Minh Vương phải chết
Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Đa tạ minh chủ Lamanh01 đã đề cử truyện ^^
Thần sứ dự bị thứ mười một Thân Đồ Vinh và thần sứ dự bị thứ mười hai Tư Đồ Tú khi được rời khỏi tội quân, rời xa con đường Thiên Uyên thì cảm giác như vừa trải qua mấy đời nhân sinh vậy. Giờ rõ ràng là nửa đêm mà hai người hít một ngụm không khí lại thấy thơm ngọt, trong lành xiết bao.
Bọn họ chỉ ở trong tội quân có 3 tháng, so với tuổi thọ 1600 năm của họ không đáng là bao nhưng khi ở đó chịu ủy khuất, kiềm chế, thêm vào tự trách bản thân, lửa giận với Quang Minh thánh giáo, cảm giác bị trói buộc không có tự do, đủ loại tâm tình tiêu cực làm họ khó mà chịu được. Hai người rất nhanh thu lại tâm tình, khống chế pháp khí dẫn theo đám long vệ của mình tới Vạn Thạch Sơn.
Thân Đồ Vinh vừa bay đến là nheo mắt lại nói:
- Là đại trận thiên la địa võng!
Triều đình đã tụ tập 500 nghìn đại quân, 8000 cao thủ Hóa Long ở đây, đang bắt đầu sắp đại trận khổng lồ, vây kín nơi này.
Đây là một loại đại trận được Thần cho phép, dùng khí huyết 500 nghìn chiến sĩ làm trung tâm, dùng bảy ngàn đến mười nghìn cao thủ Hóa Long tăng cường thêm, từ đó tạo thành thần uy mạnh mẽ, có thể trấn áp trên trời dưới đất, để đám cao thủ cấp 9 vượt hoàng cũng không dám chính diện chống lại!
Trận pháp này cứng nhắc, thiếu linh hoạt, không thích hợp với chiến trường mà phù hợp trấn áp đại ma đầu hơn. Vì trận này tổ chức khó khăn, Thân Đồ Vinh sống hơn 120 năm cũng chỉ thấy được một lần.
Hai người dẫn theo đám long vệ, dừng lại trước phi liễn của Lạc Vọng Thư.
- Thần sứ dự bị Thân Đồ Vinh (Tư Đồ Tú) bái kiến Lạc thần sứ, hai người ta theo lệnh đại ti thiên tới đây, nghe theo Lạc thần sứ sắp xếp.
Bọn họ hơi do dự chốc lát rồi đầy trịnh trọng thi lễ với Lâm Hạo:
- Đa tạ Trấn Quốc Hầu!
Hai người biết bọn họ có thể sớm rời khỏi tội quân là nhờ Trấn Quốc Hầu Lâm Hạo nói giúp cho. Mà ban đầu, khi ở trong Thần Lâm Cung, nếu không nhờ vị này liều mạng cảnh báo nguy hiểm, tội của bọn họ còn nặng hơn nhiều.
Lâm Duệ lúc này đã tinh luyện huyết sát khí gần xong, hắn vội đứng dậy, cười nói:
- Hai vị lễ nặng rồi, vãn bối sao dám nhận chứ. Có gì phải đa tạ chứ, sư tôn và ta luôn giao hảo với hai vị, kết làm minh hữu, đồng khí liền cành, cùng nhau phát triển. Chỉ cần có cơ hội thích hợp, sư tôn nhất định sẽ giúp đỡ hai vị, chắc hẳn hai vị cũng là như vậy.
- Đây là chuyện đương nhiên.
Thân Đồ Vinh khi nói câu này thì thầm cảm thán. Lúc trước dù hắn kết minh với Lạc Vọng Thư nhưng vẫn ngầm coi đối phương là đối thủ cạnh tranh. Những năm gần đây, hắn liên tục gặp trở ngại, đầu tiên bị Thần đày đi trấn áp Trấn Ma Lâm, sau đó liên tục gặp chuyện không may. Ba tháng trước, đỉnh điểm là gặp án Thần Lâm Cung, hắn bị đày đến tội quân, điều này làm hắn triệt để mất đi tâm khí cạnh tranh chức thần sứ.
Mà khi Thân Đồ Vinh bỏ xuống hùng tâm tráng chí, hắn cũng cảm thấy sư đồ Lạc Vọng Thư quả thật là minh hữu không tệ, tiềm lực của họ vô cùng, còn rất đáng tin.
Tư Đồ Tú thì từ lâu bỏ qua hy vọng canh tranh chức thần sứ, nàng cảm động rơi nước mắt với việc được sư đồ nhà này giúp thoát khỏi tội quân nên chắp tay, đầy hào sảng nói:
- Lạc thần sứ yên tâm, Tư Đồ Tú ta không phải người không biết đạo lý làm người, lần này ta được hai vị giúp đỡ mới rời khỏi được tội quân, đương nhiên uống nước nhớ nguồn, có ân tất báo. Về sau Lạc thần sứ có gì cần dùng đến ta, cứ việc phân phó.
Lạc Vọng Thư mỉm cười, đi ra phi liễn, sau đó nhìn về hướng cửa động, thanh âm trầm trọng:
- Tư Đồ đại tỷ nói quá lời rồi! Hai vị trước khi tới đây hẳn đã nhận được tin tức tình hình bây giờ. Giờ trong đó không chỉ có lượng lớn yêu ma Luyện Ngục, còn có vực ngoại thiên ma, thần sứ dị quốc Tông Tú Sơn, Thôi Bội Bội… Đủ loại thế lực trong đó, tình thế giờ vô cùng phức tạp, đại ti thiên và thiên tử lại ký thác trọng trách lên chúng ta. Hy vọng lần này bản sứ và hai vị liên thủ có thể thu được công huân to lớn.
Thân Đồ Vinh nghe vậy nheo mắt lại nói:
- Công huân đại ti thiên mong muốn có phải là Minh Vương?
Hắn khi nói đến hai chữ Minh Vương thì nghiến răng nghiến lợi, sát ý tỏa ra mãnh liệt. Là Minh Vương kia làm hắn chịu mấy chục roi, rơi vào tình cảnh bết bát.
Lạc Vọng Thư hơi gật đầu nói:
- Ý của đại ti thiên là nhất định phải diệt trừ Minh Vương! Nhưng nếu có khả năng, tốt nhất là tìm được hai mảnh thần bi bị mất. Cho nên ta muốn mời hai vị, tọa trấn hai phương hướng, cùng sư đồ chúng ta đề phòng Minh Vương chạy trốn.
Thân Đồ Vinh nghe vậy mỉm cười, trong lòng không chút để ý đến việc thu về mảnh thần bi. Theo như hắn hiểu rõ, sư đồ Lạc Vọng Thư trước khi tiến vào hang động này, còn từng mời Tông Tú Sơn và Thôi Bội Bội cùng đi. Là hai người này bỏ lỡ cơ hội kiếm về mảnh thần bi, giờ có thể trách ai được chứ? Đương nhiên chuyện mảnh thần bi bị mất, Đại Tống vẫn ở phía đuối lý nhưng giờ Thôi Bội Bội cũng không còn mặt mũi nào gây sự trong Lạc Kinh nữa.
Thân Đồ Vinh thì trong lòng chỉ để ý đến Minh Vương, giết tên rác rưởi kia mới là chuyện quan trọng nhất!
Tư Đồ Tú thần sắc hơi đổi:
- Giờ chúng ta chưa đi xuống bên dưới sao? Minh Vương rất có thể sẽ chạy trốn vào con đường Thiên Uyên.
Lạc Vọng Thư hơi lắc đầu nói:
- Đương nhiên sẽ phải đi xuống nhưng giờ chưa phải lúc. Binh pháp có câu, tấn công trước khó thắng, chờ sắn đón địch phần thắng cao hơn! Ta còn một thời thần nữa mới tụ lại xong Thiên Lý Thần Tâm Kiếm, trận pháp thiên la địa võng này cũng mới hoàn thành phần địa võng, phần thiên la còn cần một thời gian nữa mới hoàn thành. Đợi khi đại trận này hoàn thành, chúng ta xuống dưới đó chưa muộn.
Nàng mắt đầy ý cười, nhìn cửa động nói:
- Hơn nữa giờ bên dưới vô cùng náo nhiệt, Minh Vương muốn chạy trốn không dễ như vậy. Cứ để bọn họ tranh đấu một thời gian đã, đợi khi họ mệt mỏi, bên ta lại sức lực sung túc, vào thu thập tàn cuộc chưa muộn.
Thân Đồ Vinh chắp tay nói:
- Quả là thượng sách, vậy ta phụ trách phía đông.
Hắn nói xong là bay thẳng về phía đông, Tư Đồ Tú cũng hơi gật đầu, hiểu ý bay về phía tây.
Sau khi hai vị này rời đi, Lạc Vọng Thư chắp tay sau lưng, sắc mặt hơi trầm trọng nhìn cửa động cách họ mười mấy trượng:
- Tiểu Hạo, hôm nay Minh Vương kia phải chết!
Lâm Duệ cũng đầy nghiêm túc gật đầu nói:
- Đệ tử hiểu rõ! Sư tôn yên tâm, ta nhất định sẽ nắm chắc thời cơ tiến vào tốt nhất.
Lần này dù bọn họ thành công đẩy tội cho Minh Vương Ân Thiên Thu, nhưng Minh Vương kia hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Dù cho người này không thể chối cãi, có nói cũng không ai tin nhưng nên nhớ Minh Vương Ân Thiên Thu có chiến lực cấp Trường Sinh! Một khi để người này lấy lại một hơi, tích súc lực lượng thì sẽ thành uy hiếp rất lớn với sư đồ bọn họ. Đây là cơ hội hiếm có để triệt để diệt trừ mối họa ngầm này.
Lúc này Lâm Duệ không chỉ thông qua linh minh thông thiên long toàn lực cảm ứng, còn nhận đủ loại video, hình ảnh Lệnh Hồ Minh Đức gửi tới nữa. Năng lực độn pháp của Lệnh Hồ Minh Đức rất cao, phản ứng nhanh nhẹn, phạm vi hoạt động cũng rộng.
Mấu chốt là sau khi đám người Lý Hàng Long tiến vào, họ còn liên tục bố trí thiết bị cảm ứng. Lý Hàng Long thân là hacker đỉnh cấp, còn tấn công chiếm quyền các thiết bị theo dõi của Trường Sinh Hội nữa. Mấy vị nghị viên vinh dự khác cũng có con đường tình báo của riêng mình.
Cho nên giờ Lâm Duệ hiểu rõ chuyện phát sinh bên dưới, vẫn một mực theo dõi Minh Vương, thông qua đủ loại tin tức, tổng hợp phán đoán thương thế của vị này.
Lúc này, hắn vừa vặn trông thấy cảnh Thôi Bội Bội chặn lại Minh Vương, rồi bị Minh Vương một đòn đánh bay.
Vị thần sứ thứ ba của Đại Ngụy này chủ tu thủy pháp, có thể dùng “thủy” – chí nhu trong thiên hạ, hóa giải phần lớn ngoại lực. Nhưng năng lực huyết mạch và võ đạo của Thôi Bội Bội lại không dễ phát huy trước mặt Minh Vương, nàng bị một đòn đánh bay, đôi gò bồng đảo cao vút cũng bị đấm nát be bét, miệng mũi trào máu tươi.
Lâm Duệ trông thấy cảnh này mà có chút thương xót, che lại hai mắt. Hắn thầm nghĩ cảnh này của Thôi Bội Bội mới bi thảm làm sao, nếu để đám fan cuồng của nàng ở Liên Bang trông thấy thì không biết đám này sẽ đau lòng như nào đây?
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Đăng bởi | TamTroYNguoi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 7 |
Lượt đọc | 65 |