Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

đấy là giáo chủ trước kia của chúng ta

Phiên bản Dịch · 3330 chữ

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Cùng lúc đó, ở một bên khác của tổng đàn Quang Minh thánh giáo, trong nơi ở của phó giáo chủ Vạn Diễm Cư Sĩ, mấy vị thần sứ, pháp vương và mười mấy vị hồng y chủ tế tụ tập ở đây.

Chiến Thiên Pháp Vương Phí Dịch đứng ở bên cửa sổ, nhìn về hướng Huy Hoàng Thánh Đàn.

Ngày xưa tinh hạm cấp quần tinh này vì để chứa được nhiều di dân nhất nên thiết kế tự cung tự cấp, kiến trúc bên trong cũng rất nhỏ, chen kín vào cùng nhau. Ở tầng dưới tinh hạm này còn có một khu nông nghiệp bốn tầng, tự trồng lượng lớn lương thực.

Đây cũng là điều Quang Minh thánh giáo cần, bọn họ hoàn chỉnh kế thừa lại tinh hạm này, vì để dung nạp thêm tế tự và tín đồ cư trú, bồi dưỡng giáo nghĩa và quan tưởng thánh lôi kiếp hỏa.

Cho nên dù là nơi ở của phó giáo chủ Vạn Diễm Cư Sĩ, cũng chỉ có bốn mươi trượng vuông, trong tổng đàn thì đây đã là không gian tư nhân rộng rãi.

Chiến Thiên Pháp Vương Phí Dịch từ cửa sổ nhìn ra xa, ánh mắt chăm chú nhìn về hướng Minh Vương trên Huy Hoàng Thánh Đàn.

- Minh Vương chân chính sao?

Chiến Thiên Pháp Vương Phí Dịch khẽ nỉ non, ánh mắt đầy phức tạp.

Vị Minh Vương này dù là biểu lộ thần tích hay biểu hiện ở nghị hội vừa rồi đều làm cho hắn bất ngờ. Đây mới là quang minh chủ thật sự, chứ không giống như Ân Thiên Thu, dùng ăn gian lên chức. Nhưng vấn đề là vị này xuất hiện quá muộn!

Chiến Thiên Pháp Vương Phí Dịch ánh mắt đầy thống khổ nheo mắt, vỗ nhẹ lên tay mình. Hắn đã không còn là Chiến Thiên Pháp Vương, một lòng chiến đấu đến chết mới thôi cho Quang Minh thánh giáo nữa rồi. Vạn Tâm lão nhân đáng chết, vực ngoại thiên ma đáng chết! Chỉ do một lần sơ sót khinh thường, trong lúc giải phẫu thực trang hắn bị Vạn Tâm lão nhân dùng huyễn thuật che đậy, để lại tai họa ngầm lớn trong thân thể.

Cho nên giờ Chiến Thiên Pháp Vương hắn chỉ còn là một kẻ kết bè xu nịnh, lại theo thói quen muốn luồn cúi chen khe hở, lợi dụng quyền hành mưu lợi mà thôi… Những kẻ như hắn, có lẽ sẽ bị thiêu đốt triệt để trong thế giới ánh sáng!

Trấn Ma Thần Sứ Phòng Quân Hạo thì ngồi trong hành lang, thần sắc buồn bã uống rượu. Hôm này những người ngồi ở đây, trước đó đều từng liên kết móc nối với nhau, bọn họ thực tế tạo thành thế lực riêng của mình, không muốn thấy Vô Địch Pháp Vương chấp chính, thậm chí là có ý định lôi kéo tế tự tầng dưới rời giáo, tự thành phái riêng.

Trấn Ma Thần Sứ Phòng Quân Hạo từng không chỉ một lần nhận được Thần Sứ Giám và Hoàng Thành Ty Đại Liêu hứa hẹn, chỉ cần hắn kéo ra Trấn Ma Thánh Đường dưới quyền, tự thành lập giáo phái riêng, chỉ cần hơi sửa giáo nghĩa, Đại Liêu sẽ bỏ qua, không càn quét đả kích thế lực của hắn nữa.

Dựa theo những kẻ thuyết khách thì Đại Liêu và Bắc Vực Sâu chỉ đề phòng Quang Minh thánh giáo, quái vật khổng lồ nắm giữ đông đảo sức mạnh cấp cao và 3 tỉ tín đồ. Nhưng nếu quái vật to lớn này tách rời, phân liệt thì không còn là mối uy hiếp với họ nữa. Nhưng Trấn Ma Thần Sứ Phòng Quân Hạo không tin lời những kẻ này. Hắn thật ra cũng không ngại giao quyền lực về cho tổng đàn, nhưng Minh Vương trấn áp được cục diện sao?

Vị Minh Vương này xuất hiện quá muộn, tu vi cũng quá yếu. Quang Minh thánh giáo giờ tình thế bấp bênh, đàn sói hung ác bên ngoài nhìn chằm chằm, bên trong thì đấu đá lẫn nhau, mâu thuẫn sâu đậm. Một khi bắt đầu chiến tranh, sẽ có lượng lớn tín đồ thành kính rơi vào chiếc cuộc, dẫn đến một phần tín đồ rời khỏi giáo.

Bọn họ sẽ dần đi về hướng vực sâu không đáy, nếu không ngăn cản lại, sớm muộn cũng bị tiêu diệt, sụp đổ. Vô Địch tuy có thể mạnh mẽ ngăn cản thế công của kẻ địch, nhưng chỉ là thời gian ngắn, thêm vào lục đục trong giáo lại càng thêm mãnh liệt. Chờ đến khi vị Minh Vương này chân chính này trưởng thành, trở thành cột chống trời, Quang Minh thánh giáo sợ là sớm đã tan vỡ thành từng mảnh rồi.

Phòng Quân Hạo nhìn Trí Tuệ Thần Sứ Tiêu Tinh Dật ngồi đối diện cũng đang ngồi tự uống như hắn thì thầm nghĩ liệu vị này có phải cũng vô cùng thất vọng, cảm thấy tuyệt vọng giống như hắn không?

Ở bên cạnh Phòng Quân Hạo là Thần Lực Pháp Vương Ngưu Đào, vị này đang rất khó chịu, cũng đầy bất đắc dĩ.

Ngưu Đào chủ đạo “Thiết Đảo Giáo Khu”, lần này hắn đã hạ quyết tâm, nếu Vô Địch Pháp Vương còn cố ý chiếm quyền thì Thiết Đảo Giáo Khu của hắn dứt khoát đứng ra tự lập!

Nhưng thời khắc Minh Vương đi lên Huy Hoàng Thánh Đàn, ngồi vững hỏa liên đã đánh cho hắn một đòn trầm trọng. Đây là một vị Minh Vương vừa mới kế vị đã có thể chạm vào thần hỏa, vị này đã được lượng lớn tế tự trong giáo ủng hộ.

Ngưu Đào khi thấy vô số tế tự tầng dưới cuồng nhiệt thành kính thì biết nếu hắn còn khư khư cố chấp, lôi kéo Thiết Đảo Giáo Khu ra độc lập thì đám tế tự tầng dưới nhất định sẽ không đáp ứng. Thiết Đảo Giáo Khu có 700 nghìn tín đồ, nhưng thực chất phần lớn ở trong tay các tế tự tầng dưới. Những tế tự này trong đầu chỉ có “quang minh thế giới” nhận định trong lòng, họ sẽ không đi theo hắn, như vậy Vô Địch Pháp Vương cũng có thể danh chính ngôn thuận lấy mạng hắn.

Cho nên Thần Lực Pháp Vương Ngưu Đào mới đầy phẫn uất, bất đắc dĩ, thế giới này sao có thể có “quang minh” được chứ? Làm gì có chuyện thánh lôi bổ ra thế giới hắc ám, kiếp hỏa thiêu diệt toàn bộ dơ bẩn chứ, không thể nào! Bọn họ có biết Vô Địch Pháp Vương nắm quyền thì Quang Minh thánh giáo sẽ có bao nhiêu tín đồ chết đi không? Bao nhiêu mái nhà tan nát không?

Vạn Diễm Cư Sĩ cũng nhíu chặt mày lại, đầy trầm trọng. Hắn thật ra cũng không muốn thấy Quang Minh thánh giáo phân liệt, hắn thân là phó giáo chủ của một giáo phái khổng lồ, sao hắn lại muốn giáo phái này chia năm xẻ bảy chứ? Nhưng Vạn Diễm Cư Sĩ cũng không muốn thấy quyền uy, danh vọng của Minh Vương và Vô Địch Pháp Vương quá cao.

Thiện Tài Thần Sứ Triệu Trùng Lăng cũng đầy lo lắng, hắn đang lo lắng vì tiền tài trong giáo. Minh Vương dù biểu diễn thần tích, ngăn trở thánh giáo phân liệt nhưng khủng hoảng tài chính và cảnh khó khăn vẫn ở trước mặt họ. Khai chiến với Đại Thịnh cần lượng lớn tiền tài ủng hộ, mà nếu các bên liên thủ công kích họ, các giáo khu và phân bộ cũng giảm thu vào, khi đó họ lấy đâu tài lực dư thừa nộp lên tổng đàn chứ? Áp lực tài chính nặng nề sẽ đè lên vai các tín đồ…

Lúc này, đám hồng y chủ tế còn đang nghị luận tranh chấp.

- Minh Vương điện hạ mắt hoa tai ù rồi, sao có thể để Vô Địch Pháp Vương làm nhiếp chính phó giáo chủ được chứ?

- Ta xem vị này cũng là vô năng yếu đuối, hắn đã là Minh Vương được trên dưới thánh giáo tán thành, sao phải giao quyền cho Vô Địch chứ?

- Còn có Thiên Đao Pháp Vương cũng điên rồi, hắn đã làm pháp vương cả 100 năm, giờ lại chạy theo Vô Địch, không sợ anh em trong giáo chê cười à?

- Ta lo lắng cho Bắc Thịnh Giáo Khu hơn, giáo khu này sẽ bị chiến tranh tàn phá. Giờ đáng lẽ nên nhường một chút, né tránh mũi nhọn mới là thượng sách. Chờ khi ba vị Vực Sâu trong Luyện Ngục nhấc lên yêu ma tấn công, Đại Thịnh chắc chắn không rảnh để tâm các chuyện khác, Bắc Thịnh Giáo Khu lại có thể tro tàn lại cháy thôi.

- Quả thật như thế! Chúng ta có thể thương lượng chút với Đại Thịnh, tranh thủ thêm thời gian cho giáo ta, dù là để tín đồ nộp thêm thuế cũng tốt hơn là khai chiến.

- Đáng giận! Vô Địch muốn giáo khu của ta điều ra hộ giáo quân cứu viện, còn phải nộp đầy đủ thần kim cung phụng tổng đàn, bổ sung cả số hai năm trước còn thiếu nữa, nàng chẳng lẽ không biết là chuyện gì xảy ra sao? Đều là bị Vạn Tâm lão nhân nuốt lấy!

Thiện Tài Thần Sứ Triệu Trùng Lăng nghe đến đây, không khỏi hơi mỉm cười. Tên này nếu không phải là đút lót tiền cho Vạn Tâm lão nhân thì làm sao có thể lên chức hồng y chủ tế được chứ?

Quang Minh thánh giáo vốn chỉ có 100 vị hồng y chủ tế, chỉ có những vị năng lực huyết mạch mạnh mẽ, thần hỏa tinh khiết, mới được lên chức hồng y chủ tế, nắm giữ một giáo khu hoặc ban ngành quan trọng.

Nhưng từ năm mươi năm trước, kể từ khi Vạn Tâm lão nhân được giáo chủ ủy nhiệm, phụ trợ quyền chưởng giáo, đã không chỉ một vị chiến công không đủ, chiến lực dưới cấp 8 vượt hoàng được bổ nhiệm là hồng y chủ tế. Điều này càng làm nhân tâm ly tán nhiều hơn.

Triệu Trùng Lăng thầm nghĩ Vô Địch Pháp Vương lên nắm quyền cũng có chỗ tốt, có thể chải vuốt tài chính, từ mức độ nào đó làm trong sạch giáo phái, quét đi rác rưởi. Nhưng những câu đàm luận tiếp theo của những người này làm Triệu Trùng Lăng run lên.

- Không biết các vị có nghe nói đến không, Liên Bang đã sắp ban lệnh cấm bán với thánh giáo chúng ta. Vật tư cấp 6 trở xuống mặc kệ, từ cấp 6 trở lên, nhất là các loại quan trọng như thuốc, thực trang, máy móc chiến tranh đều bị cấm.

- Sao lại như vậy chứ? Đám thiên ma này, quả nhiên không phải cùng tộc với ta, chắc chắn có tâm khác. Bọn họ không sợ chúng ta không bán hàng cho họ nữa sao?

- Không bán? Hàng của chúng ta không bán cho vực ngoại thiên ma thì bán được cho ai? Trước đó còn là vật tư không ai cần ấy chứ…

- Không chỉ vậy đâu, đối phương còn cấm toàn bộ hoạt động giải phẫu thực trang nữa. Ta đã hẹn với một vị bác sĩ thực trang đáng tin nhưng người đó vừa nhắn trả lời ta, Liên Bang đã ra cảnh báo với hắn, nói nếu hắn dám phẫu thuật cho ta thì chờ nhận trừng phạt nặng đi.

- Thiên ma cũng đưa lời tới, nói là chỉ cần Vô Địch Pháp Vương nguyện ý thoái vị, hoặc là tự phá hủy đội tinh hạm của nàng thì có thể bỏ lệnh cấm bán.

Lúc này cả đám trong đại sảnh yên lặng nhìn nhau, không hiểu nổi.

Triệu Trùng Lăng phát hiện có người vô ý, cố ý nhìn hắn nhưng hắn cũng lười quan tâm. Dù Vô Địch sau khi trở thành nhiếp chính phó giáo chủ, đã đưa tay về Thiện Tài Thánh Đường đầu tiên, nhưng vị Vô Địch này cũng không cướp đi quyền vị của hắn, Triệu Trùng Lăng cũng không có lợi ích lớn ở các phân bộ, nên việc này không đến lượt hắn ra mặt.

Vào lúc thánh giáo gian khổ, dù Triệu Trùng Lăng có bất mãn với Vô Địch như nào, cũng không có ý định phá rối. Hắn chỉ hiếu kỳ là đối phương gom góp nhiều tinh hạm như vậy làm gì?

Theo như hắn biết, năm vị Vực Sâu và Cơ Thần Điện vẫn đang buôn lậu cùng thiên ma, góm góp tinh hạm, nghe nói Đại Tống đã có 200 chiếc tinh hạm đủ loại.

Nhưng dưới trướng Vô Địch Pháp Vương có đến 80 chiếc tinh hạm có thiết bị di chuyển lượng tử, còn có 240 chiếc có tiềm lực cải tạo thành chiến hạm. Vị này đến cùng là muốn làm gì, giờ Quang Minh thánh giáo còn đang gian khổ chống lại các bên vây quét, vị này còn định tấn công thiên ma nguyên hương sao?

- Được rồi!

Lúc này Vạn Diễm Cư Sĩ đặt chén rượu xuống nói:

- Dân gian có câu, tổ chim bị phá thì làm gì còn trứng chim. Giờ là lúc thánh giáo nguy nan, chúng ta phải chung sức chung lòng. Trong thời gian này, các ngươi nói vài lời bực tức trước mặt ta còn được nhưng nếu dám tuyên truyền ra ngoài, hoặc là mong muốn thay đổi thì ta chắc chắn không tha cho các ngươi.

Ánh mắt của hắn âm trầm, đầy hung dữ:

- Vô Địch Pháp Vương đã muốn va vào Đại Thịnh thì để nàng ta đứng mũi chịu sào. Thánh giáo dù muốn hòa đàm với Đại Thịnh thì cũng không thể cứ thế hòa đàm được, phải làm cho Đại Thịnh thấy chúng ta có thực lực đánh đau họ, cho nên các ngươi ai dám làm rối loạn trận chiến này, hoặc ngầm ngăn cản nàng ta thì chờ giáo pháp luận tội đi, đã rõ chưa? Nghe rõ rồi thì tản ra đi, các vị pháp vương trở lên lưu lại, ta có việc muốn nói.

Đợi khi toàn bộ hồng y chủ tế lui ra, Vạn Diễm Cư Sĩ nhìn về Trí Tuệ Thần Sứ Tiêu Tinh Dật nói:

- Đường đường là Quang Minh thánh giáo, không thể để người không rõ thân phận làm giáo chủ được. Dù có Củng Bá Nam đảm bảo, nói Minh Vương có lý do bất đắc dĩ không thể để lộ thân phận nhưng Trí Tuệ Thần Sứ, ta giao chuyện này cho Trí Tuệ Thánh Đường của ngươi xử lý.

Trí Tuệ Thánh Đường không chỉ tụ tập các vị thuật sư mạnh nhất trong giáo, còn có không ít quan tinh sư. Hương Y Thánh Đường của Thiên Hương Thần Sứ thì rõ ràng ngả về Minh Vương, Vạn Diễm Cư Sĩ chỉ còn có thể trông cậy vào Trí Tuệ Thánh Đường.

Tiêu Tinh Dật hơi suy ngẫm rồi gật đầu nói:

- Được!

Hắn thật ra cũng muốn dò xét thân phận Minh Vương, hắn thấy vị này tất cả đều tốt, thiên phú, quyền mưu đều tốt, chỉ tiếc là tu vi hiện tại yếu quá, cũng không có căn cơ trong giáo. Cho nên Trí Tuệ Thần Sứ cũng muốn điều tra xem thân phận Minh Vương là gì, xem có đáng giá hắn ủng hộ bồi dưỡng hay không?

Tiêu Tinh Dật dù cảm thấy bi quan với tương lai của Quang Minh thánh giáo nhưng cũng không thể vì bi quan mà ngồi yên không làm gì, để mặc thánh giáo trượt dài được.

Vạn Diễm Cư Sĩ nhìn về Triệu Trùng Lăng nói:

- Thiện Tài Thần Sứ, cuộc chiến này không thể tránh được. Như vậy chúng ta phải đề phòng cẩn thận, dù là tài chính thuế vụ tổng đàn hay vật tư thiên ma cung cấp, hay thậm chí đan dược Dược Thần Tông cung cấp nữa, chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp duy trì đầy đủ!

Triệu Trùng Lăng thần sắc hơi mệt mỏi, chắp tay nói:

- Đây là chuyện trong bổn phận của Triệu mỗ. Ta định hai ngày nữa sẽ đến tinh cảng Đại Tống, xem có thể lấy được giấy phép hiệu buôn không, sau đó liên hệ với thương nhân thiên ma.

Vạn Diễm Cư Sĩ như có suy tư nói:

- Giấy phép hiệu buôn? Ngươi muốn thu mua vật tư thiên ma từ đó? Đây cũng là biện pháp tốt.

Tương lai tinh cảng sẽ tụ tập đông đảo thương nhân thiên ma, đến lúc đó bọn họ sẽ có biện pháp lách qua lệnh cấm bán, còn có thể mua được máy móc chiến tranh, thuốc và thực trang giá rẻ hơn bây giờ. Cùng lúc đó, nếu may mắn, bọn họ có thể tìm được thương nhân thiên ma đồng ý thu mua vật tư của họ giá cao hơn.

- Ngoài ra, ta muốn liên lạc với ẩn thái tử Đại Tống. Theo như tình huống hiện giờ, có thể thấy vị này thái độ không tệ lắm đối với giáo ta, nhất là có ý che chở với tín đồ tầng dưới chót trong giáo. Nên ta muốn đại biểu Quang Minh thánh giáo đàm phán với hắn, dùng điều kiện không báo thù sư đồ họ, đồng thời cung cấp thuế đầy đủ cho Đại Tống, ổn định lại Đông Gia Giáo Khu ở Đại Tống, tránh cho hai mặt gặp địch.

Ánh mắt Triệu Trùng Lăng có chút cổ quái nhìn quanh:

- Trước khi tới đây, ta đã thương lượng với Vô Địch rồi, đã được nàng ủng hộ, giờ cần các vị ủng hộ.

Trong lòng Triệu Trùng Lăng vô cùng kỳ quái, hắn vốn nghĩ khó thuyết phục Vô Địch Pháp Vương nhất, nhưng nào ngờ vị này chỉ hơi suy tư là đồng ý.

Sắc mặt mọi người cũng quái lạ, không báo thù sư đồ Lạc Vọng Thư, Lâm Hạo sao? Vậy chẳng phải là cúi đầu trước kẻ địch à? Cũng có nghĩa là Ân Thiên Thu chết vô ích à? Nhưng vật tư thiên ma quả thật vô cùng quan trọng, bọn họ cần bảo vệ một con đường thương mại, bảo vệ Đông Gia Giáo Khu không bị loạn.

Trí Tuệ Thần Sứ hơi nhíu mày, nếu đàm phán với ẩn thái tử Đại Tống, như vậy bọn họ phải lật đổ tính chính thống của Ân Thiên Thu, chỉ khi người này không phải Minh Vương chính thống, là kẻ dùng thủ đoạn thu được thánh lôi kiếp hỏa, thì mới không làm tổn hại uy vọng của Quang Minh thánh giáo. Ít nhất có thể bịt tai trộm chuông, tự lừa mình cho đỡ mất mặt xấu hổ… Nhưng làm như vậy nghĩa là Vô Địch Pháp Vương sẽ không vi phạm giáo pháp, đây lại không phải điều Trí Tuệ Thần Sứ muốn thấy.

Vạn Diễm Cư Sĩ hơi suy nghĩ rồi cắn răng nói:

- Có thể đàm phán. Nhưng ngươi cần thuyết phục Lâm Hạo cho chúng ta nhiều giấy phép một chút, nếu không Quang Minh thánh giáo nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ đòi một câu trả lời cho Ân Thiên Thu, dù sao đây cũng là giáo chủ trước đây của chúng ta!

Hắn nghĩ tốt nhất là hắn có thể thu được một giấy phép!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an

Bạn đang đọc Vô Thượng Thiên Tôn (Dịch) của Khai Hoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TamTroYNguoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.