Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

sư tôn

Phiên bản Dịch · 1516 chữ

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Đám người Lâm Hi, Vương Sâm theo Lâm Duệ đến cổng Thừa Thiên Môn là không đi vào được nữa. Mộng Vi Vân để thuộc hạ dẫn bọn họ đến trạch viện gần đó, bản thân thì dẫn Lâm Duệ vào kinh thành. Việc này đã được thần sứ thứ ba an bài từ trước, trạch viện đó là của tội quan trước kia bị triều đình thu lại, cách Hoàng Thành Ty rất gần, chỉ năm dặm đường lại vô cùng rộng lớn hào hoa xa xỉ.

Nghe nói chủ cũ của trạch viện này còn suýt có thân phận phò mã, hoa viên võ đài trong viện rộng đến 50 mẫu, ở nơi hoàng thành tấc đất tấc vàng này thì đúng là giàu không nói nhân tính. Mấu chốt là dù đình đài lâu tạ, hào hoa xa xỉ nhưng vẫn nằm trong khuôn viên cho phép của quan viên ngũ phẩm đến tam phẩm, không có chút nào phạm quy.

Lâm Hi và Vương Sâm hôm nay đi theo chủ yếu là giúp Lâm Duệ thu dọn trạch viện này. Trạch viện này đã bỏ hoang gần 3 năm, nếu không dọn dẹp lại thì không thể ở được, bọn họ còn phải kiểm tra xem nơi này có “an toàn” hay không. Lâm Duệ còn cố ý “dọn hết” trung tâm trạch viện, mời Công Bộ triều đình phái một đội thợ tới xây lại, cho nên bọn họ phải làm giám sát. Xây nhà ở Thiên Cực tinh rất nhanh, nếu có đủ vật liệu, chỉ một ngày là xây xong. Đợi đến buổi tối khi Lâm Duệ quay lại, hẳn là đã xong xuôi, có thể vào ở.

Không lâu sau đó, hai người Lâm Duệ và Cơ Tuyết Oánh theo Mộng Vi Vân tới Thần Cảnh sơn phía sau hoàng cung. Nơi này mây mù bao phủ, cổ mộc chọc trời, khắp nơi cỏ cây tươi tốt như là tiên sơn trong truyền thuyết, Thần Sứ Viện của thần sứ thứ ba ở phía tây núi. Thần Sứ Viện này như là thiên cung vậy, lầu đình tinh xảo, vờn quanh chân núi, vô cùng to lớn tráng lệ hùng vĩ khác thường. Bên trong thì điêu khắc tinh xảo, phong cách trang nhã mỹ lệ.

Mộng Vi Vân khẽ nói:

- Thật ra sư tôn không thích ở đây, nàng cảm giác Thần Sứ Viện quá hiu quạnh, trang trí cũng xa hóa quá, không giống nơi người thường ở. Nhưng sư tôn thân là thần sứ, cần phải ở lại đây tọa trấn.

Nàng dẫn theo Lâm Duệ tới một viện nhỏ bên cạnh Thần Sứ Viện. Lâm Duệ vừa vào viện là thấy một nữ tử khí chất thanh lạnh thoát tục, tóc đen nhánh xõa như mây, ánh mắt nhẹ nhàng ôn nhu. Nàng mặc váy lụa mỏng, tay áo theo gió khẽ đung đưa, vừa phiêu dật vừa cao cao khó diễn tả. Dung mạo cô gái này đủ cho vạn vật cúi nhường, giống như thần nữ không nhiễm khói trần nhưng nàng lại đang cho gà ăn, vẩy chút hạt thóc và đậu dại nhỏ xuống đất, cho đám gà Thiên Cực tinh tranh ăn.

Mộng Vi Vân đầy khiêm tốn tới gần:

- Đệ tử Mộng Vi Vân, bái kiến sư tôn!

Lâm Duệ biết người trước mặt chính là thần sứ thứ ba – Lạc Vọng Thư, là bắp đùi lớn hắn phải ôm chặt ở Thiên Cực tinh! Hắn vội vàng theo sau, cung kính hành lễ:

- Đệ tử Lâm Thập Nhị, bái kiến sư tôn!

- Các ngươi cuối cùng cũng đến.

Thần nữ quay đầu lại nhìn hai người, còn thoáng nhìn qua Cơ Tuyết Oánh bên người Lâm Duệ, nàng khẽ cười rải hết hạt thóc và đậu dại trong giỏ xuống rồi nói:

- Tiểu Vân, con thấy ta nuôi đám gà này có giống thần linh đại nhân nuôi chúng sinh không?

- Sư tôn! Đây là trên Thần Cảnh Sơn, dưới trướng thần linh a.

Mộng Vi Vân nghe vậy sắc mặt trắng bệch.

Lâm Duệ sau khi nghe xong thì thêm kinh dị, không nhìn được liếc nhìn sư tỷ. Phản ứng của Mộng Vi Vân rất kỳ quái, nàng chỉ nói đây không phải nơi thích hợp nói chuyện, chứ không phải đáp lời sư tôn.

- Không sao, hắn nghe được cũng không thèm để ý. Thần minh bất nhân, dĩ vận vật vi sô cẩu. Thần đạo vô thân, nhi thường dữ thiện nhân.

Lạc Vọng Thư khẽ cười châm chọc rồi nhìn Lâm Duệ nói:

- Ngươi là Thập Nhị sao? Quả đúng như Minh Nguyệt nói, tuấn tú vô cùng, lịch sự văn nhã, ngươi hiểu ý ta nói chứ?

- Có thể hiểu một chút. Ý là thần linh không thiên vị với mọi vật trong thiên địa, đối xử như nhau. Thần linh cũng không tính gần xa, chỉ quan tâm người giỏi thuận theo thần đạo.

Lạc Vọng Thư nghe vậy thỏa mãn gật đầu:

- Không sai, chính là ý này! Minh Nguyệt nói khi gặp ngươi, ngươi còn không hiểu tiếng phổ thông Lạc Kinh, giờ không chỉ nghe hiểu mà nói còn khá tốt, xem ra khoảng thời gian này bỏ không ít công sức học thêm. Đây cũng là việc đầu tiên ta muốn dạy ngươi, về sau dù là tu hành, hay làm quan trong triều, chỉ cần nhớ kỹ câu này, tiền đồ như gấm!

Lâm Duệ nghe khẩu khí đối phương như ân cần dạy bảo nhưng khóe mắt đầy châm chọc, thoáng suy ngẫm rồi đầy nghiêm túc đáp:

- Đệ tử đã hiểu, nhất định cẩn thận từ lời nói đến việc làm.

Lạc Vọng Thư nghe vậy thì hai mắt sáng lên, thầm nghĩ đứa nhỏ này thật thú vị. Hắn đáp lại không phải là đã hiểu, sẽ làm theo… mà là cẩn thận từ lời nói đến việc làm. Nàng trước đó từ thư tín của Trang Minh Nguyệt và Mộng Vi Vân, cũng biết ít nhiều về Lâm Thập Nhị, giờ ấn tượng thêm tốt. Nàng cảm thấy đứa nhỏ này thông minh, hiểu tâm ý nàng hơn những người khác.

- Ngươi rất tốt, ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta vào trong rồi nói.

Lạc Vọng Thư để giỏ thức ăn xuống, phủi phủi tay rồi đi vào phòng mộc đơn sơ bên cạnh. Trong này như là mảng trời đất khác, tuy chỉ dựng từ gỗ đất đơn giản nhưng vô cùng sạch sẽ ấm áp.

Lạc Vọng Thư ngồi trên bồ đoàn, ngưng thần nhìn Lâm Duệ:

- Ngươi đã đến cấp 5, long giáp như nào rồi? Hiện ra để ta nhìn chút, cả huyết đao cơ này cũng vậy.

Lâm Duệ không chút do dự hiện ra long giáp cho Lạc Vọng Thư xem. Long giáp sau khi ngưng kết sẽ tạo thành tinh thể nho nhỏ dưới da của hắn, khoảng cách với nhau chừng nửa chỉ. Bình thường long giáp co vào những điểm tinh thể này, khi hắn cần mới xuất hiện bao lấy thân thể.

Khi một người một ma hiện ra long giáp, Lạc Vọng Thư và Mộng Vi Vân đều hơi kinh ngạc.

Huyết đao cơ còn đỡ, nàng dù mượn thực trang để huyết mạch đạt bậc đế nhưng long giáp vẫn chỉ là vượt hoàng.

Còn long giáp của Lâm Duệ đã phủ kín đường vân vàng tím làm cho cả Lạc Vọng Thư cũng chấn kinh.

- Đây là vượt đế?

Nàng biết long giáp của Lâm Thập Nhị nhất định rất mạnh nhưng không ngờ mạnh đến mức độ này. Con ngươi của nàng mở lớn nói:

- Thú vị thật! Thập Nhị, ngươi qua đây để ta nhìn kỹ xem.

Nàng đưa tay vẫy, để Lâm Duệ đến trước người mình, nắm chặt uyển mạch của hắn, cẩn thận cảm ứng.

Lạc Vọng Thư cảm ứng nhưng thấy không rõ lắm, liền đặt trán lên lồng ngực Lâm Duệ, cẩn thận lắng nghe.

Mộng Vi Vân thấy cảnh này, không tự chủ được nhíu mày. Nàng thấy thân thể mềm mại của sư tôn như rúc vào ngực Lâm Thập Nhị, mái tóc dài xõa xuống phủ lấy nửa người Lâm Thập Nhị mà không hiểu sao nhói đau trong lòng. Nhưng vì sao nàng lại thấy khó chịu thì chính nàng cũng không hiểu được.

Lâm Duệ thì thấy vô cùng lúng túng, nhất là khi mùi thơm nhàn nhạt của sư tôn xộc vão mũi hắn, thật dễ chịu…

Chốc lát sau, Lạc Vọng Thư ngồi thẳng lại, trên gương mặt thanh lạnh thoát tục khẽ cười:

- Thú vị thật, thật sự rất thú vị, kim đan của ngươi không chỉ vượt đế, mà còn có…

Nàng khẽ nói bốn chữ nhưng không phát ra thanh âm.

Lâm Duệ ở bên cạnh nhìn khẩu hình có thể đoán được bốn chữ đó là “nguyên chất Vực Sâu”.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an

Bạn đang đọc Vô Thượng Thiên Tôn (Dịch) của Khai Hoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TamTroYNguoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.