Loạn côn đánh chết sư phụ già (2)
Dựa theo quy củ cũ, Lục bắt đầu phân phối điểm thuộc tính và trang bị vũ khí kỹ càng. Nhìn thoáng qua trang bị trên người đột nhiên nhớ tới chính mình còn kết thêm mấy cái hảo hữu đây này, cũng không biết bọn hắn có cấp độ nhiều hơn hay thấp hơn mình rồi. Kéo ra danh sách hảo hữu liền cảm thấy lắp bắp kinh hãi: Hỏa Thương kỵ binh cấp 7, tuyết sơn phi trư cấp 7, Ô Nha không có lông cấp 6. Mình cũng là vượt qua cấp 7 không lâu, nếu không phải cơ duyên xảo hợp giết cái con BOSS này thì mình chỉ là vừa thăng tới cấp 7 a! Vốn đang cho là mình đã rất nhanh nhưng không nghĩ tới loại người hung ác chỗ nào cũng có. Ở trong trò chơi hắn chỉ nhận thức ba người này mà mỗi người đều không kém gì chính mình, lập tức mất đi phần đắc chí còn sót lại, đồng thời tự kiểm điểm bản thân .
Nghĩ tới đây Lục tử liền phấn chấn tinh thần, tiếp tục hướng về chỗ sâu trong rừng rậm đi đến. Tại đây không có khả năng chỉ có một con BOSS a, trước hết nên đi sâu vào trong một chút xem coi có loại quái vật gì, bây giờ trở về giết Tiểu Hùng đối với cấp bậc của hắn nhất định là không có ý nghĩa bởi vì tốc độ thăng cấp muốn chậm hơn rất nhiều, tốt nhất là sớm chút khám phá ra một cái sân bãi mới để train quái luyện cấp.
Ước chừng đi về phía trước hơn 10m mới thấy phía trước rừng cây thưa thớt rất nhiều. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây phủ ánh sáng xuống khắp nơi khiến cho tầm nhìn bên trong rừng cây gia tăng một cách sâu sắc. Lục tử vận đủ thị lực nhìn đi nhìn lại lập tức phát hiện bản thân đã tiến nhập tới gần địa bàn của sói hoang, từng chích sói hoang bồi hồi tại trong rừng tìm kiếm lấy con mồi của chúng. Bởi vì không dám đi lại quá gần đám sói nên không biết những con sói hoang này là quái vật cấp bao nhiêu nên hắn đành phải cẩn thận từng li từng tí nhắm vào một con sói đang lạc đàn.
Nguyên lai là sói hoang cấp 9, quái cấp độ này đối với một kẻ vừa mới lên cấp 8 như Lục ca mà nói quả thật là vừa vặn. Sói hoang dễ đối phó hơn nhiều, hình thể của nó cùng hình thể của Tiểu Hùng không sai biệt lắm, đơn giản là công kích cùng tốc độ di chuyển nhanh hơn chút ít và tổn thương cao hơn nhưng cũng là có hạn. Lục tử cố gắng đứng kế nó một cách âm thầm rồi tìm đúng cơ hội cùng dây dưa với nó một chỗ sau đó trực tiếp cắt đứt cổ, quả nhiên công kích vào nhược điểm là một phương pháp hữu hiệu, cho dù là thoáng có mấy con không có bị một phát miểu sát cũng thừa không có bao nhiêu huyết rồi, lại tiếp tục bổ xuống 2 đao cơ bản là xong việc.
Điểm nảy sinh sói hoang mới này rất lớn, nghiêm chỉnh một chút thì một khối rừng rậm sung túc ánh mặt trời này tất cả đều là địa bàn của bọn chúng. Lục tử chỉ dám ra tay với mấy con lạc đàn ở bên ngoài, càng đi vào trung tâm thì quái vật đổi mới càng là dày đặc, hắn không dám xâm nhập quá mức. Đừng nhìn hắn có thể giết nguyên một đám mà cảm thấy nhẹ nhõm nhẹ nhõm, đấy là hắn giết từng con lạc đàn riêng lẻ, nếu thật thoáng cái một lần đi lên 2 con 3 con thì thật đúng là phải khiến hắn uống một bình HP đấy.
Kiếp sống đánh quái buồn tẻ đã bắt đầu, đây cũng là sự tình mà sở hữu tất cả người chơi trong trò chơi không cách nào tránh khỏi. Tuy không ngừng giết quái ở một chỗ là một việc rất mau chán nhưng Lục tử vẫn cảm thấy rất là cao hứng, bởi vì động lực để hắn không ngừng kiên trì chính là Kim tệ. Lập tức da sói từng cái một lần lượt rơi vào trong bao, Lục tử cảm giác trong nội tâm giống như đang hút mật ngọt xì xì và vui mừng khôn xiết. Tại đây, chính là tại chỗ này, chỗ chở đầy lấy hi vọng của hắn, một hi vọng duy nhất.
"Leng keng, chúc mừng người chơi Đông khu Lục ca đẳng cấp tăng lên 1 cấp, ban thưởng 5 điểm thuộc tính tự do." Lục tử nhẹ thở ra một hơi, rốt cục lên cấp 10 rồi, phân phối điểm thuộc tính như cũ rồi nhìn xem trang bị rách rưới trên người, bền bỉ đều nhanh chạm tới đáy, nên trở về đi tu sửa trang bị rồi xử lý thoáng một phát bao trữ vật rồi.
Trên đường trở về nhìn thấy khu đổi mới Tiểu Hùng cũng đều kín người hết chỗ, cũng may chính mình đã có một bãi đổi mới quái khác nếu không thì thảm rồi. Nhìn các con quái trên đường đi đã bị người chơi thanh lý sạch sẽ, ngẫu nhiên xoát đi ra một con quái cũng không tới lượt hắn đến động thủ, đã sớm có 4, 5 cái người chơi đi lên đem nó chém thành thịt nát.
Sau khi trở lại thôn hắn liền đem da sói cùng cái trương da Hắc Hùng nguyên vẹn đưa tới thợ may đại thẩm. Tới lúc đó sẽ nhờ đại thẩm làm cho mấy bộ trang bị xịn xịn, ha ha ta cũng có ngày phát tài a.
Trong hiện thực đã là thời điểm rạng sáng chắc khoảng hơn 2 giờ một chút, Trần Lôi còn chưa ngủ, cầm lấy trong tay một quyển sách ngồi ở đằng kia ra vẻ suy tư. Lục tử để mắt sát vào xem xét nguyên lai là sổ tay sử dụng mũ trò chơi, trong đó có phương pháp sử dụng mũ bảo hiểm cùng quá trình thao tác hệ thống sau khi tiến vào trò chơi.
Nhìn thấy Lục tử đã logout hắn khép sách lại nói: "Như thế nào đây? Hôm nay có thu hoạch gì không?" Lục tử nói: "Thu hoạch thật sự là không ít nhe có điều là còn không có đi xử lý, tài liệu kiếm được đều cầm đi làm trang bị. Đúng rồi vừa mới nãy nhìn ngươi cầm cái sổ tay kia nghiên cứu cái gì đâu này?"
Trần Lôi nói: "Không có việc gì, rãnh rỗi không có gì làm tùy tiện nhìn xem. Cơm còn trong nồi vừa nóng lên không lâu, ta đoán chừng ngươi đã đói lắm rồi mau ăn đi."
Lục tử lúc này mới để ý thấy ở góc tường để đó một cái bàn, trên mặt đã có chén bát đầy đủ mọi thứ, mở ra nồi cơm xem xét bên trong liền múc một chén lớn cơm, còn có một bàn cà chua trứng tráng. Lục tử quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Lôi liền thấy hắn cười nói: "Ta đã ăn rồi, ngươi ăn nhanh lên đi!"
Lục tử cũng không nhiều lời, bưng lên chén ăn như hổ đói lâu năm, buổi sáng ăn màn thầu cùng một chỗ với Tống Đào đã sớm tiêu hóa mất tiêu rồi, bây giờ chỉ cảm thấy đói bụng.
Sau khi cơm nước xong xuôi hắn cùng Trần Lôi nói về vụ CMND, chỉ cần để cho hắn buổi sáng ngày mai đi tìm Tống Đào chụp ảnh một cái thuận tiện cũng đem CMND xử lý rồi. Nằm ngoài dự liệu của hắn, Trần Lôi cân nhắc một hồi lại cự tuyệt việc đổi thành họ Tống, hắn không muốn sửa họ.
Lục tử biết rõ hắn tính tình ngay thẳng, không giống như những cái lưu manh khác hắn đã nói là sẽ làm, cho nên hắn sẽ không tùy tiện làm cái họ. Hắn và chính mình không giống nhau, hắn không phải là bị lừa bán đến đây. Tại hắn lúc còn rất nhỏ thì hắn cũng có nhà, nhà ở tại bên cạnh trạm xe lửa nào đó. Chính hắn vụng trộm chạy đến nhà ga đi chơi, kết quả bị người ta tưởng lầm là khách liền mang lên xe lửa, không biết làm sao lại đến được nơi này. Hắn ngủ trên mặt ghế ở nhà ga rồi thiếu chút nữa chết đói, về sau bị một người con buôn tại đây thấy được, cho hắn ăn chút gì đó, lúc này mới còn sống. Hắn nói người nọ tuy luôn đánh hắn mắng hắn nhưng hắn vẫn là rất cảm kích người kia, nếu như không có tên kia chính hắn đã sớm chết đói. Tại thời điểm hắn 13 tuổi thì bọn buôn người bị bắt đi rồi, đó cũng là lúc hắn mới nhận thức Lục tử.
Hai người cũng từng nghĩ qua phải tìm được cha mẹ của Trần Lôi nhưng là Trần Lôi khi đó còn quá nhỏ căn bản không biết nhà mình ở địa phương nào. Trong ấn tượng của hắn thì đó là một cái địa phương ít người, hắn nói nếu như mình đi tới đó lần nữa nhất định sẽ nhận ra đấy.
Lục tử rất hâm mộ hắn vì ít nhất hắn còn có hi vọng tìm được nhà của hắn, cha mẹ của hắn. Mà Lục tử chính mình lại vĩnh viễn không có cái khả năng kia. Hắn cũng không có cảm khái cũng không có đồng tình, ở chỗ này người mà hắn quen biết cũng đều cơ bản là có kinh nghiệm giống nhau, sớm cũng đã quen rồi.
Vỗ vỗ bờ vai của hắn, Lục tử đối với hắn nói: "Đừng buông tha, chờ chúng ta đã kiếm được đầy đủ tiền thì ta cùng ngươi lập tức đi tìm."
Trần Lôi trở tay đáp bên trên bờ vai của Lục tử vỗ vỗ theo rồi nhẹ gật đầu.
Đăng bởi | eruto103 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 10 |