Tạp Dịch (2)
Ba người Lăng Cửu sáu mắt nhìn nhau, không biết nên chọn nhiệm vụ gì. Nhưng cảm thấy số người xung quanh lại càng ít dần, cả ba đành phải bốc bừa.
Đầu tháng tương đối bận rộn, nên số lượng nhiệm vụ mấy ngày đầu sẽ gấp đôi những ngày bình thường khác trong tháng. Tiện tay lấy xuống hai tấm thẻ nhiệm vụ rồi lùi ra đằng xa, lúc này Lăng Cửu mới nhìn vào nội dung trên tấm thẻ.
Nhiệm vụ của hắn theo thứ tự là gánh nước và quét dọn sảnh điện đường chấp sự ở khu tạp dịch. Trong lúc hắn đang nhìn thì Trần Vũ và A Kỳ cũng đã chọn xong nhiệm vụ của bản thân.
“Tiểu Cửu, nhiệm vụ của ngươi là gì? Của ta là gánh nước với vác củi,” Trần Vũ tiến về phía Lăng Cửu nói.
“Của ta gần giống ngươi, gánh nước với quét sảnh đường,” Lăng Cửu đáp lại.
Sau đó, Trần Vũ quay đầu về phía A Kỳ đang đứng đằng kia, dò hỏi: “A Kỳ, thế còn ngươi?”
“Của ta khác hai người, đều là chăm sóc vườn cây,” A Kỳ thành thật đáp lại.
Nghe xong, Trần Vũ gật đầu, rồi nhìn hai người Lăng Cửu nói: “Vậy thì A Kỳ ngươi tự làm một mình đi, ta và Tiểu Cửu sẽ đi gánh nước trước, cố gắng hoàn thành sớm để có thời gian tu luyện.”
“Được, cố gắng lên,” Lăng Cửu và A Kỳ cùng đáp lại.
Nói xong, Lăng Cửu và Trần Vũ đều xoay người đi về phía bên trái, cũng là lối đi đến chỗ nhà kho chứa những chiếc gánh tre, dùng để gánh nước. Còn vị trí của khu vườn mà A Kỳ nhắc đến là ở phía bên phải, nên hắn tách ra với hai người Lăng Cửu và Trần Vũ.
Trên đường đi rất thuận lợi, hai người không gặp bất cứ trở ngại gì, đến trước gian nhà chứa gánh tre. Mặc dù nói là nhà, nhưng thực tế nó chỉ là một cái lán được dựng từ mấy cái cọc gỗ và lợp rơm ở phía bên trên.
Lăng Cửu và Trần Vũ mỗi người nhận lấy hai cái gánh tre. Vì chỗ để gánh tre rất gần dòng suối, nên hai người chỉ cần khẽ quay người, đi thêm một khoảng là tiếng nước chảy róc rách đã truyền vào tai.
Đi trên con đường đất, cảm nhận mùi hương của cây cối, xen lẫn chút tiên khí của Thiên Vân Môn, một cỗ cảm giác nhẹ nhàng không khỏi dâng lên trong lòng Lăng Cửu. Mặc dù không phải ngày đầu ở nơi đây, nhưng mỗi lần cảm nhận được sự yên bình trong không khí, đều làm hắn dâng lên một suy nghĩ khó tả.
Không chỉ có hắn có cảm giác như vậy, mà những đệ tử tạp dịch gần đây cũng thế, trên gương mặt ai nấy đều lộ ra vẻ nhẹ nhõm hơn mọi khi.
Cũng không mất quá lâu để đến được dòng suối, đi qua một đoạn đường ngắn, hai người đã thấy dòng suối trong vắt phía trước mặt. Tuy nói là suối, nhưng nó khác với những dòng suối thông thường ở thế giới người phàm.
Lăng Cửu nghe đồn rằng, ở trong những môn phái đều tồn tại một thứ gọi là linh mạch, có tác dụng tăng cường linh khí, trợ giúp những tu tiên giả dễ dàng tu luyện hơn. Hơn nữa, ở trong phạm vi của linh mạch lâu ngày, những vật như cây cối, sông suối đều sẽ mang theo một chút linh khí, thậm chí nếu thời gian đủ lâu còn có thể khiến một vùng đất hoang vu bình thường trở thành nhân gian tiên cảnh.
“Cảm giác vẫn là nơi này tuyệt vời nhất, đứng nhìn thôi cũng cảm thấy thoải mái,” Trần Vũ nhẹ nhàng nói, đặt gánh tre xuống và bắt đầu lấy nước từ dòng suối. Lăng Cửu cũng làm theo, khi hắn nhìn xuống dòng suối trong vắt, trên mặt nước đã phản chiếu ra thân hình tương đối gầy gò trong bộ y phục màu trắng của đệ tử tạp dịch. Hắn có gương mặt không quá thanh tú, nhưng cũng không thể nói là xấu được, một mái tóc đen dài buộc lại đơn giản.
Nhìn gương mặt của chính mình, Lăng Cửu thầm nghĩ: “Đã hai năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, và chính ta cũng đã không phải Lăng Cửu năm đó nữa,” nghĩ đến đây, hắn hơi đời dẫn một chút. Nhưng đúng lúc này, âm thanh của Trần Vũ lại vang lên bên tai.
"Ngươi biết không, Tiểu Cửu, hồi còn bé ta đã từng ước mơ rất nhiều về thế giới tu tiên, không phải vì khả năng thần kỳ của họ, mà là vì những khung cảnh giống trong tranh vẽ kia. Ta ước vọng được sống trong thế giới như trong mộng này,” Trần Vũ nói khi hắn múc nước vào hai cái gánh. “Đây cũng là một trong những điều giúp ta kiên trì ở lại nơi này, dù rằng chúng ta chỉ là đệ tử tạp dịch.”
Nghe được những lời của Trần Vũ, Lăng Cửu gật đầu, nhìn vào dòng nước lấp lánh dưới ánh mặt trời, nói: “Chúng ta đều có những mong ước của riêng mình, tuy nghe có vẻ xa vời, nhưng vẫn tốt hơn không có mục đích để tồn tại. Mà ta tin rằng, nếu có thể bước vào cánh cửa của Thiên Vân Môn, mọi thứ tưởng chừng như mơ đó có thể thành hiện thực.”
Nói đến đây, hai người Lăng Cửu và Trần Vũ đều im lặng, chìm đắm trong suy nghĩ riêng của bản thân mình, trong khi cơ thể vẫn đang làm việc hăng say, nhẹ nhàng múc nước vào gánh. Khi hai cái gánh của mỗi người đã đầy, Trần Vũ mới lau mồ hôi trên trán, mỉm cười nói: “Đi thôi.”
“Ừm,” Lăng Cửu đáp lại. Sau đó, cả hai cùng vác hai cái gánh nước đi, mục tiêu là những vại nước ở gần khu vực tưới tiêu. Theo như nhiệm vụ, hai người bọn họ mỗi người cần phải đổ đầy một vại nước thì mới xem như hoàn thành nhiệm vụ. Với tốc độ của hai người hiện tại, tính ra cũng phải hơn ba giờ mới có thể làm xong.
Đi một chuyến mất khoảng mấy chục phút, hai người lại quay chỗ cũ, tiếp tục lặp lại công việc lấy nước rồi đổ vào vại. Nhiệm vụ này họ đã từng làm rất nhiều lần, nên cũng không lấy gì làm lạ.
Quả đúng như dự đoán, khi đổ nốt chỗ nước cuối cùng, thời gian đã trôi qua ba giờ. Khẽ lau đi vài vệt mồ hôi trên trán, miệng hơi thở dốc, Trần Vũ than thở: “Cuối cùng cũng xong. Hôm nay đến trễ mới bốc phải công việc nặng nhọc như thế này, ngày mai phải đến sớm hơn, tranh trước một công việc nhẹ nhàng.”
“Đều tại ta...,” Lăng Cửu nói, giọng đầy áy náy.
“Không phải lỗi của ngươi,” Trần Vũ cắt ngang, vỗ nhẹ vai Lăng Cửu. “Chúng ta là huynh đệ, hơn nữa đều là bọn ta tự nguyện đứng cùng ngươi, nên không có gì phải tự trách cả.”
Lăng Cửu gật đầu, cảm thấy ấm áp hơn. Hơn nữa, trong lòng hắn cũng âm thầm ghi khắc ân tình của Trần Vũ và A Kỳ, họ đối xử tốt với hắn như thế, tương lai nếu có cơ hội, hắn sẽ tận lực báo đáp.
Hai người ngồi nghỉ ngơi dưới gốc cây một chốc lát để khôi phục thể lực. Đợi khi cảm thấy sức lực đã hồi phục bình thường thì cả hai mới đứng lên. “Ta còn nhiệm vụ khác, nên gặp lại sau nhé,” Trần Vũ nói, rồi quay người rời đi.
“Ừm, Vũ ca đi thong thả,” Lăng Cửu gật đầu, chào tạm biệt. Sau đó hắn cũng quay người, tiến về phía trước, mục tiêu là sảnh đường chấp sự. “Không biết bao lâu nữa mới có thể trở thành tu tiên giả thật sự,” Lăng Cửu thở dài trong lòng, rồi tiếp tục tiến lên.
Khi hắn trở về khu phòng ốc của đệ tử tạp dịch thì đã là lúc mặt trời lên đến đỉnh trời. Không quay trở lại gian phòng, hắn quành sang một hướng khác, đi đến một căn nhà lớn, khác với nhà của đệ tử tạp dịch.
Ngôi nhà này được thiết kế với tường đá xen lẫn một số loại gỗ, mái ngói, và có thêm cả một cái ống thông khí trên nóc. Trong căn nhà này tụ tập rất nhiều người, tất cả đều cùng là đệ tử tạp dịch giống Lăng Cửu.
Ngay trước cửa, có một tấm bảng lớn bằng gỗ được treo lên, ghi hai chữ to “Thiện Đường.”
Đăng bởi | phamduckim |
Thời gian |