Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

giao chiến

Phiên bản Dịch · 1646 chữ

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Cảm tạ minh chủ yy11337076 đã đề cử, review truyện ^^

Ngay khi võ ý đôi bên giao tranh, trên mặt Thích Vô Cực nổi gân xanh, con ngươi thêm sáng rực:

- Xem ra Lạc mỗ ngươi sau khi trở thành thần sứ thì cũng không tiến bộ được là bao a!

Hắn đối mặt với thần sứ thứ ba – Lạc Vọng Thư, người thu được nhiều tài nguyên từ Thần Cung và triều đình Đại Tống mà không rơi xuống thế yếu! Cần biết vừa rồi đôi bên giao tranh, không chỉ võ ý mà thôi, mà còn so đo tinh thần lực và khái niệm Vực Sâu nữa!

Thích Vô Cực mới chỉ là cấp 9 vượt hoàng, dù là ở phương diện nào, theo lý thuyết không thể chống lại Lạc Vọng Thư được! Đấy là nhờ vào thuốc chích của vực ngoại thiên ma! Hắn tiêu lượng lớn tiền mua những thuốc này giúp cường hóa các phương diện sức mạnh đến cực hạn! Lại nhờ ba vị Thần trong Luyện Ngục trợ giúp, khái niệm Vực Sâu của hắn nhảy vọt!

Ánh mắt Lạc Vọng Thư thêm âm trầm, không chỉ không tức giận mà còn có tia hưng phấn. Đồ của vực ngoại thiên ma tốt như vậy sao, vậy mà để Thích Vô Cực tăng mạnh như vậy. Lạc Vọng Thư thậm chí hoài nghi trong cơ thể của Thích Vô Cực có ngụy nguyên chất Vực Sâu của Liên Bang, nếu không tên này không có huyết mạch đặc thù, sao có thể nắm giữ khái niệm Vực Sâu lên đến gần 40% được. Cùng lúc đó, sát ý trong lòng nàng cũng dâng lên cực hạn.

- Thật sao?

Trong nháy mắt này, thiên địa xung quanh như pha lê rạn nứt. Lạc Vọng Thư ở vị trí trung tâm rạn nứt, nàng một tay tạo kiếm quyết, thân ảnh phiêu giật trong gió không ngừng tản ra hàn khí thấu xương.

- Xem ra ngươi thu được không ít chỗ tốt từ vực ngoại thiên ma, vậy để ta xem, ngươi có năng lực tiếp được một kiếm này không!

Lạc Vọng Thư vốn rất đẹp, dung nhan của nàng như tụ tập tất cả nét đẹp trong nhân gian, giờ thêm vào khí tức siêu phàm thoát trần, như hóa thành nữ thần, thánh khiết uy nghiêm không thể xâm phạm.

Sau lưng Lạc Vọng Thư xuất hiện một cự kiếm tím vàng hư ảo, thân kiếm bộc phát ánh sáng chói lọi như trời sao rồi như nắng sớm, bầu trời đêm bỗng sáng bừng như ban ngày, không gian xung quanh cũng vặn vẹo, gió mây cuồn cuộn! Trên thân kiếm không ngừng xuất hiện phù văn, mỗi phù văn nhìn như đơn giản nhưng lại ngưng tụ huyền ảo thế gian, chân lý cao cấp nhất! Toàn bộ thành Lạc Kinh như mịt mờ trước ánh kiếm!

Điều này làm Thích Vô Cực trái tim đập thình thịch, trên mặt lộ vẻ khó tin. Đây là Thiên Lý Thần Tâm Kiếm sao? Nữ nhân này luyện thành công chiêu này sao? Đáng giận thật! Nàng ta mới thành thần sứ được 60 năm, vậy mà đã luyện thành bí chiêu đặc biệt chỉ có thần sứ mới có sao? Quả thật thiên phú và ngộ tính của nữ nhân này rất đáng sợ, ngày xưa nàng ta không có bối cảnh gì, dựa vào một thân võ đạo siêu tuyệt chiến thắng quần hùng, được tế tự Thần Cung chú ý, trở thành một trong hai mươi tư giám sát sử, chưởng quản một giám!

- Rống!

Đó là chiến long của Thích Vô Cực, nó vụt ra một trảo đánh về cự kiếm sau lưng Lạc Vọng Thư. Hắn không thể để Lạc Vọng Thư tụ được chiêu này, nếu không dù hắn có thêm thuốc của vực ngoại thiên ma, cũng rất khó chạy thoát một chiêu bí kiếm cấp 9 bậc đế này!

Chiến long của Thích Vô Cực cũng là “vô cực đế long” như Nhân Tông, đao của nó gần như không nhìn pháp tắc vật lý, nhanh như lôi đình, lại vô cùng bá đạo, đao hạ xuống như Thần hạ bút, ẩn chưa vận luật đặc biệt vô cùng đẹp đẽ. Nhưng đao quang sắc bén đó lại không thể đến gần cự kiếm! Lực lượng vặn vẹo thời không quanh cự kiếm hóa thành lôi xà cuồng bạo, như ma long giương vuốt, ẩn chưa lực lượng hủy thiên diệt địa, mang theo vô tận uy nghiêm và cuồng bạo, lại biến hóa vô cùng, làm cho không ai đến gần được. Lôi xà đánh lên đao của chiến long phát ra từng tiếng nổ đinh tai nhức óc, không ngừng đánh tan đao quang của chiến long.

Bản thân Thích Vô Cực thì nhân đao hợp nhất, phá vỡ thời không loạn lưu, trực tiếp chém hướng bản thân Lạc Vọng Thư. Hắn và đao như hóa thành vô hình vô tướng, không chịu quy tắc vật lý ước thúc, ngắn ngủi không đến một hô hấp đã kéo dài chém ra năm ngàn đao quanh người Lạc Vọng Thư. Nhưng đao quang này lại bị cự kiếm phòng ngự ngăn lại, cự kiếm không ngừng phát sinh kiếm khí khổng lồ, tạo thành một vòng bảo hộ vững chắc, ngăn cản đao quang không cho nó đến gần.

Thích Vô Cực chém đến đao 5300 thì vòng phòng hộ mới dần sinh ra vết nứt. Nhưng lúc này Thích Vô Cực không tiến mà giật lùi lại, hắn và chiến long hóa thành hai luồng sáng, mỗi người một hướng vội chạy xa.

Không chỉ vì một kiếm này của Lạc Vọng Thư đã tiếp cận hoàn thành, còn là vì Thần đã bị bọn họ kinh động. Thần quanh năm rơi vào ngủ say, vô tư vô tưởng vô niệm, rất ít khi tỉnh lại. Thích Vô Cực hôm nay sở dĩ dám ra tay một phần vì hắn có nguồn tin đáng tin, Thần lúc buổi chiều nay tỉnh lại một chút rồi lại rơi vào ngủ say. Nhưng bây giờ, Thần lại sắp tỉnh lại.

Lạc Vọng Thư khẽ hừ nhẹ một tiếng, chỉ tay về phía Thích Vô Cực đang chạy ra. Cự kiếm sau lưng nàng hóa thành chùm sáng đuổi chém Thích Vô Cực. Giờ khắc này, giữa thiên địa như chỉ còn lại kiếm, thời gian đứng im, tất cả vạn vật trước lực lượng này đều đang run rẩy.

Keng!

Cách hai trăm dặm, Thích Vô Cực bị cự kiếm đánh trúng, bốn phía lập tức nổi bụi mù mịt, tia sáng văng khắp nơi. Nhưng 5300 đao chém loạn của hắn lúc trước vẫn tạo ra được tác dụng, tạo thành sơ hở trong bí chiêu, thời gian xung quanh Thích Vô Cực như ngưng đọng lại, hắn nháy mắt chém ra ba đao, chặn lại những phần sắc bén nhất của ánh kiếm. Trường đao trong tay hắn vỡ vụn nhưng bản thân hắn chỉ bị đánh nổ bụng.

Thích Vô Cực cười to thét lớn:

- Hay cho một kiếm Thiên Lý Thần Tâm, quả không hổ là ngươi, nhưng một kiếm này cũng không phải không có sơ hở! Lạc Vọng Thư, ta sẽ trở lại! Ngày trở lại của Thích mỗ chính là ngày chết của ngươi!

Lúc này Thích Vô Cực khẽ kêu đau một tiếng. Đó là Kinh Nguyệt Phương, đội trưởng Long Vệ Đội, nàng bắn ra một mũi tên nhanh như tia sáng bắn trúng Thích Vô Cực. Một tên này dù không thể bắn trọng thương Thích Vô Cực nhưng cũng bắn nổ vai hắn.

Kinh Nguyệt Phương thu hồi thần khí trường cung, đi đến bên Lạc Vọng Thư, đầy lo lắng nói:

- Chủ nhân, ngài…

Lạc Vọng Thư giơ tay lên, thần sắc ung dung ngăn lại lời của Kinh Nguyệt Phương:

- Ta không sao!

Nàng cưỡng ép nuốt xuống một ngụm máu tươi, chắp tay thi lễ:

- Thần sứ Lạc Vọng Thư, bái kiến Thần.

Lạc Vọng Thư cảm ứng được Thần đang nhìn chăm chú bọn họ. Có thể là vì bị đánh thức, trong ý niệm của Thần ngoài nghi hoặc ra còn có cả tức giận. Nàng thần sắc cung kính vô cùng, trong lòng thì đang nghĩ đến Lâm Hạo. Nàng nhất định phải mau chóng thu được thuốc của thiên ma, tăng lên thực lực thân thể và linh hồn, nếu không dù nàng luyện thành thức bí kiếm mạnh nhất này cũng không thể phát huy hoàn toàn uy lực.

Lạc Vọng Thư sẽ không ngây thơ cho rằng Thích Vô Cực ra tay vì muốn trả nhục cũ, điều này hoàn toàn không cần thiết, đối với Thích Vô Cực mà nói, dây dưa với nàng kéo dài thêm nguy hiểm, sau đó càng khó chạy thoát Thần Cung và triều đình truy sát. Lạc Vọng Thư đoán Thích Vô Cực làm vậy là vì thăm dò, có lẽ là minh hữu thiên ma của hắn, có lẽ là vì ba vị Thần trong Luyện Ngục muốn thăm dò sức mạnh của vị thần sứ mới lên chức là nàng. Nếu nàng thể hiện chiến lực thấp chút, chắc chắn lũ linh cẩu ẩn giấu trong bóng tối sẽ nhào lên vây giết hùng sư!

Cho nên chuyện quan trọng với nàng giờ này là tăng lên lực chiến. Lâm Hạo tới bên nàng để nàng thấy một người có thể tin tưởng tuyệt đối, một đường dây giao dịch đáng tin. Đương nhiên, con đường này đến cùng là như nào thì còn phải chờ thời gian trả lời.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an

Bạn đang đọc Vô Thượng Thiên Tôn (Dịch) của Khai Hoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TamTroYNguoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.