Vị khách không mời
Sau khi trở lại phòng nhỏ của hai người, Trần Lôi hỏi: "Lục ca, cái mũ bảo hiểm này không bán sao?"
Lục tử thở dài: "Xem ra trong thời gian ngắn là không thể ra tay rồi, mập mạp kia tới đây đoán chừng là đã báo án. Hiện tại mà bán ra nhất định là chui đầu vô lưới Cái mũ bảo hiểm này giá trị vài ngàn khối, đủ để xử phạt rồi."
Trần Lôi cũng biết đạo lý này, nhưng khi nhìn xem cái mũ đồ chơi đáng giá như vậy vẫn không thể đổi được tiền trong nội tâm có chút không thoải mái, huống chi hai người lại đang cực kỳ thiếu tiền.
Lục tử trong nội tâm cũng cực kỳ bực bội, đi qua đi lại vài vòng trong phòng nói: '' Shit, biết vậy đã không trộm vật này chi cho mệt để rồi gây ra thêm cái cớ sự phiền toái này. ''
Hắn vừa nói ra như vậy nhưng hai người đều minh bạch dù cho bây giờ có ném cái mũ bảo hiểm này ra bên ngoài cũng không giải quyết được cái gì. nếu mà tra được tới trên đầu hai người thì bốc lịch vài năm như chơi.
Ngay lúc thời điểm hai người bực bội bất an, ngoài cửa truyền đến nhiều tiếng vang '' rầm rầm '', đó là thanh âm của cái lưới sắt. Lục tử quăng cho Trần Lôi một cái ánh mắt, Trần Lôi liền đem bao da đựng cái mũ bảo hiểm bên trong ném dưới giường. Lục tử quơ lấy dưới giường một căn ống sắt, chân đã đến gần cửa ra vào, im lặng một lúc mới lên tiếng hỏi: '' Ai vậy? Đập cái cửa nhẹ nhẹ thôi, không rắn chắc đâu. ''
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của một người nam nhân: "Lục ca là ở chỗ này à? Ta gọi Mạnh Lương, cũng là dân ở cái vùng này."
Lục tử quay đầu, mắt nhìn Trần Lôi đang ghé mắt vào cửa sổ xem ra bên ngoài. Hiện tại là lúc chạng vạng tối, bên ngoài cũng thấy không rõ lắm nhưng có thể khẳng định là chỉ có hai người, hắn nhìn Lục tử rồi duỗi ra hai ngón tay. Lục tử hiểu ý đem ống sắt giấu ở phía sau, mở cửa phòng rồi nói: '' Nguyên lai là Lương thúc, mau vào đi."
Cái tên Mạnh Lương này Lục tử đã nghe nói đến, tại cái nơi phi thường phức tạp này lại có nhân duyên vô cùng tốt, thủ hạ cũng có không ít người, nghe nói còn nhận thức không ít đại nhân vật. Người như vậy tìm tới tận cửa lại để cho hai người có chút ngoài ý muốn, theo như bình thường mà nói Lục tử hai người cùng Mạnh Lương là vĩnh viễn không có bất kỳ cái mối liên hệ gì.
Hai người đang buồn bực liền thấy ở cửa ra vào đi tới một người trung niên, đại khái hơn 40 tuổi. Người này lớn lên lại có gương mặt hoà hợp êm thấm, trên mặt treo một nụ cười hòa ái dễ gần, bụng tuy không nhỏ nhưng lại không lộ ra vẻ mập mạp điển hình của loại người phúc hậu. Đây chính là người làm mưa làm gió ở vùng này sao? Thấy như thế nào cũng giống một đại lão bản a.
Lục tử liền mời hắn qua bên giường ngồi xuống, không có biện pháp trong nhà không có cái ghế nào chỉ có trên giường là còn có thể cho người ngồi được.Mạnh Lương cũng không so đo cũng không khách khí, đặt mông ngồi ở trên giường mở miệng đối với Lục tử nói: "Ta cũng không khách khí đã kêu ngươi Lục tử rồi, lần này tới đây là có sự tình cầu ngươi."
Lục tử vội vàng nói: "Lương thúc quá khách khí, ngài có chuyện gì cứ gọi người thông báo một tiếng, cần gì phải phiền toái ngài đích thân đi một chuyến đây này." Lục tử không biết được ý đồ của hắn là gì, trước tiên liền đem những lời hữu ích nói ra
Mạnh Lương cổ quái nhìn Lục tử, liếc nói: "Ta vốn là muốn gọi ngươi đi qua, ai biết lại biến thành như vậy, thật sự là không có ý tứ.".
Lục tử hai người liền mắt to mắt nhỏ, gặp Mạnh Lương một mình vào đây tưởng đâu ở bên ngoài còn một đám tiểu đệ theo tới. Hiện tại xem ra là có quan hệ đến người còn lại ở phía ngoài, hai người chẳng ai ngờ rằng đẩy cửa vào lại là bím tóc đuôi ngựa.
Lục tử biết được người đi vào là nàng sắc mặt cũng có chút không tốt, từ lần trước nàng đến tìm Lục tử, Lục tử tựu đối với nàng ít thêm vài phần ái mộ nhiều thêm vài phần đề phòng. Bây giờ nhìn xem bím tóc đuôi ngựa lại nhìn xem Mạnh Lương nhất thời hiểu được, ban ngày thông qua bím tóc đuôi ngựa muốn tìm Lục tử đúng là cái người Mạnh Lương này.
Mạnh Lương gặp sắc mặt Lục tử không thể nào coi là đẹp mắt nên tưởng rằng vết thương ở trên đầu hắn phát tác, lập tức mở miệng nói: "Cô cháu gái này của ta Mạnh Mỹ Lệ, tính cách có chút náo động, sáng sớm làm hại Lục tử ngươi bị thương, thật sự là không có ý tứ. Ta thay nàng hướng ngươi xin lỗi."
Lục tử vội vàng nói: "Một chút vết thương nhỏ thôi ta không coi vào đâu, chúng ta từ nhỏ đã sống tại đây thì ngày nào mà chả bị thương."
Mạnh Lương không ngớt lời nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Kỳ thật hôm nay tới tìm Lục tử ngươi còn có một việc muốn nhờ."
Lục tử âm thầm đề phòng nói: "Có chuyện gì ngài cứ việc nói thẳng, chỉ cần ta có thể làm được thì ta sẽ làm cho ngài."
Mạnh Lương nở nụ cười ha ha hai tiếng mới nói: "Cái kia tốt. Lục tử, ta sẽ nói thẳng, ta Mạnh Lương 20 tuổi tựu xen lẫn trong tây thành, đến bây giờ đã được 23 năm, nhiều năm như vậy các huynh đệ đều nể tình bảo ta một tiếng Mạnh thúc. Mấy năm này cảm giác cũng già rồi, không việc gì làm thì thời điểm rãnh rỗi liền câu cá duy trì đời sống rồi, Vốn lưỡi câu của chúng ta tại tây thành nhanh đã câu được cá rồi vậy mà lại vì mấy cái đào điểu mà để xổng mất. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, thế nhưng mà hôm trước tại nhà nghỉ Hồng Nhạn thế nhưng lại bị ngươi phá đám ah."
Hai từ ‘ câu cá ’ là ngôn ngữ trong nghề, từ khi xuất hiện mạng internet về sau liền đản sinh ra một cái nghề. Cái nghề này chuyên môn dựa vào nữ nhân ở trên internet câu dẫn mấy tên háo sắc gặp mặt, sau có đồng lõa hoặc uy hiếp hoặc đe dọa, thường thường người nào mà bị dính lưỡi câu thì tiện nghi còn không có chiếm được đã bị cướp sạch túi quần đến mức không còn gì. Sau đó còn phải dính một cái tội danh lừa gạt thiếu nữ vị thành niên, hoặc câu dẫn phụ nữ có chồng, khổ nói không nên lời. Về phần thuyết pháp ‘ đào điểu ’ của Mạnh Lương là ám chỉ hai người Lục tử rồi.
Lục tử ngoài ý muốn nhìn một chút bím tóc đuôi ngựa sau lưng hay còn gọi là Mạnh Mỹ Lệ, như thế nào cũng không nghĩ tới một cô nàng thanh thuần khả nhân lại làm một chuyện như thế này. Hắn tự nhiên minh bạch hôm trước mình ở nhà nghỉ nổi lên lòng ghen ghét trộm túi tiền của tên kia phá hủy chuyện tốt của người ta, người ta đã tìm tới cửa, lập tức vội vàng nói xin lỗi: "Thật sự, thật sự xin lỗi Lương thúc, ta còn thật không biết đó là bố trí của ngài, ta còn là có chút thù hận với người kia, lúc đó mới hạ thủ, về sau tên vương bát đản kia còn đem ta bắt tới đồn công an, còn may mà Tống cảnh quan ngày đó đang trực, bằng không ta đã có thể thảm rồi."
Mạnh Lương đã lăn lộn tại đây nhiều năm như vậy sớm đã không phải là một nhân vật tầm thường, ở đâu mà nghe không hiểu Lục tử là đang nhắc nhở hắn trong sở công an còn có chỗ dựa, nếu như cãi nhau mà trở mặt đối với ai cũng không có chỗ tốt.
Lập tức Mạnh Lương cười to hai tiếng nói: "Tốt, người không biết không trách, ta chỗ này có một phong tiền lì xì xem như đền bù cho chất nữ không hiểu chuyện của ta hôm nay, cùng đưa cho ngươi tiền thuốc men, nếu như còn thừa vậy thì phiền toái Lục tử ngươi chuẩn bị một chút huynh đệ phụ cận, để cho bọn hắn giơ cao đánh khẽ buông tha ta Mạnh Lương a." Nói xong từ trong lòng ngực xuất ra một cái phong tiền lì xì phóng trên giường.
Lục tử biết rõ đây là quy củ trong giới, thu cái này tiền lì xì tựu đại biểu không đi phiền toái người ta, mọi người về sau nước sông không phạm nước giếng. Cái tiền lì xì này nếu thu sẽ dính đầy thị phi, nếu như không thu thì cái tên trước mắt thủy chung luôn cười cười chỉ sợ sẽ lập tức trở mặt. Không cần đắng đo, Lục tử liền nói: '' Vậy thì đa tạ Lương thúc quan tâm, Lục tử sẽ nhớ kỹ Lương thúc. ''
Mạnh Lương gặp Lục tử nhận tiền lì xì liền đứng lên nói: " Ta còn có chút sự tình sẽ không quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi. "
Lục tử cùng Trần Lôi hai người vội vàng đứng dậy đưa tiễn, khi Mạnh Lương, Mạnh Mỹ Lệ hai người thúc cháu đi xa, hai người lúc này mới thở dài một hơi. Cái tên Mạnh Lương này cũng không phải là người mà bọn hắn có thể trêu chọc nổi, nếu không phải mặt mũi của Tống Đào, hai người chỉ sợ xác của mình đã thối nát đâu đó rồi, đâu ra còn có tiền lì xì mà cầm. Hai người nhớ tới tiền lì xì vội vàng trở lại trong phòng mở ra tiền lì xì xem xét, mắt choáng váng, bên trong suốt mười tờ hình ông lão hồng hồng thiếu chút nữa choáng váng con mắt hai người.
Mạnh Mỹ Lệ buồn bực đi theo đằng sau Mạnh Lương thật lâu rốt cục nhịn không được hỏi: "Lương thúc, vì cái gì đối với bọn họ khách khí như vậy ? Đã vậy còn đưa họ tiền lì xì ? Để cho Cường ca mang mấy người thu thập bọn hắn mấy lần chẳng phải liền trung thực rồi hả?"
Mạnh Lương thò tay nhẹ vỗ đầu của nàng một cái nói: "Ngươi vẫn là còn trẻ tuổi, không biết trong lúc này quan hệ lợi hại. Đừng nhìn hắn chỉ là một tên côn đồ, có thể sau lưng của hắn còn có một cảnh sát. Một người cảnh sát mà thôi chúng ta không phải là không có khả năng trêu vào, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Chúng ta làm cái thể loại mua bán này tóm lại hay vẫn là trái pháp luật, nếu cái tên cảnh sát kia thực chú ý đến chúng ta, tổn thất không phải đơn giản chỉ là vài ngàn khối."
Mạnh Mỹ Lệ không phục mà nói: "Cái kia chúng ta còn không phải có Lưu cục trưởng... . ?"
Mạnh Lương thở dài: "Người ta dù sao cũng là cục trưởng, ở đâu có thời gian quản những chuyện nhỏ nhặt này của chúng ta, mặc dù là hắn ra mặt chúng ta cũng phải đáp lễ cho hắn nhiều tiền hơn. Những đạo lý này ngươi như thế nào vẫn không rõ nha? Có thời gian suy nghĩ nhiều một chút sự tình! Ta đều nhanh đã năm mươi rồi, không thể khiến ta cứ phải luôn quan tâm ngươi, về sau nếu như ta lui ra, cái này cơ nghiệp còn dựa vào sự lựa chọn của ngươi đây này."
Gặp Mạnh Lương lại bắt đầu giáo huấn, Mạnh Mỹ Lệ vội vàng ôm cánh tay của hắn làm nũng đến. Mạnh Lương liền ha ha mà cười, cái nha đầu này là hắn nhìn xem lớn lên, hắn không có nhi nữ nên đồng dạng sẽ đối đãi nàng như con gái ruột. Phủi phủi tóc của Mạnh Mỹ Lệ, Mạnh Lương cảm giác mình thật là có điểm già rồi, bất tri bất giác đã có rất nhiều tâm tính của người già rồi.
Đăng bởi | eruto103 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 9 |