nhìn rõ
Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Gần như là cùng lúc đó, Vô Địch Pháp Vương đang đứng trên một tảng đá lớn nhô ra từ con đường Thiên Uyên.
Con đường này nối giữa Luyện Ngục và mặt đất, đường kính rộng đến sáu trăm dặm, xung quanh là bìa đá, khí thế sâu rộng hùng vĩ nguy nga, để bất cứ ai đứng trên nhìn xuống đều thấy chấn động vô cùng. Độ cao của nó khó mà tính nổi, theo như vực ngoại thiên ma tính toán đo đạc theo kích thước Thiên Cực tinh thì nghe nói con đường Thiên Uyên này cao đến 223 nghìn dặm. Cho nên dù là đứng ở đâu trên con đường Thiên Uyên này nhìn xuống dưới cũng chỉ thấy sâu vô cùng tận, khó mà thấy được bên dưới cũng như bên trên.
Nhờ sở hữu thị giác tinh tường, Vô Địch Pháp Vương có thể xuyên thấu hư không vạn dặm, nhìn thấy tầng ám hồng ở sâu bên dưới. Đó hẳn là ánh sáng của mặt trời tỏa ra từ lòng đất nhưng nàng chưa từng thấy mặt trời ở trong lòng đất là như nào, nàng chưa từng xuống thế giới trong lòng đất. Nàng lập tức xoay người, nhìn về Thiên Hương Thần Sứ ở phía sau:
- Ngươi vừa rồi làm gì vậy? Vì sao lại dùng thiên hương huyễn vụ?
Thiên Hương Thần Sứ trả lời không chút do dự:
- Đương nhiên là để yểm hộ ngươi.
Tâm thần của nàng thả lỏng không ít, thánh lôi kiếp hỏa đã hoàn thành truyền thừa dưới nàng che chở, không rơi vào tay Vô Địch Pháp Vương.
Dù cho Lâm Hạo từ đầu đến cuối không phải thành viên chính thức của Quang Minh thánh giáo, cũng không được Quang Minh Thánh Hiền phụ trách truyền hỏa trong giáo thừa nhận, để nàng có chút áy náy. Nhưng ít nhất thánh lôi kiếp hỏa ở lại bên người Lâm Hạo có thể giúp ổn định cao tầng trong giáo, giúp thánh giáo tạm thời không phải đối mặt với nguy cơ phân liệt.
Thiên Hương Thần Sứ nghĩ đến đây thì khẽ cười khổ, nhưng giờ trong giáo hẳn là đã loạn rồi. Đoán chừng tổng đàn giờ đã biết việc Minh Vương vẫn lạc, không biết giờ tình hình ở đó sao rồi? Nàng nỗ lực kiềm chế lại lo lắng trong lòng:
- Vô Địch ngươi không phải muốn thánh lôi kiếp hỏa sao? Hai mảnh thần bi cũng rất có thể ở trên người Ân Thiên Thu…
Thiên Hương Thần Sứ còn chưa nói hết lời, Vô Địch Pháp Vương đã đột ngột xuất hiện trước người nàng. Tâm thần nàng hơi run lên, theo bản năng hơi lùi lại nhưng thân thể của nàng chỉ lùi lại được chưa đến mười trượng, Vô Địch Pháp Vương đã phá vỡ vòng phòng ngự của nàng, tay bóp chặt cổ của nàng, giơ thân thể của nàng lên cao.
Ánh mắt của Vô Địch Pháp Vương đầy giễu cợt nhìn nàng:
- Vấn đề là ta không thu được! Quang minh ấn của thánh lôi kiếp hỏa không quay về tổng đàn, nó đã tự động lựa chọn chủ nhân mới! Thiên Hương Thần Sứ, ngươi thi triển pháp thuật là để che giấu cho ai?
Thiên Hương Thần Sứ tâm thần hơi trầm xuống, nàng đã mấy lần chứng kiến mấy lần Vô Địch Pháp Vương giao tranh với Ân Thiên Thu, biết thực lực vị này thâm sâu khó lường, dù không dùng thần khí Vực Sâu của nàng, thực lực tổng hợp cũng đạt đến mức thần sứ. Mới chỉ cấp 8, đã nắm giữ sức mạnh ngang thần sứ, còn nắm giữ bí chiêu cấp 9 vượt đế, quả là kinh hãi thế gian!
Nhưng giờ khắc này, Thiên Hương Thần Sứ mới thấy rõ chênh lệch thực lực giữa đôi bên. Nhưng nàng vẫn bình tĩnh nhìn Vô Địch Pháp Vương, không chút sợ hãi:
- Những lời này của Pháp Vương là sao? Ta không hiểu ngài nói gì?
Vô Địch Pháp Vương nhếch môi lên cười mỉa mai:
- Là Lâm Hạo kia sao? Ngươi quên rằng ta cũng từng được thánh lôi kiếp hỏa lựa chọn sao? Ngươi nghĩ ta không cảm ứng được gì sao? Người ngươi che giấu giúp là Lâm Hạo, vị Trấn Quốc Hầu Đại Tống, chỉ huy sứ Thứ Gian Cục sao?
Thiên Hương Thần Sứ rất muốn duy trì trấn định, giả vờ bình thản như không có gì nhưng con ngươi của nàng vẫn hơi co rút lại.
- Mấy tháng trước, ngươi chịu thua thiệt trong tay Lâm Hạo mà, là vì sao đây?
Vô Địch Pháp Vương nhìn Thiên Hương Thần Sứ, như hiểu ra nói:
- Hắn là thánh tử thứ ba mà giáo ta vẫn chưa tìm ra sao? Là vì chuyện hai quận Tuyên Hóa và Thiên Đồng, để ngươi cho rằng Lâm Hạo có tâm quang minh sao?
Thiên Hương Thần Sứ cũng không trả lời. Nàng vẫn một mực chú ý đến Lâm Hạo, biết vị ẩn thái tử này vẫn giữ lời hứa của mình.
Vị ẩn thái tử này không chỉ không giết hại bách tính, còn bán đi một vài thổ địa ở hai quận để lấy tiền mua xe ngựa, lương thực, nông cụ và súc vật giúp bách tính hai quận này có căn cơ đặt chân ở quận Thiên Nam và quận Lĩnh Nam ở phía nam Đông Châu. Ở đó vì là vùng chướng mù dày đặc, thổ địa tuy phì nhiêu nhưng hoang vắng cư dân. Nhưng Lâm Hạo còn mua sắm thêm dược vật thiên ma cho bách tính, còn mời đệ tử Dược Thần Tông tới dạy bách tính cách tiêu trùng, phòng dịch. Hiện tại còn chưa rõ những dược vật này công dụng đến đâu nhưng Thiên Hương Thần Sứ biết vị ẩn thái tử Đại Tống là người trọng tín giữ lời, cũng có tâm quang minh, đồng ý bảo vệ bách tính tầng dưới cùng.
Vô Địch Pháp Vương chỉ cười lạnh, nâng lên Thiên Hương Thần Sứ rồi ném thật mạnh vào vách đá phía sau.
Vô Địch Pháp Vương không ra tay giết hại vì nàng biết Thiên Hương Thần Sứ không sợ chết, vị này thật sự tôn kính giáo nghĩa thánh giáo, hết sức tuân theo.
Vô Địch Pháp Vương có thể ra tay giết chết Minh Vương Ân Thiên Thu không chút cố kỵ nhưng với người như Thiên Hương Thần Sứ, Vô Địch Pháp Vương không đến mức bất đắc dĩ sẽ không giết hại. Nàng sau đó lơ lửng lên không, hóa thành ánh sáng rời khỏi con đường Thiên Uyên.
Ở con đường Thiên Uyên này có bốn đại quân của Đại Tống trấn áp, nơi này kiến tạo thành lũy dày đặc, phòng thủ nghiêm ngặt, không chút kẽ hở. Nhưng mấy trăm năm qua, không chỉ ma quân Luyện Ngục khắp nơi đào động, còn có cả vực ngoại thiên ma tham gia cùng. Bọn họ nắm giữ đủ loại dụng cụ công nghệ cao, hiệu suất đào động cao hơn nhiều yêu ma Luyện Ngục. Cho nên lỗ hổng trên con đường Thiên Uyên này giờ hơn xa trước kia, căn bản không chặn lại được cao thủ đỉnh cấp như nàng.
- Ngươi định đi đâu? Làm gì?
Thiên Hương Thần Sứ bay ra, ánh mắt đầy lo lắng nhìn Vô Địch Pháp Vương:
- Lý Vi Lương! Thánh lôi kiếp hỏa đã chọn chủ nhân, Minh Vương mới đã sinh ra! Lý Vi Lương ngươi vì đoạt đại vị, không tiếc giết giáo chủ, giết hại đồng bào trong giáo, nếu như một mực làm ra hành động phản nghịch, ngươi sẽ làm toàn giáo công phẫn. Ngươi còn dám ra tay với Minh Vương mới thì Quang Minh thánh giáo nhất định sẽ không chứa nổi ngươi!
Trước đó, Minh Vương Ân Thiên Thu thượng vị có chút bất chính, Vô Địch Pháp Vương ra tay với Ân Thiên Thu còn có lý do. Nhưng giờ Lâm Hạo là thánh lôi kiếp hỏa tự động lựa chọn chủ nhân mới! Nếu Vô Địch Pháp Vương Lý Vi Lương còn dám ra tay với Lâm Hạo thì chính là kẻ địch của toàn bộ Quang Minh thánh giáo!
- Lý Vi Lương ngươi nghĩ chúng ta không biết sao? Thân phận của ngươi có đến tám phần mười là vực ngoại thiên ma!
Thiên Hương Thần Sứ lạnh lùng nói:
- Cho nên tam trụ, ngũ sứ, thất vương sẽ không phục ngươi đâu. Quang Minh Thánh Hiền cũng sẽ không để ngươi lên làm giáo chủ đâu! Nếu ngươi còn khư khư cố chấp, muốn giết Minh Vương cướp thánh hỏa, Quang Minh thánh giáo nhất định sẽ phân liệt, ta khuyên ngươi nên bỏ ý nghĩ này đi.
Vô Địch Pháp Vương cũng không trả lời, nàng chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn xuống Thiên Hương Thần Sứ một cái rồi tiếp tục bay đi.
Lúc này, Lâm Duệ đang cùng một đống cao thủ cấp 9 của Đại Tống dọn dẹp nốt yêu ma trong động. Chính hắn khống chế linh minh thông thiên long và hoàng lôi đế dương long của mình sát hại yêu ma.
Cơ Tuyết Oánh và Thượng Quan Thiên Di hết sức phối hợp với hắn, hai nàng biết chủ nhân của mình thích tự tay chém giết yêu ma nên đều đánh đám yêu ma đến thoi thóp, sau đó để Lâm Duệ lấy đầu. Tiên Vu Yên và Vương Thiên Vũ thì chỉ nghĩ Lâm Duệ đang thu thập huyết khí, ngưng luyện bí thuật Huyết Thần Dực của mình nên hai người cũng hết sức phối hợp.
Lâm Duệ thì vô cùng vui mừng, hôm nay hắn thu hoạch được điểm hồn lực phải bằng tổng số trước kia hắn thu hoạch được. Đáng tiếc là có mấy vị cao thủ cấp 9 “cướp công” với hắn, điều này làm hắn hơi khó chịu, thầm nhớ thù, sau này có cơ hội sẽ giao “việc nặng” cho đám này.
Chừng mười thời thần sau, đám người Lâm Duệ đã thanh trừ sạch yêu ma, khi rời khỏi hang động, hắn phát hiện sắc mặt Tông Tú Sơn và Thôi Bội Bội thêm khó coi, hai người sắc mặt trắng bệch như người chết, đi đường lảo đảo, một bộ thất hồn lạc phách. Bọn họ không chỉ không tìm được Vô Địch Pháp Vương, còn không thấy bóng dáng đám cao thủ vực ngoại thiên ma đâu.
Lâm Duệ thì chỉ có thể ngầm thông cảm, không thể giúp đỡ được. Hành trình lần này đúng là ma xui quỷ khiến, hắn còn có thể làm gì được chứ? Hắn chỉ đành thở dài rồi lên phi liễn của Lạc Vọng Thư, lúc này hắn thấy sư tôn đang chăm chú nhìn mình.
- Đại ti thiên gửi thư bảo hai ta mau chóng về kinh. Để chúng ta lên thần điện, báo cáo lại hành trình lần này với Thần. Sau đó chắc chắn Thần sẽ ban thưởng chúng ta.
Lạc Vọng Thư vừa nói vừa phẩy tay, ra hiệu những người không liên quan lui ra. Ánh mắt nàng trầm trọng nói:
- Vừa rồi vì sao Thiên Hương Thần Sứ lại thi triển thiên hương huyễn vụ bao phủ toàn bộ đường động? Lúc đó trên người ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi không chỉ là bán thần mà còn là thánh tử thứ ba của Quang Minh thánh giáo, giờ đã nhận được quang minh ấn của thánh lôi kiếp hỏa đúng không?
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Đăng bởi | TamTroYNguoi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 59 |