chiến tích
Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Trang Minh Nguyệt và Trương Thiên Thường cưỡi quan thuyền vào quận Vọng Thành, cảm giác khí tượng nơi này khác xa mấy tháng trước.
Thương thuyền tới lui trên sông nhộn nhịp, mấu chốt là thương thuyền còn dám đi đơn độc giữa đêm. Mọi người đều biết, ở bất cứ địa phương nào, đi đêm đều là việc nguy hiểm, tỷ lệ gặp yêu ma rất lớn. Cho dù bất đắc dĩ phải đi đêm, bình thường cũng là mấy chục thương thuyền tụ lại, lại mời tiêu cục hộ tống nữa. Nhưng ở quận Vọng Thành, thương nhân to gan lớn mật, đêm hôm khuya khoắt vẫn đi, làm những người làm công trên thuyền trợn mắt há mồm.
Khi đến Tĩnh Cảng hỏi thăm mới biết, hóa ra là nhờ Lâm đại nhân sau khi nhậm chức phòng ngự sử Vọng Thành Đô đến giờ toàn lực tiêu diệt yêu ma, không chỉ trong quận Vọng Thành mà còn cả ở sông Thiên Tương trên địa phận nữa. Có một hồi vị Lâm đại nhân này mỗi ngày đều đi thuyền tuần tra, chỉ cần thấy yêu ma và ma tu là giết ngay. Lâm đại nhân cũng rất ghét loại người làm xằng bậy, trước đó một mình tiêu diệt ba ổ sơn tặc, làm thịt hơn trăm tên ma tu.
Nghe nói năng lực cảm ứng của Lâm đại nhân rất tốt, chiến lực lại mạnh, nghe đồn đám yêu ma và ma tu nghe đến quận Vọng Thành mà biến sắc, có người vừa ma biến là lập tức chạy khỏi quận Vọng Thành ngay, cho nên toàn bộ quận vô cùng thái bình.
- Lúc trước ta cảm thấy tiểu tử Thập Nhị này nhất định không tầm thường, quả đúng như vậy.
Trương Thiên Thường đứng trên tàu nhìn thoáng qua:
- Hắn mới nhậm chức được mấy tháng nhỉ? Nửa năm trước ta từng tới Tĩnh Cảng một lần, khi đó vẫn còn ma long, toàn bộ quận Vọng Thành tiêu điều, rất ít người đi đường, chỉ có gần bến cảng còn có chút nhân khí, nhưng kém xa cảnh phồn thịnh bây giờ.
Trang Minh Nguyệt cũng quan sát cảnh người xe tấp nập ở bến tàu rồi nhìn về quận Vọng Thành, khóe môi khẽ cười:
- Không sai, không uổng công ta tiến cử hắn.
Bọn họ một đường đến Tĩnh Cảng, Trang Minh Nguyệt vì tai mắt linh mẫn, không ngừng nghe được người thảo luận về Lâm Thập Nhị.
- Các ngươi biết gì không? Quận trưởng Lý đại nhân và phòng ngự sử Lâm đại nhân hình như đều về kinh nhậm chức.
- Biết chứ, các lão gia đang nói muốn chế tạo vạn dân tán đưa tiễn hai vị này. Điều ta quái lạ là quận trưởng đã nhận chức ở đây hơn một năm, điều đi cũng bình thường, nhưng vì sao cũng điều đi Lâm đại nhân chứ?
- Còn vì sao chứ? Là vì chiến tích nổi bật, các ngươi xem quận Vọng Thành xem.
- Đáng tiếc, nếu Lâm đại nhân có thể ở lại quận Vọng Thành thì tốt biết bao. Quan tốt như này hiếm thấy, trước đó nhà ta nhờ đại nhân mở kho phát thóc mới qua được cơn đói. Cũng nhờ đại nhân ngày đêm vất vả, tuần tra đường sông, trảm yêu trừ ma để sinh ý bến cảng vượt mấy lần năm trước, không biết phòng ngự sử tiếp theo là người như nào.
- Đáng tiếc, các lão gia nói muốn làm vạn dân tán, khứ tư bi cho Lâm đại nhân, ta không có ý kiến gì. Nhưng quận trưởng Lý Xương Quốc thì dựa vào gì chứ? Hắn tới quận Vọng Thành hơn một năm, chúng ta chịu khổ đau nửa năm a.
- Im miệng! Sao ngươi dám gọi tên húy quận trưởng đại nhân? Nói nhỏ thôi, nếu để nha dịch nghe được thì chết đấy.
Trang Minh Nguyệt và Trương Thiên Thường khẽ liếc nhìn nhau, thanh danh Lâm Thập Nhị ở địa phương thật tốt. Hai người bọn họ vừa đi ra bến tàu không lâu thì thấy Lâm Thập Nhị và huyết đao cơ đang cưỡi ngựa chạy vội tới.
- Hai vị làm ta trở tay không kịp a!
Lâm Duệ sau khi xuống ngựa thì thấy Trang Minh Nguyệt và Trương Thiên Thường, đi sau còn có mấy chục vị ngự long trực mặc trang phục đô úy, còn có vài vị vũ đức đô úy. Trang Minh Nguyệt sao dẫn theo nhiều ngự long trực vậy?
Lâm Duệ cười khổ chắp tay với hai người, trong lời nói hơi mang theo chút oán trách:
- Sư tỷ và Thường ca sao không gửi tin trước, ta nên chờ đón ở bến tàu mới phải.
Trương Thiên Thường nghe vậy thì thần sắc buông lỏng, hắn quả thật sợ đối phương sẽ gọi mình là “Tiểu Trương”.
Trang Minh Nguyệt nghe được câu này thì thần sắc hơi xấu hổ, nàng cười phất tay:
- Quan hệ ta ngươi là như nào chứ, cần gì để ý đến nghi thức xã giao chứ?
Trang Minh Nguyệt biết nếu để Lâm Thập Nhị chờ đón mình mới là không thích hợp nên không nhắn trước. Nàng biết vị trí chỉ huy sứ Thứ Gian Cục lớn như nào, không lâu sau, gia tộc bọn họ còn phải kính nể vị này ba phần, sao có thể để Lâm Thập Nhị chờ đón nàng được chứ, nếu để người khác biết sẽ chỉ trích nàng khinh thường đối phương.
Trang Minh Nguyệt trong lòng cũng âm thầm cảm thán, trước đó khi nàng tiến cử đối phương với cha và trấn thủ sứ Sa Châu, là không thể ngờ vị này chỉ mấy tháng sau đã bước lên mây xanh, chấp chưởng nha môn quyền hành trọng yếu của Hoàng Thành Ty, nhảy lên thành nhân vật quan trọng của triều Đại Tống.
- À, ta chỉ là đệ tử ký danh của Thần Sứ đại nhân, còn chưa nhập thất, chưa chân chính bái sư Thần Sứ, nên không nhận được danh xưng sư tỷ, sau này ta gọi ngươi là sư huynh mới đúng.
Lâm Duệ nghe vậy thì sững sờ tỉnh ra. Hóa ra Trang Minh Nguyệt không phải sư tỷ của hắn, trước kia ra ngoài nói Thần Sứ đại nhân là sư phụ là để làm việc thuận lợi. Cũng giống hắn, khi ở động phủ Tần Ngạn, gọi Mộng Vi Vân là sư tỷ vậy, là cáo mượn oai hùm! Theo quy củ triều Đại Tống, tương lai khi Trang Minh Nguyệt chân chính bái sư thì phải gọi hắn là sư huynh.
Lâm Duệ bật cười chắp tay nói:
- Trang tỷ thiên phú cao tuyệt, tài đức nhiều mặt, sớm muộn có thể bái sư thôi. Chúng ta giờ cứ luận ngang hàng.
Trang Minh Nguyệt vẫn là thấy xấu hổ, tiểu bộ khoái trước kia giờ quan cao hơn nàng, tương lai còn là sư huynh của nàng. Nghĩ đến "quan cao hơn nàng", Trang Minh Nguyệt nghiêm túc lại, lấy ra công văn trong tay áo:
- Lâm đại nhân, hai người chúng ta là mang theo công văn điều nhiệm của triều đình đến cho ngài! Trải qua đô chỉ huy sứ Hoàng Thành Ty và ba vị Thần Sứ nghị định, thăng Lâm Thập Nhị làm minh uy giáo úy ngũ phẩm, bãi nhiệm chức phòng ngự sử Vọng Thành Đô, chuyển nhiệm chỉ huy sứ Thứ Gian Cục. Ngoài ra theo lệnh Thần Sứ thứ ba, mời ngài sau khi nhận công văn thì mau chóng về kinh nhậm chức.
Hai người các nàng là sau khi tham gia dự khảo thành công, chuẩn bị về Sa Châu thì bị sư tôn nhờ cậy việc này. Vốn công văn này nên theo thông chính ti chuyển xuống, nhưng Thần Sứ thứ ba lo lắng thông chính ti có ý kéo dài trì hoãn, mà hai người bọn họ tiện đường về Sa Châu nên để bọn họ mang công văn đến luôn.
Lâm Duệ sắc mặt nghiêm túc đón nhận công văn. Hắn ngưng thần nhìn thoáng qua, phát hiện trong công văn dùng từ hoa mỹ, nói là Lâm Thập Nhị là nhân tài, thiên tư xuất sắc, tài cao đức dày, từ khi nhậm chứ liên tục cống hiến, chiến tích rất cao, lại là quan tốt xứng vị, cho nên thăng làm minh uy giáo úy, chuyển nhiệm chỉ huy sứ Thứ Gian Cục... Lâm Thập Nhị còn cách xa Sa Châu, biết người viết công văn này không hiểu về hắn, trong công văn viết nhiều chiến tích giả dối, có những nội dung chênh lệch nhiều… Nhưng ở trên có con dấu của đô chỉ huy sứ Hoàng Thành Ty và Thần Sứ thứ ba.
Lâm Duệ thật ra không hiểu Hoàng Thành Ty vì sao lại bổ nhiệm hắn làm chỉ huy sứ Thứ Gian Cục? Vì hiếu kỳ mà hắn xem công văn, nhưng bên trên cũng không đề cập gì đến.
Lúc này Trang Minh Nguyệt ra hiệu cho mấy vị ngự long trực phía sau, mang đến một rương lớn cao đến hai trượng.
- Thập Nhị ngươi xem thứ này. Đây là đồ Mộng sư tỷ nhờ ta mang tới, Thập Nhị ngươi hẳn có thể đoán được rồi. Nhưng Mộng sư tỷ nói ngươi nhất định sẽ kinh ngạc.
Lâm Duệ không khỏi vui mừng, hắn biết đây là thiên ma long giáp Mộng Vi Vân nhờ người chế tạo giúp hắn! Nhưng khi mấy vị ngự long trực mở rương ra, con ngươi Lâm Duệ vẫn không khỏi híp lại chăm chú.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Đăng bởi | TamTroYNguoi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 89 |