không có gì lớn
Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Trước khi hôn mê, Phí Vân Lai cho rằng lần này mình chết chắc rồi! Tình huống của hắn thật sự quá tệ, không chỉ bị thương nặng, sống lưng bị chặt thành mười bảy mười tám đoạn, chiến long và hộ pháp ma của hắn cũng trọng thương sắp chết, đều gãy tay gãy chân, nội tạng không đầy đủ. Mấu chốt là chip sinh vật của hắn bị phá hủy hơn nửa, hỏng mất phần thông tin lượng tử. Con mụ điên kia biết hắn là vực ngoại thiên ma, ngay từ đầu tấn công mãnh liệt chip sinh vật, phá hủy thứ này trước rồi liều mạng với hắn.
Phí Vân Lai hiện giờ không thể nhắn tin về căn cứ số 9, ngay cả nhắn tin cầu viện tới bạn bè ở gần quận Thiên Nhạc cũng không làm được. Chỉ còn lại chip điện tử, nhưng phạm vi gửi tín hiệu chỉ trong vòng hai trăm dặm.
Dù trong hai trăm dặm này có dị thể hành giả hay không còn khó nói, dù có cũng vô cùng nguy hiểm. Trong mắt người Thiên Cực tinh, vực ngoại thiên ma bọn họ là đồng loại, nhưng trong mắt bọn họ, đôi khi còn phải đề phòng “đồng loại” hơn cả người Thiên Cực tinh. Nếu hắn rơi vào tay những kẻ không tuân quy củ, hoặc công ty hắc ám thì sống không bằng chết.
Phí Vân Lai thầm nghĩ sao mình lại xui xẻo như vậy, gặp đúng con mụ điên Mộng Vi Vân! Mà mình cũng có chọc gì nàng ta đâu, gần đây cũng không gây ra trọng án đại án gì, sao nữ nhân kia lại đuổi bắt không thôi, truy sát hơn năm trăm dặm, cuối cùng còn đánh đến đôi bên lưỡng bại câu thương chứ. Kẻ này đúng là làm tròn trách nhiệm “thiên quan”, lùng bắt tội phạm truy nã triều đình, nhưng như này không khỏi quá mức, đơn giản là không muốn mạng sống rồi.
Cho đến khi Phí Vân Lai cảm giác cổ mình bị tiêm, dược tề buốt lạnh tràn vào thân thể hắn. Hắn mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy một nam tử chỉ mặc áo lót ngồi bên cạnh hắn. Phí Vân Lai không khỏi cảnh giác, theo bản năng co lại thân thể:
- Ngươi là ai?
Sao lại chỉ mặc áo lót? Có ý gì chứ?
- Ngươi câm miệng! Ta đang nối xương cho ngươi, đừng có nhúc nhích.
Lâm Duệ cố tình ồm ồm thanh âm, răn dạy. Giờ tâm tình của hắn vô cùng tồi tệ. Phí Vân Lai vốn là cao thủ Hàn giáo sư mong chờ, kết quả là giờ rơi vào cảnh này, còn phải trông vào bọn họ cứu giúp. Về phần vì sao chỉ mặc áo lót thì đương nhiên là để tránh lộ thân phận. Hắn lúc trước mặt chiến giáp giáo úy lục phẩm, nếu để Phí Vân Lai nhìn thấy thì sẽ biết ngay thân phận giáo úy lục phẩm của hắn.
Lâm Duệ biết giờ chức quan của mình rất quý giá, không thể để lộ được. Dù có là Phí Vân Lai cũng vậy. Nếu không phải giáo sư Hàn biết thông tin khi hắn giáng lâm thì thật ra hắn cũng không muốn dùng thân phận phòng ngự sử gặp mặt bọn họ.
- Không cần biết ngươi là ai, cảm tạ!
Phí Vân Lai thần sắc buông lỏng, cảm giác ngôn từ của đối phương không có ác ý, hắn hơi trầm tư rồi ánh mắt sáng người:
- Ngươi là Lâm Duệ? Không, ngươi chính là Lâm Duệ! Thật không ngờ là ngươi cứu mạng ta, lần này ta nợ ngươi một mạng rồi.
Khi nói đến câu thứ hai, ngữ khí của Phí Vân Lai đầy chắc chắn. Hắn không khỏi thở dài, nếu là người quen thì cũng đỡ, nhưng là thằng nhóc này thì quá mất mặt rồi…
Lâm Duệ vô cùng ngạc nhiên hỏi:
- Sao ngươi nhận ra được ta?
- Là Vực Sâu, ta từng thấy khí tức Vực Sâu ngươi ngưng tụ, dị thể và bản thể của ngươi giống nhau như đúc.
Phí Vân Lai đè nén tâm tình xấu hổ, ra vẻ chuyện nhẹ như gió bay, cười nhạt nói:
- Cho nên về sau ngươi muốn không lộ thân phận thì cũng phải chú ý điểm này.
Hắn đã đoán được vì sao Lâm Duệ chỉ mặc áo lót, giờ hắn vô cùng hiếu kỳ, thằng nhóc này thân phận là gì, sao phải giấu chứ?
Phí Vân Lai lập tức ý thức được không đúng:
- Ngươi đang nối xương cột sống cho ta à?
Hắn cảm giác Lâm Duệ đang mở bụng mình ra, như chơi đùa với cơ thể mình vậy.
- Đúng vậy, cột sống của ngươi bị đánh vỡ thành nhiều đoạn, rất phiền toái, còn phải giải phẫu đặt lại lục phủ ngũ tạng và mạch máu thần kinh nữa.
Lâm Duệ vừa cảm thán lần này mệt rồi vừa nói:
- Cũng may là ngươi gặp được ta, nếu không dù có cứu được mạng thì cũng liệt nửa người.
Võ tu cấp 7 năng lực tự lành vô cùng biến thái nhưng kết cấu cơ thể người rất tinh vi, mạch máu, thần kinh nếu khôi phục hơi khác thường sẽ để lại hậu hoạn lớn. Thương thế tên này thảm hơn Mộng Vi Vân một chút, có thể thấy Mộng Vi Vân dù mới cấp 6 nhưng chiến lực lại mạnh hơn Phí Vân Lai.
- Không phải đấy chứ? Lâm Duệ, ngươi biết giải phẫu sao?
Phí Vân Lai không khỏi sợ hãi hỏi.
- Đương nhiên có thể, sao vậy? Ngươi biết không, ta là học sinh của giáo sư Tư Mã đấy, được tuyển thẳng.
Lâm Duệ khẽ lơ đễnh trả lời.
Phí Vân Lai nghe thấy bốn chữ giáo sư Tư Mã thì theo bản năng an tâm một chút, nhưng rồi lập tức đổ mồ hôi hột:
- Hiện giờ vẫn còn là nghỉ hè, giáo sư Tư Mã chắc còn chưa bắt đầu dạy, Lâm Duệ, ngươi suy nghĩ kỹ chút, ngươi làm được không đấy?
Lâm Duệ thầm nghĩ có gì khó chứ? Huyết hạch cuồng dương hắn còn dám cấy cho huyết đao cơ nữa là… Hắn hiện giờ đã có thuật châm cứu cấp đại tông sư, lại còn từng làm hai lần mô phỏng giải phẫu, yên tâm, chắc chắn không làm đối phương tàn phế được…
Lâm Duệ dứt khoát không để ý đến Phí Vân Lai nữa, chuyên chú hoàn thành giải phẫu. Hắn dùng châm cắm lại yếu huyết đối phương, một phần thay hiệu quả thuốc mê, một phần để Phí Vân Lai không thể động đậy.
Chừng nửa canh giờ sau, Lâm Duệ khâu lại bụng đối phương, thu hồi kim châm:
- Xong rồi, tự ngươi cảm nhận xem, xem có gì không đúng không.
Phí Vân Lai khẽ cau mày lại, thử hoạt động tay chân. Hắn lập tức ồ lên kinh ngạc, Lâm Duệ tay nghề khá tốt, ít nhất hắn không cảm thấy có chỗ nào bị nối sai. Xem ra tên này được giáo sư Tư Mã nhận học cũng là có nguyên nhân.
Phí Vân Lai không khỏi lắc đầu cười khổ, lần này thiếu nhân tình lớn rồi. Hắn lập tức cảm giác được mệt mỏi, suy yếu:
- Lâm Duệ, bây giờ trong tay ngươi còn thuốc chữa thương không?
- Không còn! Mà giờ có châm cho ngươi cũng vô dụng. Cái ngươi thiếu là huyết khí nguyên khí, không phải thuốc chữa thương, một lọ là đủ rồi, châm nhiều là lãng phí còn cản trở ngươi khôi phục.
Lâm Duệ khẽ lắc đầu, lần này khi ra ngoài hắn chỉ mang theo hai lọ, một trên người mình, một trên người huyết đao cơ.
Lâm Duệ lập tức liếc mắt nhìn chiến long và hộ pháp ma của Phí Vân Lai. Hộ pháp ma của Phí Vân Lai đang ngất xỉu, là một con thiên cẩu cái, cấp 7 huyết mạch siêu vương. Thiên cẩu là yêu ma loại người chiến lực mạnh mẽ, bình thường hình người, lúc chiến đấu hóa thanh thành “thiên cẩu”, hình dáng giống với trong sinh vật thần thoại của Nhật Bản cổ. Nghe nói nếu thu phục được yêu ma này, nó sẽ trung thành tuyệt đối theo chủ. Thảo nào tên này tuy vào bảng truy nã, nhưng mỗi ngày vẫn nhảy nhót ở căn cứ số 9.
Chiến long của Phí Vân Lai cũng bị thương nặng nề, gần như sắp chết. Nhưng huyết đao cơ trước đó một mực bắt cá trong hồ cho nó ăn, huyết nhục và năng lượng được bổ sung, tình huống đã chuyển biến tốt, bắt đầu khôi phục.
- Ngươi bây giờ có thể tự mình hoạt động rồi, không cần ở đây nữa, sau đó nhớ chạy đến chỗ này.
Lâm Duệ chỉ vị trí cho Phí Vân Lai là một trang viên vắng vẻ ở ngoại thành quận Vọng Thành:
- Ta đã nhắn cho giáo sư Hàn, ông ấy mang theo thuốc chờ ngươi ở đó.
Lâm Duệ sau khi thông báo xong thì vội vã rời đi. Hắn đã dừng lại ở đây đủ lâu, nếu còn nấn ná thì Mộng Vi Vân sẽ sinh nghi.
Ngay khi Lâm Duệ quay lại khe núi nơi Mộng Vi Vân ẩn thân, hắn phát hiện nàng ta đã ngất xỉu. Nhưng chiến long của Mộng Vi Vân đã khôi phục ít nhiều, một mực thủ hộ chủ nhân.
Lâm Duệ khẽ cau mày, áp chế xúc động dùng thuật châm cứu với nàng ta. Hắn thật ra có thể dùng thật châm cứu làm dịu thương thế giúp nàng ta, thậm chí có thể giúp hóa giải một phần cực ý Phí Vân Lai để lại nhưng hắn không thể làm thế, "Lâm Thập Nhị" không thể không học mà biết được, ở Thiên Cực tinh tin tức chưa phát triển, nào có chỗ nào để đi học kiến thức châm cứu chứ? Đương nhiên cần có quá trình giảm xóc, đồng thời tiếp tục cường hóa hình ảnh thiên tài của hắn trong mắt mọi người.
Lâm Duệ chắp tay với con chiến long:
- Long huynh, ta hiện thời muốn đưa Mộng thiên quan về gần Tĩnh Cảng, ở đó có thể mua dược liệu tốt hơn, thuê danh y chẩn trị cho thiên quan đại nhân. Thiên quan đại nhân giao cho ta không được để lộ thương thế của nàng, xin Long huynh chú ý động tĩnh trên đường.
Hắn không biết chiến long này có thể nghe hiểu không, nhưng từ tình huống hoàng viêm chiến long của Cơ Thần Diễm thì thấy sinh vật kỳ lạ này hẳn có ý thức bản thân.
Con chiến long lấp lánh hai mắt rồi một tay bế Mộng Vi Vân lên. Đùi phải của nó còn chưa khôi phục, mới chỉ mọc ra xương cốt nhưng không ảnh hưởng hành động.
Lâm Duệ thấy vậy khẽ vuốt cằm, cùng huyết đao cơ tiến lên, di chuyển về Vọng Thành gấp.
Vừa vặn, hai con ngựa ở ngoài mấy chục dặm đã khôi phục thể lực, dưới ánh sáng lờ mờ lúc nửa đêm, chiến long sau lưng Lâm Duệ hành động linh xảo, không chỉ không phát ra tiếng động nào, ngay cả dấu chân cũng không lưu lại. Bọn họ dưới bóng đêm yểm trợ, lặng yên không tiếng động di chuyển giữa núi rừng.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Đăng bởi | TamTroYNguoi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 93 |