Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

lại tăng chức

Phiên bản Dịch · 1404 chữ

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Lâm Duệ lại bàn giao tiếp chuyện của Chương Trần, nhưng Mộng Vi Vân không có chút tinh thần nào. Chuyện này nàng không thể tự mình ra mặt xử lý được, chỉ đành nhờ sư huynh là phòng ngự sử Sa Châu ra mặt thay. Đó là vì nàng đang bị thương nặng, không muốn gặp người. Mấy năm nàng đảm nhiệm thiên quan, kết thù vô số, một khi chuyện nàng bị trọng thương lộ ra, lập tức sẽ có vô số ám tiễn bắn tới, cho nên hiện giờ tránh mặt là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng Mộng Vi Vân tự mình viết một phong thư, ấn lên quan ấn, không chỉ trong thư gọi Lâm Thập Nhị là sư đệ, mà còn có ít lời an ủi đám người Chương Trần. Có phong thư này, Lâm Duệ có thể lung lạc Chương Trần, Trương Tri Lực… miễn cho bọn họ hoảng sợ làm ra chuyện ngu xuẩn.

- Sư đệ, chuyện ở động phủ Tần Ngạn đã xong, như vậy ta sẽ không ở lại đây lâu nữa.

Mộng Vi Vân khóe môi khẽ giương:

- Mấy ngày này đệ nhớ cố gắng tu hành, làm tốt nhiệm vụ phòng ngự sử của đệ, chờ tin tức trong kinh. Ta đoán chỉ mấy tháng thôi, đệ có thể vào kinh nhận chức.

Lâm Thập Nhị nếu bái sư phụ thì chắc chắn sẽ được điều vào kinh thành, để sư phụ tận tâm chỉ bảo. Hiện giờ sư phụ đang lúc thiếu người, sao lại để Lâm Thập Nhị năng lực làm việc tuyệt vời ở lại nơi này chứ? Bảo đao sắc bén vô song phải dùng ở nơi thích hợp mới thể hiện ra giá trị của nó được!

Lâm Duệ nghe vậy thì khẽ thở dài, lại tăng chức sao? Trong lòng của hắn thật ra có chút không tình nguyện, không phải nói Hoàng Thành Ty rất khó tăng chức sao, vị trí phòng ngự sử này hắn ngồi còn chưa ấm ghế ấy…

Có câu thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng. Phòng ngự sử là một trong bốn chức quan lớn nhất quận thành, có thể nói là ở đây hắn muốn gì được đó. Mà nhất là tình hình quận Vọng Thành đang an ổn, chuyện động phủ Tần Ngạn đã qua, ma long không đáng lo, phiền phức Chu gia cũng đã giải quyết, mấy ngày tới hắn sẽ nhàn nhã biết bao. Lâm Duệ hiện giờ chỉ cần trảm yêu trừ ma, mỗi tháng nhận tiền hoa hồng từ Tĩnh Cãng, đúng là sống sung sướng mà. Hắn mới cảm nhận được khoái hoạt của làm quan, đang nghiện thì Mộng Vi Vân lại nói tăng chức cho hắn? Nhưng việc này hắn không thể cự tuyệt, chỉ có thể chờ mong sư đồ Mộng Vi Vân bố trí chức vị tốt cho hắn, tốt nhất là có nhiều lậu…

Mộng Vi Vân đương nhiên nhìn ra tâm tư của hắn, không khỏi cười nói:

- Ngươi nói trong động phủ Tần Ngạn có rất nhiều binh khí và hài cốt? Di vật Tần Ngạn lưu lại chất liệu không kém, ngươi mang tới đây, ta giúp ngươi tìm người xử lý, xem có thể ở thời điểm vào kinh chế tạo một bộ thiên ma long giáp cho ngươi không, nhưng cần tiêu tốn nhiều tiền đấy, ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước.

Lâm Duệ thầm nghĩ như vậy không tệ, có thiên ma long giáp, hắn có thể trải nghiệm chiến lực cấp 6 trước. Ở phương diện tiền thì không phải vấn đề, chỉ riêng đầu Chu Trường Cung, hắn đã thu được bốn vạn lượng ma ngân.

- Còn về thánh tử này. Quang Minh thánh giáo nổi tiếng khó giải quyết, một khi để họ quấn lấy đệ thì như giòi trong xương, không chết không thôi. Đây không phải việc đệ có thể ứng phó, để ta xử lý giúp cho. Đệ nhớ tuyệt đối không được tuyên truyền ra ngoài bất cứ điều gì để tránh phiền toái.

Mộng Vi Vân nhìn đầu người bên cạnh nói.

Lâm Duệ khẽ nhướng mày, nghĩ ngợi may mà mình không nhìn lầm Mộng Vi Vân và Trang Minh Nguyệt, hai người này đều là cấp trên tốt. Vật họp theo loài, sư tôn của hai nàng hẳn cũng không xấu.

Khi rời khỏi biệt thự, Lâm Duệ phát hiện huyết đao cơ một mực đầy dị dạng nhìn hắn, hắn đầy khó hiểu hỏi:

- Oánh nhi sao vậy? Có chuyện gì không tốt sao?

- Không. Ta chỉ cảm thấy chủ nhân quá lợi hại.

Huyết đao cơ khẽ lắc đầu, có chút khâm phục. Nàng thật không biết nên hình dung chủ nhân như nào mới đúng. Lâm Duệ quá gian xảo, là loại gian xảo tột cùng ấy! Huyết đao cơ biết đó là từ xấu nhưng giờ không biết nên hình dung chủ nhân như nào nữa! Chủ nhân ở trước mặt Mộng Vi Vân, rửa sạch hiềm nghi, còn chôn xuống mầm mống có thể tiếp xúc với vực ngoại thiên ma nữa.

Mộng Vi Vân là ai chứ? Là đồ đệ được sủng ái nhất của Thần Sứ thứ ba! Có vị này giúp đỡ, Lâm Duệ sau này dù lấy ra đồ của thiên ma, cũng không bị người hoài nghi cấu kết với thiên ma. Thêm vào chuyện động phủ Tần Ngạn, tất cả mọi người đều vui vẻ, ngoài Đoạn Bằng Hiên và Chu Trường Cung, đương nhiên còn có ma long kia ra.

Lâm Duệ khẽ cười nói:

- Ta lợi hại gì chứ, lần này thật ra rất may mắn, nếu chỉ có một điểm sai lầm thì đã thua rồi, là do ta may mắn.

Nhưng dù có thua thì cũng chỉ là không lấy được đồ trong động phủ thôi. Lâm Duệ tâm thái rất tốt, mục tiêu hàng đầu của họ là giải cứu Chu Mộng, nhiệm vụ này đã hoàn thành, còn lại thì tùy duyên, làm hết sức mình nghe thiên mệnh.

- Đáng tiếc. Vừa rồi sư tỷ của ta nói, Oánh nhi cũng nghe được nhỉ. Mấy tháng này nhớ tập trung tu hành, trước khi đến kinh thành, chúng ta phải tích góp thêm thực lực.

Lâm Duệ không khỏi thở dài rồi nói, hắn muốn lấy được ma huyết thần luyện đan là để huyết đao cơ mau chóng sử dụng. Loại đan dược này là để cho hộ pháp ma sử dụng, không chỉ giúp cô đọng ma huyết, cường hóa nguyên thần, còn để hộ pháp ma tiếp xúc với “Thần”, chính là ý chí Vực Sâu. Bên trong có bảy viên, không biết liệu có đủ cho huyết đao cơ thức tỉnh thiên phú huyết mạch không?

Bản thân hắn cũng phải tăng cường sức mạnh. Lạc Kinh dưới chân thiên tử, được thần chú ý, cao thủ ở đấy nhiều như mây. Chủ tớ Lâm Duệ thực lực có thể xưng bá ở quận Vọng Thành, thậm chí có thể vào top 10 ở Sa Châu. Nhưng nếu như đi Lạc Kinh, thì đúng là không mạnh hơn con kiến bên chân đàn thú là bao.

Lâm Duệ sau khi trở về quận thành, mới biết quận trưởng và quận úy lại vây quét ma long thất bại. Tin tốt là ma long một lần nữa bị trọng thương, trong thời gian ngắn khó mà gây hại, tin tức xấu là con ma long kia nghênh ngang trốn xa, không biết đi đâu nữa.

Lâm Duệ khi nghe tin ma long chạy mất thì cụt hứng, hắn cảm giác tiền treo thưởng bay đi mất rồi… Đáng tiếc… Nhưng việc ma long chạy trốn, không dám lưu lại sông Thiên Tương cũng là tin tốt.

Lâm Hi khi thấy chủ tớ Lâm Duệ bình yên trở về thì vô cùng vui vẻ. Nàng đã sớm nhận được tin của Lâm Duệ, nhưng gặp mặt mới yên tâm.

Ngay đêm xong chuyện động phủ Tần Ngạn, Lâm Duệ quay trở lại căn cứ số 9.

Lúc này Lâm Duệ lại không biết, ở tổng đàn Quang Minh thánh giáo giấu sâu dưới đáy biển, thánh lôi kiếp hỏa lại bạo động.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an

Bạn đang đọc Vô Thượng Thiên Tôn (Dịch) của Khai Hoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TamTroYNguoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.