Tạp Dịch (3)
Cánh cổng đó nằm ở phía xa rải đất, nằm trên một hòn đá lơ lửng, cầu thang để đi lên là những thềm đá trôi nổi giữa không trung. “Chả lẽ thứ này là do Lăng Tử Thần kia để lại?” Lăng Cửu nhìm chằm chằm vào cánh cổng, tự hỏi, rồi sau đó tiến về phía trước.
Rời khỏi rải đất, đến trước mặt những thềm đá trôi nổi kia, mỗi bậc thang đều không lớn, nhưng cũng vừa đủ để bước lên, hắn nhẹ nhàng bước lên từng bậc, cho đến khi leo đến đỉnh.
Lúc này, cánh cổng trước mặt Lăng Cửu đã hiện rõ hơn. Cổng có màu xám nhạt, không rõ làm bằng chất liệu gì. Nhìn thì có vẻ cũ kỹ vì trên cổng đã có vài vết nứt, nhưng khi sờ tay vào thì lại có cảm giác cực kỳ chắc chắn. Ngoài ra, trên cổng còn điêu khắc những phù văn phức tạp và tinh xảo.
“Có lẽ đây là một loại trận pháp truyền tống nào đó, hoặc là một loại trận pháp nào đó,” nói đến đây, Lăng Cửu lắc đầu, tự giễu: “Một người phàm như ta không nên tìm hiểu quá sâu thì hơn.”
Nhờ vào ký ức mà Lăng Tử Thần kia truyền đến, Lăng Cửu đã biết cách rời khỏi biển tinh thần. Thật ra điều này không quá phức tạp. Biển tinh thần là một phần của mỗi tu sĩ, đã là một phần thì có thể xem nó như tay chân mà điều khiển. Nên Lăng Cửu nhắm mắt lại, trong lòng truyền ra ý định muốn rời đi.
...
Sáng sớm hôm sau, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, Lăng Cửu mở mắt ra. Trần Vũ và A Kỳ vẫn còn đang ngủ say trên giường. Hắn ngồi dậy, cảm giác cơ thể tràn đầy năng lượng lạ thường. Những ký ức về biển tinh thần và Lăng Tử Thần vẫn hiện rõ trong đầu, như thể vừa trải qua một giấc mơ kỳ lạ nhưng chân thực.
Nhớ lại những gì đã trải qua, Lăng Cửu nhìn về phía Trần Vũ và A Kỳ, tự nhủ: “Những gì vừa xảy ra trong tối qua thật sự không thể tưởng tượng nổi, tốt nhất bây giờ ta vẫn không nên nói cho hai bọn hắn thì hơn.”
Sau đó, Lăng Cửu thầm suy nghĩ về dự định kế tiếp. “Nếu như môn minh tưởng pháp kia thật sự đem lại hiệu quả thần kỳ thì ta cũng không cần phải sử dụng Dẫn Khí Quyết làm gì, đáng tiếc bây giờ mới chỉ là sáng sớm, không thể thử nghiệm được.”
Ngồi trên giường nghĩ ngợi một hồi lâu, sau khi vẽ ra một kế hoạch cụ thể, Lăng Cửu định đứng lên, bỗng âm thanh từ phía giường Trần Vũ vang lên: “Tiểu Cửu, ngươi dậy sớm vậy?” Trần Vũ vừa ngồi dậy, vừa vươn vai.
“Đã là sáng sớm rồi, hơn nữa ta cảm thấy bản thân rất tốt, không cần nghỉ ngơi thêm nữa,” Lăng Cửu nhẹ nhàng đáp. Những dự định trong đầu hắn bây giờ tạm gác lại một bên vì vẫn chưa đến lúc.
A Kỳ lúc này cũng vừa tỉnh dậy, trông thấy hai người đã dậy trước, hắn với con mắt lim dim, mở miệng: “Chào buổi sáng...,”
Cuộc trò chuyện của ba người diễn ra trong một lúc, rồi sau đó cả ba đều rời giường, đi ra khỏi phòng ở. Kế tiếp, mọi chuyện diễn ra như thường ngày. Đầu tiên, cả ba đến Thiện Đường lấp đầy cái dạ dày, sau đó lại tới nơi tập hợp của đệ tử tạp dịch.
Vì lần này vận may khá tốt, cả ba đều lấy được nhiệm vụ nhẹ nhàng, chia nhau ra hoàn thành rồi lại đến Thiện Đường ăn uống no đủ, trở về phòng tu luyện. Buổi tối hôm đó, Lăng Cửu vẫn như thường ngày ngồi xếp bằng trên giường và nhắm mắt.
Nhưng trên thực tế hắn cũng không có cố gắng cảm thụ thiên địa linh khí, mà chỉ đơn thuần nhắm mắt dưỡng thần thôi. Hắn đang đợi đến khi hai người Trần Vũ và A Kỳ tu luyện mệt mỏi rồi chìm vào giấc ngủ, lúc đó mới thuận tiện thử nghiệm Tinh Không Minh Tưởng Pháp. Địa điểm hắn cũng đã chọn kỹ, là một vách đá nằm khá sâu trong khu rừng gần khu phòng ốc.
Ở nơi đó ít người qua lại, cho dù là vào buổi sáng cũng hiếm người đến đấy. “Hy vọng kết quả giống như ta mong đợi,” Lăng Cửu lấy tư thái chờ mong chờ đợi đến đêm khuya.
Không cảm thụ thiên địa linh khí cũng không có nghĩa là hắn sẽ lười biếng. Trong những ký ức mà Lăng Tử Thần truyền lại cho hắn, phần lớn đều là những cảm ngộ về minh tưởng pháp hay những thần thông kia.
Thời gian một buổi tối trôi qua rất nhanh, khi Lăng Cửu mở mắt ra thì trời cũng đã về khuya, không gian trở nên tĩnh lặng. Dựa vào ánh trăng chiếu qua cửa sổ để xác định hai người Trần Vũ và A Kỳ đã thật sự đi ngủ, Lăng Cửu lúc này mới thở dài nhẹ nhõm trong lòng.
Hắn nhẹ nhàng rời khỏi giường, sau đó rón rén rời khỏi căn phòng. Khu tạp dịch buổi đêm cũng không có ai trông coi, dù sao nhìn dáng vẻ của những vị chấp sự kia đều rất mất kiên nhẫn khi phát nhiệm vụ cho bọn hắn, chứ đừng nói để họ trông chừng ban đêm.
Lăng Cửu cẩn thận di chuyển về phía vách đá mà hắn đã chọn trước. Vị trí đó nằm ở Tây Bắc, và nhờ đã từng đến đây vài lần, hắn dễ dàng dựa vào trí nhớ mà đi. Đêm nay, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu rọi con đường đi của Lăng Cửu, còn hắn thì bình tĩnh di chuyển, cảm nhận không khí núi rừng về đêm.
Men theo những con đường mòn nhỏ, lắng nghe tiếng lá rụng và tiếng động nhỏ xung quanh. Trái tim hắn đập nhanh hơn vì hồi hộp và kỳ vọng. Cuối cùng, sau một quãng thời gian không lâu, hắn đã đến được vách đá. Đây là một nơi cao ráo, thoáng đãng, từ đây có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao rõ ràng, ở phía xa xa chính là dòng suối mát lạnh.
Đứng ở trên vách cảm nhận được những luồng gió phả vào mặt, ngắm nhìn vầng trăng phản chiếu ở mặt suối phía xa. Chỉ khẽ nhìn thoáng qua, mặc dù cảm thán trước vẻ đẹp của đêm nay, nhưng hắn cũng không có thời gian để thưởng thức.
Lăng Cửu chọn lựa một chỗ, sau đó ngồi xuống xếp bằng. “Bắt đầu thôi!” Ý nghĩ hiện lên trong lòng, ngay sau đó hắn bắt đầu hít thở sâu, nhắm đôi mắt của mình lại, miệng đọc nhẩm khẩu quyết của minh tưởng pháp.
Ngay sau đó, bầu trời sao trên cao như đang cảm nhận được lời kêu gọi của Lăng Cửu. Theo sau là một hiện tượng kỳ lạ xảy ra. Ở xung quanh Lăng Cửu bỗng xuất hiện những hạt tròn tỏa ra tia sáng đủ loại màu sắc, nương theo sự xuất hiện của chúng, từng cỗ linh khí êm dịu bắt đầu từ những hạt tròn đó rót vào cơ thể hắn.
Mặc dù chỉ với tốc độ rất chậm, như tốc độ nhỏ giọt của nước, nhưng nếu so sánh với tốc độ cảm ứng linh khí bình thường của hắn thì đã hơn rất nhiều.
Ngay trong lúc minh tưởng, cảm nhận được linh khí trời đất đang dẫn dắt mình, Lăng Cửu vui mừng trong lòng. Hắn không có thời gian để cảm thán, nhanh chóng dựa theo sự dẫn dắt đó mà lần tìm dòng khí của bản thân.
Thông Khí Kỳ, ý chỉ là đả thông được dòng khí đầu tiên của bản thân, sau đó lấy cơ sở từ dòng khí đó mà hấp thu, cướp đoạt năng lượng của đất trời để tẩm bổ chính mình. Một bước này dựa rất lớn vào sự dẫn dắt của linh khí, vì thế nên tu tiên giả có thiên linh căn, địa linh căn đều dễ dàng vượt qua, còn những tu tiên giả phế linh căn như hắn lại khó có thể vượt qua, hay thậm chí mất cả đời ở cửa này. Nguyên nhân cũng vì tốc độ hấp thu linh khí chậm, không có đủ linh khí dẫn dắt, làm cho quá trình vốn khó nay còn khó hơn.
Chìm sâu vào trong trạng thái kỳ dị, Lăng Cửu dường như đã mất đi tri giác. Tâm thần của hắn đi theo sự chỉ dẫn của linh khí, tìm đến vị trí dòng khí đầu tiên của bản thân. Hắn cảm nhận được một dòng khí mỏng manh, yếu ớt nhưng vẫn tồn tại trong cơ thể mình. Dòng khí ấy như một sợi tơ bạc, len lỏi qua từng tế bào, từng mạch máu, và từng phần cơ thể.
Đăng bởi | phamduckim |
Thời gian | |
Cập nhật |