cảnh cáo
Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Khi chiến đấu kết thúc, Tấn Bá Long đứng bên cửa sổ sững người một hồi lâu. Hắn không ngờ trận chiến này lại có kết quả như vậy.
Vị lão đại của Trường Sinh Hội vận dụng sức mạnh rất lớn, cũng rất quyết tâm khi dùng đến Ngọc Hồ Tử Ngọc đảm nhiệm phụ trách chiến dịch. Kết quả là thất bại, gần như toàn quân bị diệt!
- Ài. Cả hai đều là cấp 6 vượt đế! Từ Ngọc lần này thảm rồi! Không hổ danh là Lâm Hạo, chỉ huy sứ Thứ Gian Cục! Vị chỉ huy sứ thứ 12 này của Đại Tống dù là thực lực, thiên phú hay năng lực đều đỉnh cấp, cao nhất trong 100 năm nay! Không, dù 200 năm qua, người này cũng đứng đầu bảng!
Lư Hán Nguyên ở bên cạnh hắn hít một ngụm khí lạnh nói, ánh mắt thêm phần lo lắng nhìn Tấn Bá Long:
- Chủ tịch, với năng lực người này, tiếp theo không thể không đề phòng. Theo như góc độ của ta, chúng ta nên thu gọn hết mức thế lực ở Đại Tống lại là hơn.
Nếu như Lâm Hạo thu được tình báo từ Lệnh Hồ gia, hậu quả khó mà lường được. Ở trên lôi đài, khi không thể đấm đến đối phương thì buộc phải co cụm phòng thủ, giảm tối đa thiệt hại.
Tấn Thiên Thần bên cạnh cũng sắc mặt tái nhợt, hắn không ngờ ở Thiên Cực tinh có nhân vật kinh tài tuyệt diễm như này! Lâm Hạo này hơn xa Lâm Duệ ở căn cứ số 9, vượt qua toàn phương diện! Lâm Duệ chỉ là minh tinh võ đạo, Lâm Hạo này là chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, dù là quyền mưu thủ đoạn, chiến lực bản thân đều là đỉnh cấp thế gian! Tấn Thiên Thần nghĩ sau này mình gia nhập vào Thứ Gian Cục, đảm nhiệm thuộc hạ Lâm Hạo mà cảm thấy áp lực trầm trọng.
- Quả thật không thể không đề phòng! Trước đó chúng ta coi thường hắn rồi. Co lại thì chắc chắn phải co lại rồi nhưng không thể nhanh quá được, đồng bọn của chúng ta không thể một mực đồng hành cùng chúng ta, rút lui trong thời gian ngắn được.
Tấn Bá Long khẽ xoa thái dương, ngăn chặn cơn đau trong đầu.
Lư Hán Nguyên hiểu ý của Tấn Bá Long, thế lực của bọn họ trong Lạc Kinh không lớn, thu nhập chỉ chừng 200 ức, vứt bỏ cũng không đau lòng. Nhưng vấn đề là Lệnh Hồ Minh Đức giết điên rồi, bức ép thế lực khắp nơi hoặc đứng bên này, hoặc đứng bên kia! Nếu không phải bằng hữu thì là kẻ địch của ta, cũng chịu tấn công đi, làm cho rất nhiều đồng bọn của Tấn gia rơi vào thế khó xử.
Giờ Tấn gia lại chọn từ bỏ Lạc Kinh, vậy đồng bọn của họ có lựa chọn từ bỏ Lạc Kinh cùng họ không? Dựa vào đâu chứ? Đến lúc đó đồng bọn làm ăn của Tấn gia sẽ chọn từ bỏ Tấn gia thì đúng hơn! Khi đó tình thế Tấn gia thêm phần gian nan.
Lệnh Hồ Minh Đức dù cách cái chết không xa nhưng gừng càng già càng cay, hắn làm ra bộ không chút quan tâm kết quả, liều chết đến cùng làm Tấn gia khó mà chống đỡ được.
- Phòng thủ cũng không phải biện pháp. Chúng ta phải tấn công, phá tan Triệu Dương trước, nhổ răng của Lệnh Hồ Minh Đức thì mới ấn lão già kia xuống được.
Tấn Bá Long chắp tay sau lưng, quay lại nhìn hoàng thành, ánh mắt đầy lạnh lẽo tự phụ. Sau đó hắn chần chừ một lát rồi nói:
- Ngươi có thể liên hệ với vị nguyên soái kia, nếu như hắn không cam lòng, có lẽ đôi bên có thể liên thủ, thử lại một lần.
Lư Hán Nguyên lập tức nhướng mày, trong lòng hắn biết chủ tịch đã vô cùng kiêng kị chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, kiêng kị đến mức không tiếc bí quá hóa liều, muốn diệt trừ đối phương bằng mọi giá.
Lư Hán Nguyên cũng không coi trọng quyết sách này của Tấn Bá Long, cho rằng khó mà thực hiện được. Bọn họ muốn tổ chức ám sát với Lâm Hạo, phải tổ chức được sức mạnh không kém hơn hôm nay nhưng với trạng thái của đôi bên bây giờ, nói thì dễ, làm thì khó.
Giờ Lệnh Hồ gia đang tấn công toàn phương vị với Tấn gia, từ thương trường đến chính trị, từ căn cứ số 9 đến Thiên Cực tinh! Trước đó không lâu, bọn họ còn bị triều đình Đại Tông vây giết hai dị thể hành giả cấp 7! Giờ lực lượng Tấn gia có thể vận dung không nhiều.
Vị nguyên soái bốn sao kia cũng tổn thất nặng nề, lúc trước trang viên Lạc gia bị công phá, vị này đã tổn thất mười vị cao thủ Hóa Long trả lên, bao gồm Chu Thiên Tàng trong số này. Trận chiến hôm nay, tổn thất 3 trung đội 7A, còn có Ngọc Hồ Tử Ngọc cũng phải bỏ mạng.
Vị nguyên soái bốn sao kia quả thật là lão đại trong Trường Sinh Hội cũng có căn cơ thâm hậu trong quân đội Liên Bang, là quân phiệt mạnh mẽ hùng cứ một phương. Nhưng thế lực vị này có khổng lồ đến đâu thì giờ cũng nguyên khí trọng thương, phải nằm nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian đã.
…..
Cùng lúc đó, trong Triệu gia, phủ ngự sử trung thừa.
Lệnh Hồ Minh Đức và Phương Nhiễm Nhiễm cùng đứng trên tầng cao nhất, quan sát từ xa trận chiến ở phía đông thành. Khi trận chiến này dần lắng lại, Phương Nhiễm Nhiễm không khỏi thở phào, chỉ huy sứ Lâm Hạo giờ quá quan trọng với Lệnh Hồ gia. Giờ người này vẫn chưa phải là minh hữu của Triệu gia, nhưng chỉ cần người này còn ở đó, tương đương với một thanh bảo đao sắc bén vô song giơ lên với Tấn gia, lúc nào cũng có thể chém xuống tạo thành thương vong rất lớn cho đối phương.
- Quá sắc bén, lợi hại! Chủ tớ nhà đó chiến lực đều là cấp 6 vượt đế, liên thủ cùng nhau rất mạnh, mấu chốt là ở dưới tình huống đó, hắn không chọn rút lui mà quả đoán phản công, chiến thuật cũng rất hợp lý. Vị Lâm đại nhân này nếu trưởng thành, không biết tương lai sẽ đáng sợ như nào đây? Không ngờ khi ta còn sống còn được thấy hậu sinh xuất sắc như này.
Lệnh Hồ Minh Đức nói đầy tán thưởng.
Ánh mắt Phương Nhiễm Nhiễm cũng vô cùng phức tạp:
- Quả thật hắn rất lợi hại! Từ Ngọc đã đủ cẩn thận, dùng sức mạnh rất lớn nhưng vẫn thua, nhưng vị này quật khởi đối với Liên Bang lại không phải chuyện tốt đẹp.
Lệnh Hồ Minh Đức nghe vậy thì thầm nghĩ chưa chắc đã đúng, từ tình huống hắn quan sát được, Lâm Hạo này rất thú vị. Lúc này tâm thần hắn khẽ động, hắn nhận được một email.
Phương Nhiễm Nhiễm chú ý tới thần sắc Lệnh Hồ Minh Đức, khẽ nói:
- Ông, sao vậy?
Lệnh Hồ Minh Đức cười đáp:
- Là tổng soái thứ nhất của Cục An Ninh, thông qua cục quản lý dị thể phát ra cảnh báo đối với tất cả dị thể hành giả cấp 7 trở lên, hắn hy vọng tất cả dị thể hành giả cấp 7 trở lên tạm thời không đến gần Lạc Kinh. Nếu như có việc phải đến gần đó thì nhất định phải chú ý cẩn thận, nhất thiết chú ý động tĩnh chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, tránh hoạt động công khai. À, bọn họ còn đã đưa mức độ nguy hiểm của vị Lâm đại nhân này lên SSS+.
Phương Nhiễm Nhiễm được ông gửi cho xem email, cảm giác khó mà tưởng tượng nổi nhưng nghĩ kỹ cũng không thấy bất ngờ. Với tính cách của Cục An Ninh, điều này rất bình thường. Dưới cái nhìn của Cục An Ninh, vị chỉ huy sứ kia mới nhận chức đã liên tục phá đại án, để Liên Bang tổn thất lượng lớn thiếu tướng, trung tướng, đại tướng, thậm chí có hai vị nguyên soái một sao cũng đã nằm xuống! (Chu Thiên Tàng và Hồ Ngọc). Mặc dù đây đều là phần tử ngoài vòng pháp luật nhưng Cục An Ninh không thể không tăng cường cảnh giác, tránh phát sinh tổn thất lớn hơn.
Phương Nhiễm Nhiễm đoán chừng vị tổng soái thứ nhất giờ có lẽ đang họp nội bộ trong Cục An Ninh, thảo luận sách lược đối phó Lâm đại nhân kia. Nàng đang nghĩ đến đây thì nhận được tin nhắn của cha nàng.
Nhất phương khuynh thành (Phương Hiến Chính): Nhiễm Nhiễm, con đang ở Lạc Kinh đúng không? Vừa rồi con có thấy trận chiến giữa chỉ huy sứ Thứ Gian Cục Lâm Hi và Ngọc Hồ Tử Ngọc không?
Vũ lạc tâm trần (Phương Nhiễm Nhiễm): Con ở Lạc Kinh, con có thấy.
Nhất phương khuynh thành (Phương Hiến Chính): Con mau gửi hình ảnh chiến đấu, viết một phần báo cáo về Lâm Hạo cho cha, cha sắp có cuộc họp cần dùng đến.
Khóe môi của Phương Nhiễm Nhiễm khẽ giần giật, vô cùng khó chịu với ngữ khí ra lệnh của cha mình nhưng nàng vẫn thành thật về phòng, thu thập tư liệu, biên tập hình ảnh viết báo cáo. Trong lòng nàng thì thầm nghĩ, chờ khi chính thức tranh cử, cánh cứng rồi, nàng sẽ rời xa cha mình, giương cánh trời cao!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Đăng bởi | TamTroYNguoi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 86 |