh hưởng đến thần trí của em, cho nên em đừng khẩn trương, chuyện không đáng lo.

Lâm Hi thấy tin tức của anh trai mà cảm động phát khóc. Lâm Duệ rốt cuộc nhớ đến nàng. Nàng hiện giờ bị gây tê, không thể khởi động chip lượng tử, không nhắn tin lại được.

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Sau khi em tỉnh lại sẽ phát hiện tình huống Chu gia khác lạ, nhưng không sao, ở đó nguy hiểm thật ra rất thấp. Em tỉnh lại thì nhớ lời anh nói, yên tâm ở lại đó, đảm bảo không sao đâu.

Lâm Hi sau khi nhìn tin nhắn thì thấy mơ hồ, Lâm Duệ thật sự hiểu về Chu gia sao? Nguy hiểm thấp? Nàng nghe thấy tiểu thư họ Chu trước đó bị yêu ma ăn mất rồi mà! Lúc này nàng lại nghe thấy thanh âm thở dài:

- Tình thế quận Vọng Thành càng lúc càng loạn. Tình huống Chu gia nếu xảy ra khi trước thì chỉ ba ngày là bị quan phủ san bằng ngay, hiện giờ quan phủ không chút quan tâm.

- A! Ngươi nghĩ nhiều! Tình huống Chu gia không đơn giản đâu! Ngươi nghĩ quận trưởng không biết sao, hắn là không muốn đụng vào! Về phần tình thế Vọng Thành, đó là không khác được. Hoàng Thành Ty đến giờ vẫn chưa khôi phục, quận binh thì đóng giữ dọc sông, trong thành chỉ có hai người quận thừa và quận trưởng, thêm vào một đám bộ khoái nữa, có thể duy trì cục diện bây giờ đã tốt lắm rồi nhưng sắp tới sẽ được cải thiện.

- Trấn thủ sử mới nhậm chức là nhân vật lợi hại, vừa nhận chức đã đối chọi với quận trưởng không rơi vào hạ phong, còn tiêu diệt thái giám giám quan thị bạc ti và Nguyên Cực. Hiện giờ hắn đang trắng trợn chiêu binh mãi mã, thế lực mạnh dần, tiếp theo chắc chắn sẽ có động tác, đúng, mấy ngày trước không phải hắn còn tiêu diệt một con băng trảo ma cấp 5 bậc vương sao? Còn mang theo hài cốt mấy con yêu ma cấp 5 khác nữa, để quận nha ban thưởng cho hắn.

Lâm Hi nghe đến đây thì ngây người. Nghe nói Vương Sâm mang về huyết thanh là đến từ băng trảo ma cấp 5 bậc vương. Cùng là băng trảo ma, cấp 5, bậc vương, đây là trùng hợp sao?

- Đáng tiếc cho Nguyên Cực, nghe nói thân phận thật sự của hắn là dị thể hành giả, chó săn Hoàng Thành Ty kia, giết chết đồng bào của chúng ta còn chiếm gia tài bạc triệu của hắn nữa.

- Ừm, con yêu ma cấp 4 kia tạm thời rời đi kìa, chúng ta mau đưa nàng vào khuê phòng, nhanh!

Yêu ma cấp 4? Lâm Hi không khỏi căng thẳng, hai người này định đưa nàng vào động yêu ma thật à? Không lâu sau đó, nàng dần khôi phục khống chế với thân thể. Khi nàng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một khuê phòng lịch sự tao nhã. Dưới thân nàng là giường tinh xảo, ngoài giường phủ rèm che bằng tơ lụa mềm nhẹ như mây, bên ngoài ánh nến đỏ loang lổ chiếu lên dụng cụ bằng gỗ lim trong phòng, được khảm nạm vàng kim tinh xảo.

Nàng nháy nháy mắt, rồi vù một cái nhảy lên khỏi giường, đưa tay cầm lấy một thanh kiếm treo ở bên giường, lại lấy thêm một thanh ở bên cạnh hộp trang sức, sau đó như sao chổi lao ra ngoài. Nàng vừa rồi nghe thấy hai người kia nói trong khuê phòng của mình có một con yêu ma cấp 4, khả năng sẽ quay lại ngay. Với cảm giác nhạy bén của nàng, nàng cũng cảm thấy được ma khí mạnh mẽ xung quanh.

Ngay khi nàng đi ra khỏi khuê phòng, đến bên cầu thang thì thấy hai cái đầu đi lên từ phía dưới. Đó là hai nha hoàn, tuổi chừng mười sáu nhưng khuôn mặt bôi son phấn đến trắng bệch, ánh mắt các nàng rất kinh ngạc:

- Tiểu thư?

Lâm Hi tâm tư trầm xuống, nàng không chỉ cảm thấy trên người hai nha hoàn có ma khí nồng đậm, còn thấy khóe môi các nàng có vết máu mơ hồ. Nàng lại nhớ đến vừa rồi nhân viên cục quản lý dị thể nói chuyện với nhau, nói trong khuê phòng có ba con yêu ma.

Lâm Hi không chút do dự lộn nhào qua lan can lao ra khỏi nhà.

Hạ Mạt Thiển Niệm (Lâm Hi): Anh, dị thể của anh có phải ở Vọng Thành không? Tình huống của em giờ rất nguy hiểm, có thể bị yêu ma ăn mất!

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Em tỉnh lại rồi à? Đã hoàn thành thay thế rồi đúng không? Nào có nghiêm trọng thế chứ! Em cứ yên tâm ở lại đó, tình thế đều trong lòng bàn tay của anh, vấn đề không lớn.

Sắc mặt Lâm Hi không khỏi tối sầm lại. Nếu không phải vì Lâm Duệ bỏ ra mấy chục triệu chế tạo dị thể cho nàng, chiến lực lại rất cao có thể một đao chém giết nàng thì nàng không tránh khỏi hoài nghi Lâm Duệ quả thật bị người Thiên Cực tinh đoạt xá, cố ý bày cạm bẫy giết nàng.

Lâm Hi cũng không dám dừng lại, vừa tiếp đất nàng đã chạy về hướng phía bắc. Ở phía bắc là tường viện cao chừng một trượng, chỉ cần nhảy qua tường là ra đến đường lớn, lúc đó tính mạng của nàng sẽ được đảm bảo.

Hai nha hoàn kia thì còn đang đuổi theo phía sau nàng:

- Tiểu thư, ngài đi đâu vậy?

Lâm Hi cảm giác hai thiếu nữ này nói chuyện cứng ngắc không lưu loát, từng chữ như phải dùng hết sức mới nói ra được. Nàng đương nhiên không quay đầu lại, vội chạy nhanh hơn. Nhưng khi nàng gần đến tường viện, nàng nghe thấy một thanh âm nam nhân già nua khàn khàn:

- Vân, Vân Hi, con muốn đi đâu?

Thân phận Lâm Hi thay thế ở Thiên Cực tinh tên là Chu Vân Hi!

Theo thanh âm vang lên, một ý niệm cuồng bạo khóa chặt lấy nàng, làm nàng tạm thời mất đi khống chế đối với thân thể, không thể di chuyển. Sau đó một bàn tay nhợt nhạt đặt lên vai nàng:

- Mau, mau quay về!

Sắc mặt Lâm Hi không khỏi trắng bệch. Thân thể này của nàng dù chỉ mới thông kinh, cấp chuẩn úy nhưng chỉ số tinh thần lực của nàng là 600. Từ khi ký ức bị phong ấn dần thức tỉnh, tinh thần lực của nàng đang nhanh chóng phục hồi, tăng lên rất nhanh. Cho nên nếu chỉ dùng ý niệm nguyên thần đã có thể áp chế được nàng thì phải là yêu ma cấp 5, huyết mạch bậc vương trở lên! Nhà này quả nhiên là động yêu ma!

Thanh âm nam nhân già nua khàn khàn lại vang lên:

- Trở về! Ngoan, nghe lời!

Theo câu nói này, người kia buông tha áp chế nguyên thần, Lâm Hi cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, thân thể khôi phục bình thường. Nàng quay đầu lại thấy một lão nhân tuổi chừng tám mươi, áo trắng tóc bạc phơ, trên mặt đầy nếp nhăn, dáng người còng xuống, nhìn tuổi già sức yếu nhưng cặp mắt nhìn Lâm Hi lại đỏ hồng, đầy hung dữ, lăng lệ như đao.

Tâm tư Lâm Hi băng lạnh, gần như tuyệt vọng. Nhưng đây là Thiên Cực tinh, dù nàng có tuyệt vọng thì cũng không thể gọi ra tuyệt vọng thiên long của nàng được. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, làm lễ với lão nhân:

- Tôn nữ nghe lời, giờ về phòng ạ.

Cục quản lý dị thể có ghi lại tình báo thân phận, lão nhân áo trắng này là tổ phụ của nàng, tên là Chu An.

Lâm Hi dưới cái nhìn của lão nhân quay lại phòng, lúc này hai nha hoàn cũng đi tới, mỗi người một bên dìu nàng về. Nàng không chỉ ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt mà nếu quan sát kỹ có thể thấy thịt ở kẽ răng của các nàng, toàn thân nàng không khỏi nổi da gà.

Hạ Mạt Thiển Niệm (Lâm Hi): Anh, anh có hiểu rõ tình huống Chu gia không thế? Có biết gia chủ Chu gia là yêu ma cấp 5 không, còn là bậc vương đấy?

Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Anh biết chứ, anh đã bảo em cứ yên tâm ở lại đó mà. Tình huống của em bây giờ thật ra rất an toàn, anh cam đoan không sao đâu. Mấy ngày này em cứ an tâm tập võ, dùng hết cơ hội tăng cao tu vi, đúng rồi, em thử hỏi sổ sách nhà và khế đất khế ước của Chu gia, mau chóng thu lấy những thứ này.

Lâm Hi nghe vậy thì không khỏi buồn bực, cũng không biết nên nói gì nữa. Vừa đúng lúc này, nàng đã được hai nha hoàn dìu vào khuê phòng.

Một lão ấu tuổi cũng chừng tám mươi, đang đi bên cạnh Chu An, nàng mang theo đèn lồng, đôi mắt cũng đỏ hồng nhìn bóng lưng Lâm Hi, tiếng nói khô khốc:

- Không! Không thể để tôn nữ ra ngoài được, không an toàn!

- Ta biết!

Lão nhân thần sắc cứng đờ trả lời, lúc này hắn xoay người lại nhìn qua tường viện. Hắn có thể thấy trên đường phố bỗng tràn ra một đám giáp sĩ, tay cầm bó đuốc, khoảng chừng năm mươi người, thân thể cường tráng, mặc giáp đầy đủ, khoác trên người chiến bào ngự long. Người dẫn đầu cưỡi lân mã cường tráng, mặc chiếp giáp áo bào vũ đức đô úy. Hắn đứng bên ngoài Chu gia, đưa mắt nhìn vào trong rồi chỉ sang khách sạn bên cạnh.

- Thanh lý khách sạn này đi, theo mệnh lệnh của đại nhân, một tháng tới chúng ta sẽ ở lại đây.

Lão nhân thấy vậy thì không khỏi nhíu mày, hắn nhận ra thân phận những người đó, đều đến từ Vọng Thành Đô của Hoàng Thành Ty!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an

Bạn đang đọc Vô Thượng Thiên Tôn (Dịch) của Khai Hoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TamTroYNguoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 129

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.