Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

trả lời

Phiên bản Dịch · 1525 chữ

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Những lời của Lạc Vọng Thư làm Lâm Duệ rung động hồi lâu.

Xế chiều hôm đó, Lâm Duệ đang ngồi trên công đường xử án, mãi cho đến thời gian tan ca vẫn không tập trung chú ý được. Hắn thi thoảng lại nhớ đến chuyện sáng nay. “Vực Sâu sao?” Hắn khẽ nhìn về đôi tay mình, theo ý nghĩ của hắn, lớp long giáp bao lấy hai tay hắn. Cơ thể của Lâm Duệ dưới đủ loại thuốc cường hóa của viện khoa học Đông Á, trưởng thành với tốc độ kinh người. Long giáp của hắn đã bao lấy nửa trên người trừ sau lưng, cũng cứng cỏi hơn.

Lạc Vọng Thư không chỉ giúp tăng thêm long giáp cho hắn, còn tăng lên cả độ cứng cỏi. Sức mạnh của nàng vô cùng kì lạ, là cường hóa toàn phương vị, bao gồm tinh thần, võ đạo cực ý, chân khí, huyết mạch, long giáp, tiềm lực, tố chất thân thể… thậm chí còn cường hóa cả nguyên chất Vực Sâu và nguyên hạch Vực Sâu. Một giờ cường hóa đưa đến hiệu quả như năm, sáu ngày tu hành vậy, vô cùng thần kỳ. Nhất là ở phương diện võ đạo cực ý, tăng lên rõ rệt. Võ đạo cực ý chính là căn cơ khống chế khái niệm Vực Sâu. Nếu võ đạo cực ý của hắn đủ mạnh thì có thể sử dụng sức mạnh khái niệm “thanh tịnh” nhiều hơn, cũng không lo chủ nhân nguyên chất Vực Sâu trong cơ thể Lâm Hi phản phệ.

Hắn thầm nghĩ quả là “sư ân thâm trọng”, thật không biết phải báo đáp như nào đây. Bây giờ không biết bên Đông Á sẽ trả lời như nào? Tâm tình của Lâm Duệ vô cùng trầm trọng, thật ra hắn có thể lách khỏi chính phủ, trực tiếp cung cấp những thứ Lạc Vọng Thư muốn cho nàng nhưng lý trí nói cho hắn biết, làm như vậy là vô cùng ngu xuẩn.

- Đại nhân! Hạ quan xử lý mấy quan viên Hình Bộ như vậy có được không?

Phó chỉ huy sứ Tôn Sĩ Trình đầy nghi ngờ chắp tay hỏi.

“Sư gia” Lý Cổ Lực đứng sau Lâm Hạo cũng đang nghi ngờ nhìn học đệ. Hắn phát hiện vị này hôm nay thường xuyên xuất thần.

- Không có gì, xử lý rất thỏa đáng, theo như chứng cứ có thể bắt giam tra hỏi. Có thể thấy Tôn phó chỉ huy sứ phá án vô cùng cẩn trọng.

Lâm Duệ lấy lại tinh thần, khóe môi khẽ nhếch, đặt hồ sơ xuống bàn:

- Nhưng đến tận bây giờ, ta vẫn chưa thấy bên ngươi có tiến triển gì đột phá, Thần Sứ Giám chỉ cho chúng ta một tháng, phó chỉ huy sứ nên cố gắng hơn.

Phó chỉ huy sứ Tôn Sĩ Trình tâm thần trầm xuống, hắn biết đây là Lâm Hạo ám chỉ hắn động tác mấy ngày này còn quá nhỏ, không đủ thành quả. Nhưng hắn cũng có chỗ khó xử, mấy lão già ở Hình Bộ quá khó chơi! Có thể là Lâm Hạo đã có tính toán từ trước, cố tình đẩy hắn vào chỗ khó.

Lâm Hạo ngữ khí trầm trọng nói:

- Tôn phó chỉ huy sứ, ngươi nên học Hình Hải và Đàm Tượng Thăng đi, nhìn thành tích của họ xem, Hình Hải đã bắt giam 32 vị giáo úy trở lên, tất cả đều có chứng cứ phạm tội. Phía Đàm Tượng Thăng đã gột sạch trên dưới Kinh Triệu Phủ một lần.

Tôn Sĩ Trình mặt không biến sắc, thầm nghĩ hai tên kia phụ trách Võ Lâm Trực và Kinh Triệu Phủ, độ khó thấp hơn Hình Bộ nhiều.

Lúc này Lâm Duệ nhìn phía đám người đứng sau Tôn Sĩ Trình:

- Giám sát sử Tạ Vĩnh của giám thứ 9, giám sát sử Phan Đông Phàm của giám thứ 10 đâu?

Trong đám người có hai người đứng ra khỏi hàng, chính là Tạ Vĩnh và Phan Đông Phàm. Hai người này đều thân thể khôi ngô, khí chất tháo vát nhanh nhạy. Hai người đứng giữa công đường, mặt không biến sắc hơi khom người với Lâm Duệ, giám sát sử Tạ Vĩnh còn cứng rắn nói:

- Hai người thuộc hạ ở đây, không biết chỉ huy sứ đại nhân có chỉ thị gì?

Lúc này toàn trường cùng giật mình nhìn hai người này. Trong bọn họ có vài người dùng ánh mắt hả hê nhìn Lâm Hạo, chờ xem vị này xử lý như nào đây.

Tôn Sĩ Trình thấy vậy biến sắc, nhíu chặt lông mày. Thái độ của hai người này với chỉ huy sứ vô cùng kiệt ngạo! Hắn lập tức hiểu ra, hai người này tự nhận đã đắc tội chỉ huy sứ, dù có ủy khúc cầu toàn cũng không được đối phương giơ cao đánh khẽ, hai người lại tự nghĩ có thiên tử và Hàn Vương làm hậu thuẫn, cấp trên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn nên không muốn ra vẻ kính cẩn với Lâm Hạo.

Tôn Sĩ Trình ban đầu là tức giận, hai tên thân tín này rõ ràng đẩy hắn vào thế đối đầu với Lâm Hạo nhưng sau đó tâm niệm hắn xoay chuyển, nhanh chóng bình tĩnh lại, thầm nghĩ để hai người này chọi cứng với Lâm Hạo cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Thiên tử quả thật rất tức giận với án thiên ma ở trang viên ngoại thành nhưng vị bệ hạ này thực tình rất yêu mến Hàn Vương, không kém thái tử là bao. Hai người này nói không chừng lại để Lâm Hạo ngã nhào một phen, mà cũng có thể mượn chuyện này xem Lâm Hạo này thực hư ra sao.

Lâm Duệ cũng kinh ngạc nhíu mày, không khỏi bật cười:

- Về án Hàn Vương, ta cho hai ngươi kỳ hạn sáu ngày, giờ còn lại hai ngày, các ngươi tự lo cho tốt!

Hắn vốn muốn hỏi tiến triển tra án Hàn Vương đến đâu, cho hai bọn họ một cơ hội cuối cùng. Hai người này dù sao cũng là thuộc hạ của hắn, hắn là cấp trên, cũng nên bao dung một chút, nhưng giờ xem ra không cần thiết nữa.

Lâm Duệ nâng chung trà lên nói:

- Hôm nay dừng lại ở đây, các vị lui đi.

Tạ Vĩnh và Phan Đông Phàm sắc mặt hơi trầm xuống, rất tùy ý chắp tay, dửng dưng lui lại. Hai người này hiểu được giữa bọn họ và chỉ huy sứ chắc chắn sẽ có một phen ác đấu. Lâm Hạo muốn bảo vệ quyền uy của mình thì sẽ dùng trăm phương ngàn kế đè bọn họ xuống, nhưng hai bọn họ liên lụy rất sâu với Hàn Vương, cũng không có đường lùi nữa. Hai người cũng vô cùng tin tưởng, Hàn Vương nhất định sẽ ủng hộ họ, thần sứ thứ hai cũng sẽ không đứng nhìn, tên họ Lâm này giỏi lắm là giở được chút trờ vặt vãnh, còn phải xem bọn họ có mắc câu không nữa.

Trong nội đường, mọi người dùng ánh mắt kỳ dị nhìn hai người này rồi nhao nhao thi lễ xin cáo lui.

Lâm Duệ thấy đám thuộc hạ rời đi thì cười nói với Lý Lập:

- Lý tiên sinh, ta có chút việc nhà, hôm nay đi trước.

Lý Lập nhìn văn quyển cao đến năm thước trên bàn kia mà đầy bất đắc dĩ gật đầu:

- Nơi này có ta rồi, đại nhân cứ lo việc chính.

Hắn biết hôm nay Lâm Duệ có việc quan trọng thật. Tối hôm nay, Lâm Duệ sẽ giải phẫu cấy hai thực trang SSS cho huyết đao cơ. Ngoài ra còn phẫu thuật cho đan tâm bất diệt long của Lâm Hi nữa, nghe nói lần giải phẫu này sẽ cấy 3 thực trang SSS, còn có giáp nano dưới da cấp 7, còn có giáp chiến đấu nano cấp 7 nữa, đều là loại cao cấp. Cô em gái của Lâm Duệ cũng rất có tiền, sẵn sàng chịu chi mua sắm cho chiến long của mình. Giải phẫu như vậy, một buổi tối chưa chắc đã xong.

Nhưng thật ra dù Lâm Duệ không có việc gì cũng không ở lại nha môn, có ngày hắn còn dùng không đến một phần năm thời gian ở nha môn. Đại đa chuyện không quan trọng như xử lý công văn đều do Lý Lập làm thay.

Lâm Duệ sau khi cáo biệt Lý Lập thì vội mang Cơ Tuyết Oánh về phủ, trên đường về, hắn nhận được tin nhắn của Chu Vân Phi.

Chu Vân Phi: Tiểu Duệ, giờ có tiện nói chuyện không? Liên quan đến việc giao dịch thuốc cấp cao, cấp trên đã đưa ra kết luận.

Lâm Duệ nhìn tin nhắn mà âm thầm thấp thỏm, chấn động trong lòng.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an

Bạn đang đọc Vô Thượng Thiên Tôn (Dịch) của Khai Hoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TamTroYNguoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.