tốc độ quang ngân
Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Chính Lâm Duệ cũng không ngờ đao của mình lại nhanh như vậy. Hắn không sử dụng Bạt Dương trảm, chỉ là một thức bạt đao thuật bình thường của Thăng Dương Kiếp đao mà thôi, chỉ có thể tính là điểm A+.
Vừa rồi Lâm Duệ quả thật nắm chắc một đao làm thịt Đỗ Lập, nhưng để đề phòng, hắn vẫn sử dụng 3% khái niệm “quang ngân” vào đao kia. Nhưng chỉ 3% quang ngân thôi, đã làm đao tốc của Lâm Duệ đuổi sát Bạt Dương trảm rồi! Vừa rồi nếu không có huyết đao cơ áp chế thì Đỗ Lập cũng rất khó hoàn toàn đề phòng một đao kia, nhất định sẽ bị hắn chém thương.
“Đây là lực lượng khái niệm sao?” Lâm Duệ không khỏi âm thầm kinh hãi vì lực lượng khái niệm này. Mới chỉ 3% quang ngân thôi đã giúp đao của hắn nhanh như này rồi, đao kia chắc chắn đạt đến một phần ngàn giây! Khuyết điểm duy nhất của vận dụng lực lượng “khái niệm” là tiêu hao nhiều chân nguyên. Nếu như là Bạt Dương trảm hay Quang Thiên trảm, bí đao tiếp xúc khái niệm còn đỡ, chứ nếu cưỡng ép vận dụng khái niệm lên đao chiêu bình thường thì tiêu hao gấp đôi chân nguyên so với không sử dụng khái niệm.
Lâm Duệ lập tức thu hồi suy tư, nhíu mày nhìn về phía trước. Lúc này đã có mười đệ tử Phần Đao tông hét lớn, vung đao lao hướng về hắn. Hai vị trưởng lão cấp 5 cũng đã rút đao, bọn họ vốn định cứu viện Đỗ Lập nhưng không kịp, giờ đổi thành ra tay với huyết đao cơ.
Giữa hai người một ma, thanh âm binh khí va chạm liên miên không ngừng, đao quang kiếm ảnh lấp lánh, hoa lửa bắn tung tóe.
- Hả? Vẫn dám dùng võ lực chống lại à? Làm càn!
Lâm Duệ ánh mắt “áp bức”, lạnh lùng nhìn huyết đao cơ đang chiến đấu với hai trưởng lão cấp 5.
Hắn đối diện với mấy tên môn nhân Phần Đao tông, không lùi mà tiến, trực tiếp lao vào giữa đám người. Đối phương cao nhất mới là cấp 4, Lâm Duệ như hổ vào bầy dê, Thăng Dương Kiếp đao đánh đâu thắng đó. Hắn cũng không tiếp tục dùng lực lượng khái niệm, nhưng sau khi được 3% quang ngân tăng sức, đao tốc của hắn cũng được tăng lên khá nhiều. Ánh bạc lóe lên, máu tươi tung bay, từng khỏa đầu lâu bay lên cao. Vẻn vẹn chỉ mười hô hấp, đã có năm người đầu thân chia lìa.
Nhưng mục tiêu của Lâm Duệ không phải là môn nhân Phần Đao tông bình thường, mà là một vị trưởng lão cấp 5. Theo tin tình báo thu được, người này tên là Lỗ Sơn, là cấp 5 thượng vị, thực lực chỉ hơi kém Đỗ Lập.
Người này cũng cảm ứng được Lâm Thập Nhị đang đến gần, lập tức rùng mình, ánh mắt hồi hộp. Lỗ Sơn vô cùng sợ hãi, kiêng kị với một đao vừa rồi Lâm Thập Nhị dùng chém giết Đỗ Lập! Nếu như người này tới gần, liên thủ cùng huyết đao cơ thì hắn chắc chắn phải chết! Đừng nói là chiêu đao nhanh đến đáng sợ kia, hiện giờ với đao tốc của Lâm Thập Nhị đang đồ sát đệ tử Phần Đao tông, hắn cũng không đỡ được.
Vị trưởng lão cấp 5 còn lại tên là Cổ Lai, chính là trung niên trọc đầu lúc nãy lên tiếng, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ, sợ hãi nói:
- Đại nhân mau dừng tay! Xin ngài cân nhắc hậu quả, đây là muốn không chết không thôi với Phần Đao tông chúng ta a.
Nhưng Cố Lai còn như nói dứt lời thì “bồng” một tiếng vang lên!
Chính là đao của Cơ Tuyết Oánh, trong chớp mắt bộc phát phá vỡ màn đao của Lỗ Sơn, trực tiếp chém đầu đối phương, máu tươi văng tung tóe.
Cố Lai trong nháy mắt tim như ngừng đập. Giờ hắn mới ý thức được trong một người một ma kia, đáng sợ hơn cả là huyết đao cơ cấp 4 vượt hoàng! Cho dù không có Lâm Thập Nhị, chỉ với huyết đao cơ đã đủ chống lại ba người bọn họ, thậm chí áp chế đánh tan bọn họ!
Cố Lai lập tức cắn đầu lưỡi, bộc phát cực hạn, nhắt mắt rời xa mười trượng, vứt xuống binh khí đồng thời rống lên:
- Mau dừng tay, Cố mỗ nguyện đầu hàng! Mọi người dừng tay cho ta, hạ binh khí xuống, không được phản kháng.
Cố Lai giờ vẫn run cầm cập. Hắn biết nếu mình còn dám phản kháng thì nhất định sẽ bị giết! Còn có đệ tử Phần Đao tông nữa, nếu dám ngoan cố kháng cự, Lâm Thập Nhị chắc chắn sẽ không kiêng kỵ, chém giết sạch! Đoán chừng bọn họ sẽ không thoát được ai, vì ngự long trực mang theo lá chắn, đang vây kín hai đầu con đường, tất cả ảnh mắt hưng phấn đằng đằng sát khí.
Cố Lai trước giờ chưa từng thấy ai tâm ngoan thủ lạt, hung tàn vô kỵ như này! Quả thật là người điên!
- Hả?
Lâm Duệ thoáng nhìn bốn phía.
Ngay lập tức tất cả môn nhân Phần Đao tông lập tức hạ binh khí không chút do dự, bọn họ bị dọa sợ thật. Cẩu quan triều đình kia không chỉ có năng lực giết sạch bọn họ mà còn giết không nương tay! Nếu như bọn họ không buông đao xuống, còn dám phản kháng thì nhất định sẽ chết! Nhưng sau khi hạ binh khí xuống, cả đám đầy phẫn hận oán độc nhìn chằm chằm Lâm Thập Nhị. Nháy mắt vừa rồi, hai vị trưởng lão nội môn, chín vị đệ tử nội môn chết trong tay phòng ngự sử Hoàng Thành Ty này!
Lâm Duệ còn cảm thấy hơi tiếc nuối, đành thu đao vào vỏ nói:
- Còn tưởng các ngươi thật sự không sợ chết chứ, bắt hết lại cho ta! Xương tỳ bà, trấn nguyên đinh gì đó, nhớ dùng cẩn thận.
Cố Lai đã bị Vương Sâm và mấy ngự long trực khác đè lên. Vương Sâm mặt không biến sắc, động tác nhanh gọn dứt khoát khóa xương tỳ bà, đóng trấn nguyên đinh lên người đối phương. Thủ pháp của hắn rất thô ráp, cũng lười để ý xem đâu là khiếu mạch, chỉ cần đóng xuống là được. Nếu như có thể phế kinh mạch của cao thủ cấp 5 này thì càng tốt.
Cố Lai đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Thập Nhị:
- Xem ra phòng ngự sử đại nhân không coi Phần Đao tông chúng ta ra gì! Mối thù giết trưởng lão, đệ tử hôm nay, Phần Đao tông chúng ta khắc ghi trong lòng, không lâu sau, đại trưởng lão và tông chủ chúng ta sẽ đến lấy câu trả lời.
Tông chủ bọn họ là cấp 7 – Thần Thông! Đại trưởng lão đã áp sát cấp 6, huyết mạch bậc hoàng, sắp Hóa Long! Thằng nhãi ranh này sẽ phải trả giá vì chuyện hôm nay.
- Ồ? Nghe ý của ngươi thì Phần Đao tông còn dám tạo phản giết quan sao?
Lâm Duệ khẽ mỉm cười, đi đến trước người đối phương hỏi.
Cố Lai lập tức ngậm miệng không nói. Tên họ Lâm này chính là kẻ điên, giờ hắn nói gì cũng vô dụng, tốt nhất là tránh họa từ miệng ra. Lúc này chỉ có thể ẩn nhẫn kiềm chế, về sau tìm cơ hội chặt kẻ này thành trăm mảnh mới hả giận trong lòng!
Lâm Duệ nghiêng đầu nhìn hướng Chu gia nói lớn:
- Chu viên ngoại, làm phiền ngài hỗ trợ dọn dẹp đường phố chút, trên phố có nhiều thi thể, huyết nhục vung vãi như này thật không ra làm sao.
Ngay lúc này, cửa lớn Chu gia răng rắc mở ra, ba mươi “người” đi ra ngoài. Bọn họ đều cúi thấp đầu, lặng yên di chuyển thi thể, còn lấy ra nước cọ rửa đường phố.
Cố Lai một lần nữa trợn trừng mắt, hắn thấy đám “người” kia kéo đi thi thể, bao gồm thi thể hai sư huynh hắn kéo vào trong Chu gia. Bọn họ muốn làm gì chứ?
- Các ngươi?
Cố Lai mới mở miệng đã bị Lâm Duệ đá trúng gò má, không chỉ xương gò má vỡ nát, ngay cả đầu lưỡi cũng bị thương nặng, tạm thời không thể lên tiếng.
Lâm Duệ cũng đang chú ý quan sát những “người” này, phát hiện bọn họ chỉ kéo đi thi thể, không quan tâm đến những nhân sĩ giang hồ đang bị trọng thương, mới yên tâm chuyển tầm nhìn. Theo như hắn biết, Chu gia bị Phần Đao tông bức ép đến cả nhà trên dưới ma biến nhưng chưa hề ra ngoài làm hại bách tính xung quanh. Vấn đề là yêu ma không ăn chay! Dù với ý chí bền bỉ của huyết đao cơ, mười ngày liền không ăn thịt, lý trí cũng dần biết mất, huống hồ yêu ma tầm thường của Chu gia!
Lâm Duệ không biết họ dùng biện pháp gì để khắc chế bản năng, nhưng biết tình huống này không thể kéo dài. Việc này liên quan đến an nguy của Lâm Hi nên hắn không dám khinh thường. Dự tính thi thể hai vị trưởng lão Phần Đao tông có thể giúp yêu ma Chu gia yên tĩnh một thời gian, dù sao cũng tốt hơn nhiều để họ mất khống chế, ảnh hưởng bách tính xung quanh. Mà hai người kia cũng là kẻ cầm đầu bức ép Chu gia, giờ rơi vào kết cục này cũng là ác giả ác báo.
Lâm Duệ nhìn đám ngự long trực dưới trướng trói gô môn nhân Phần Đao tông áp giải về nha môn Vọng Thành Đô thì hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn quét đám người vây xem. Giờ vẫn còn dám đứng xem náo nhiệt thì chắc chắn không phải bách tính bình dân. Cho nên ánh mắt Lâm Duệ sáng bừng, vô cùng lạnh lùng, còn mang theo võ đạo cực ý áp bức tới, hắn cảnh cáo nói:
- Các ngươi nghe kỹ cho bản quan! Bản quan đã nhận lời duy trì trị an trong thành giúp quận trưởng, từ hôm nay trở đi, dù là người hay ma, thần hay quỷ, chỉ cần dám can đảm xúc phạm vương pháp, làm hại bách tính, xử theo trọng tội! Xử gấp ba!
Đám người xung quanh không khỏi chấn động, nhưng chỉ chốc lát là bình tĩnh lại, bọn họ hoặc cúi đầu hoặc nghiêng người không dám đối diện với ánh mắt Lâm Thập Nhị. Bọn họ biết vị phòng ngự sử này quả thật nói được làm được, ngày hôm nay nói giết là giết, ngay cả người của Phần Đao tông còn dám giết nữa là bọn họ?
Nhưng vào lúc này, từ Chu gia đi ra một “người”. Đấy chính là chủ nhân Chu gia, Chu An, người này sắc mặt cứng đờ, động tác cung kính dâng một thanh trường đao tinh mỹ lên trước mặt Lâm Duệ.
- Đại, đại nhân, hôm nay may có ngài bảo vệ, lại chém giết kẻ thù Chu gia, cả nhà ta trên dưới cảm kích vô cùng. Chu mỗ không thể báo đáp, chỉ có bảo đao gia truyền này có thể có ích với đại nhân.
Chu An ban đầu nói chuyện gian nan, về sau thì trôi chảy hơn.
Lâm Duệ thấy vậy khẽ nhướng mày, không chút khách khí cầm lấy thanh đao, rút đao ra xem xét.
- Hảo đao!
Thanh đao này tên là Thiên Mang, là bảo đao cấp 5 vượt vương! Thuộc tính cũng rất thích hợp với hắn, là ba hệ quang lôi hỏa. Dù tiềm lực đao này không bằng thanh “Lôi Thần” được huyết đao cơ nuôi dưỡng, nhưng ở hiện tại, thanh bảo đao này uy lực lớn hơn nhiều Lôi Thần, không kém hơn Đại Hắc Thiên ở căn cứ số 9 là bao. Có đao này trong tay, chiến lực Lâm Duệ tăng thêm ít nhất ba phần mười.
- Vậy thì cảm tạ Chu viên ngoại. Nhưng là viên ngoại này, các ngươi cứ tiếp tục như này cũng không phải biện pháp, các ngươi còn chống đỡ được bao lâu chứ, mười ngày hay nửa tháng? Ta cũng không thể một mực bỏ qua cho các ngươi, cho nên hiện giờ các ngươi định như nào?
Lâm Duệ đeo đao này vào eo, đồng thời hỏi dò. Hắn biết đám người quận trưởng không diệt Chu gia, phần lớn là do cố kỵ đồng liêu bạn cũ Chu gia, không muốn đồng lõa với Phần Đao tông, thêm vào xấu hổ không chăm sóc được gia quyến đồng liêu, cuối cùng là sợ ném chuột vỡ bình, sợ không đủ nhân lực vây quét Chu gia, làm ảnh hưởng xung quanh.
Nhưng Lâm Duệ thì không kiêng kị như vậy, hiện giờ hắn đủ lực vây quét Chu gia, có thể giới hạn chiến đấu chỉ ở bên trong Chu gia, không lan đến xung quanh.
Quận trưởng kia cũng rất gian xảo, khi đi không hề nói đến chuyện Chu gia, chính là muốn vứt củ khoai lang bỏng tay này cho hắn.
Chu An nghe vậy thì sững sờ, đôi mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm Lâm Thập Nhị.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Đăng bởi | TamTroYNguoi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 126 |