Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

cắm sừng thiên tử

Phiên bản Dịch · 2027 chữ

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Khi Thứ Gian Cục xảy ra hỏa hoạn, thiên tử đang ngồi ngay ngắn trong Kiến Chương cung ở ngoại thành. Sắc mặt hắn hơi lạnh, hai tay vì vô cùng phẫn nộ mà nắm chặt lại khẽ run:

- Là vì sao?

Thiên tử cố gắng đè lại lửa giận, lạnh lùng nhìn xuống đôi cẩu nam nữ bên dưới. Một là con trai tốt của hắn - Hàn Vương, người còn lại là phi tần của hắn - Huệ Tần.

Hàn Vương quần áo không chỉnh tề, quỳ trên mặt đất. Huệ Tần thì biết chắc mình sẽ chết nên dứt khoát không khoác áo, để trần nửa thân trên, sắc mặt như tro tàn ngồi bệt trên đất.

- Hàn Vương, ngươi nói cho trẫm biết, đây là vì sao?

Thiên tử hít sâu một hơi, đầy khó hiểu hỏi:

- Nghiệt súc nhà ngươi chẳng lẽ không biết thần quyến với chúng ta đã hết? Không biết thần sứ thứ nhất đang nhìn chằm chằm triều ta sao? Không biết quốc phúc Đại Tống đã đi đến điểm cuối? Giờ triều chính bấp bênh, loạn trong giặc ngoài, trẫm và các ngươi chỉ cần đi nhầm một bước là ngã xuống vực sâu ngàn trượng sao?

Hắn thêm nhấn mạnh:

- Trẫm vốn cho rằng, hoàng từ và tôn thất sẽ đồng tâm hiệp lực với mình, chống lại thế nguy nan! Cho nên khi Triệu Dương vạch tội ngươi, trẫm cố tình không để ý tới, vậy mà Hàn Vương ngươi trả lời trẫm như này sao?

Hàn Vương sắc mặt trắng bệch, hắn ngẩng lên nhìn thiên tử:

- Nhi thần, nhi thần…

Nhưng hắn lắp bắp hồi lâu cũng không trả lời được, chẳng lẽ lại trả lời là như này mới kích thích sao? Hàn Vương thật ra rất muốn nhẫn nhịn dục vọng của mình nhưng đáng tiếc là không nhịn được, hắn chỉ có thể “bộp bộp” đập mạnh đầu xuống đất.

Thiên tử thấy vậy thì thêm cười thảm, trong mắt tràn đầy châm chọc. Hắn hiểu rõ con mình, hắn thật ra cũng không quan tâm Huệ Tần kia, từ khi nàng vào cung hắn chỉ để lại hậu cung, chưa từng chạm vào. Nhưng dù hắn có không quan tâm, đấy cũng là nữ nhân của hắn, sao cho người khác chạm vào chứ? Hơn nữa người chạm vào còn là con trai hắn – Hàn Vương!

Thiên tử lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện, lúc này thấy cấm quân của mình đang vây tầng tầng lớp lớp bên ngoài. Đại tướng Dư Dục Quân của hắn đang đứng như cột đình, sừng sững ở trước điện. Đó là đại tướng thân tín nhất của hắn, tu vi cao đến cấp 9 vượt hoàng, thậm chí còn mạnh hơn đa số thần sứ dự bị! Duy chỉ có cái là tên này đầu óc không được nhanh nhạy! Lần này là hắn phát hiện việc Hàn Vương và Huệ Tần thông dâm, nhưng theo như hắn nói là hắn nhận được tin tức đang tin, nói là Huệ Tần đang thông dâm với người khác nên nóng giận không kìm được, mang theo một đám thuộc hạ đến đây bắt gian! Đợi đến khi xông vào điện mới phát hiện người thông dâm với Huệ Tần lại là lục hoàng tử Hàn Vương!

Thiên tử vô cùng đau đầu bất đắc dĩ! Hắn biết Dư Dục Quân này đã bị người tính kế! Tên này cũng quá ngu đi, không nghĩ đến thân là tướng lĩnh cấm quân, đi bắt gian có thích hợp không? Còn bắt gian phi tần của thiên tử nữa chứ! Dư Dục Quân sau đó khai thật là khi đi qua hành lang vắng, nghe thấy cung nữ nghị luận, như vậy chẳng phải quá nực cười sao? Thế mà thiên tử còn không thể chỉ trích, còn phải khen thưởng nữa! Hôm nay hắn nhất định phải xử lý nhanh chóng, quyết đoán! Lúc nãy đã có binh lính cấm vệ quân nhìn thấy, cho nên chuyện này phải đè xuống. Án thông dâm này liên quan đến danh dự hoàng tộc, uy nghiêm thiên tử.

- Người đâu, dẫn Huệ Tần đi, ban thưởng lụa trắng!

Thiên tử cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cũng không muốn nói nhiều với nghiệt súc kia, sau khi Huệ Tần bị kéo xuống, hắn nhìn chăm chú Hàn Vương. Ngay khi hắn đang suy nghĩ xem nên xử lý như nào thì hắn nhận được tin từ Thứ Gian Cục truyền tới. Là liên quan đến án phóng hỏa ở Thứ Gian Cục, là do hai thân tín vây cánh của Hàn Vương gây ra. Thiên tử lại càng tức giận:

- Làm càn!

Hắn có chút không khống chế được sức mạnh, bóp nát thư án yêu thích trước mặt thành bột mịn.

….

Lâm Duệ ở lại trong nha môn đợi đến nửa giờ, chờ khi Thần Sứ Giám ban xuống ý chỉ. Thần Sứ Giám không chỉ lệnh phó chỉ huy sứ Đàm Tượng Thăng chủ trì điều tra và giải quyết án này, còn đưa đến mệnh lệnh “nghiêm tra không bỏ sót”, tra rõ án thì “xử nặng”.

Thần Sứ Giám còn uyển chuyển chất vấn Lâm Hạo, nói án này chứng cứ xác thực, hắn thẩm tra xử án có phải cẩn trọng quá không, lời khai của Tạ Vĩnh và Phan Đông Phàm chồng chất sơ hở, sao có thể tin được? Cuối cùng Thần Sứ Giám bổ nhiệm giám sát sử mới cho giám thứ 9 và giám thứ 10, một người tên là Phù Lập, một người tên là Nguyễn Quốc Thu, đều là tuấn kiệt được Lạc Vọng Thư coi trọng từ trước. Không biết Lạc Vọng Thư dùng phương pháp gì mà để Thần Sứ Giám đồng ý bổ nhiệm hai người này, để nàng thực hiện được ý đồ.

Phó chỉ huy sứ Đàm Tượng Thăng vốn đang phụng lệnh Lâm Hạo điều tra trong ngoài nha môn, tìm kiếm những văn kiện có thể bị đánh cắp. Hắn sau khi nhận được ý chỉ của Thần Sứ Giám thì điều tra qua quýt cho xong việc, hắn kết luận là không thấy dấu vết văn kiện bị đánh cắp nào, Tạ Vĩnh và Phan Đông Phàm rất có thể là sợ tội nói bừa. Nhiều chứng cứ như vậy lại là giả sao? Còn nói cái gì mà túi dầu hỏa mang theo chưa mở, chẳng lẽ bọn họ chỉ mang theo một túi thôi à? Hai người này âm mưu vô cùng hoàn thiện, chỉ là có chút không may, giám thừa đã nhắc nhở chỉ huy sứ đại nhân nên đại nhân sớm cảnh giác. Mà dù hai người này có bị oan thật thì liên quan gì đến hắn chứ? Đàm Tượng Thăng từ nguyên nhân nào đó chỉ muốn nhanh chóng kết tội hai người này, thậm chí còn muốn mở rộng án thêm, xem có thể kéo theo cấp trên của hai người này, phó chỉ huy sứ Tôn Sĩ Trình xuống nước hay không.

Lúc này, ở chính đường Thứ Gian Cục, Lý Lập thần sắc thả lòng. Hắn nhìn Lâm Duệ ngồi trên công đường, một mực bình tĩnh nhìn công văn, không khỏi thầm bội phục, nhắn tin: Sư đệ định lực tốt thật, vừa rồi lòng bàn tay của ta ứa mồ hôi, rất sợ bị điều tra ra.

Văn kiện bị bọn họ lấy ra đang giấu ở trong thiên ma long giáp của Lâm Duệ và Cơ Tuyết Oánh! Sau khi chiến đấu xong, hắn và Vương Sâm vội vã chuyển hết văn kiện vào trong đó. Dù người phụ trách điều tra là Đàm Tượng Thăng, vị này không chút nghi ngờ với Lâm Duệ nhưng nếu người dưới trướng nghiêm túc kiểm tra khắp nơi thì sao? Chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu có người vô tình mở ra thiên ma long giáp kiểm tra thì sao?

Lâm Duệ nhìn thấy tin nhắn thì khẽ mỉm cười, nhắn lại: Ta không phải định lực tốt, mà là chuẩn bị đầy đủ.

Thiên ma long giáp của hắn vốn là được dựng lại trên khung cơ giáp, trong buồng lái có hệ thống cung cấp oxi, thanh lọc không khí. Cho nên hắn đã chuẩn bị từ trước, nếu chẳng may bị kiểm tra thì đẩy oxi vào, đốt sạch luôn! Hắn không cố chấp ở phương diện này, nếu lấy được hồ sơ Chu Vân Phi cần thì tốt, không lấy được thì đành chịu thôi.

Lâm Duệ sau đó gọi lại giám sát sử của giám thứ 7 – La Nhân Tích, giám sát sử của giám thứ 8 – Mạc Đạo Toàn, giám sát sử của giám thứ 16 – Nghiêm Triết, giám sát sử của giám thứ 20 – Lạc Thiên Mãn, và hai vị giám sát sử mới nhậm chức Nguyễn Quốc Thu, Phù Lập lại.

Hắn đưa ra một phần hồ sơ, phân phát cho 6 người, nâng chén trà thưởng thức.

Nghiêm Triết sau khi xem xong thì đầy kinh ngạc hỏi:

- Chỉ huy sứ đại nhân, bắt hết trên danh sách này sao? Liệu họ có phải là vực ngoại thiên ma thật không?

Đây không thể nghi ngờ là một hành động vô cùng lớn, dính líu đến hơn 2000 người, còn dính đến mấy thương hội lớn, thân sĩ quanh Lạc Kinh. Để Nghiêm Triết kinh ngạc là có một phần rất lớn có quan hệ với Hàn Vương.

- Ta không xác định được, phần danh sách này đến từ một vị vực ngoại thiên ma thân phận không rõ. Sau khi ta nhận tin thì đã thử kiểm tra, cảm thấy khả năng rất lớn.

Lâm Duệ khẽ thỏi lá trà trong ly:

- Trước tiên bắt lại thẩm vấn, nếu như có sai lầm thì do ta chịu trách nhiệm! Lần hành động này do Lạc Thiên Mãn chưởng quan, Nghiêm Triết làm phó, mấy người còn lại toàn lực phối hợp. Ngoài ra ta đã xin hỗ trợ từ Kim Ngô Vệ và Võ Lâm Trực, họ sẽ phái 5 vạn tinh binh đến hỗ trợ.

Nghiêm Triết nghe thấy vậy thì thầm sinh hối hận. Hắn biết cử chỉ vô lễ của mình đã bị Lâm Hạo chú ý, cho nên hắn đã xuống cấp so với Lạc Thiên Mãn. Đồng thời trong lòng hắn đang nảy sinh đố kỵ với Lạc Thiên Mãn, nếu như tin tình báo này là thật thì đây là đại án quy mô lớn nhất từ trước đến giờ, là công rất lớn! Hắn không ngờ Lâm Hạo rộng lượng như vậy, lại chia sẻ công lao cho thuộc hạ. Sớm biết như vậy thì hắn nên cung kính hơn, dù sao vận may cũng là một phần thực lực. Nhìn vị chỉ huy sứ đại nhân này xem, vừa mới nhận chức liên tiếp phá mấy án lớn, giờ đã ngồi vững vị trí, còn trợ giúp thần sứ thứ ba bắt được hai giám nữa. May mắn như này có thể nói là nghịch thiên!

Lâm Duệ nhìn về Nguyễn Quốc Thu, Phù Lập mới nhận chức nói:

- Ta biết hai người các ngươi mới nhận chức, căn cơ chưa vững. Trong giám thứ 9 và giám thứ 10, lòng quân cũng đang bàng hoàng, vụ án lần này là cơ hội cho các ngươi, cũng là cơ hội của bọn họ. Khi phá án nhớ quan sát thuộc hạ các ngươi thật kỹ, nếu họ có năng lực thật sự, ta không chỉ sẽ bỏ qua chuyện cũ, còn sẽ trọng dụng.

Nguyễn Quốc Thu và Phù Lập nghe vậy thì ngầm hiểu, cảm động đến rơi nước mắt, thủ trưởng của họ quá tốt rồi. Xử lý vụ án này xong, bọn họ không chỉ ngồi vững chức giám sát sử, còn nắm chặt được giám mình quản lý trong tay.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an

Bạn đang đọc Vô Thượng Thiên Tôn (Dịch) của Khai Hoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TamTroYNguoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.