Hoa Mộc Lan
Huyện thành Nam Dương bên ngoài rừng cây
Chủ tiệm lão bản cười cười cùng Lâm Thiên dặn dò:
- Nhớ kỹ, bọn họ không thể vào thành, không thể xuất hiện ở nơi nhiều người...
- Lão bản yêm tâm đi. Dù sao đây là chuyện liên quan đến cả thôn của ta.
Cười nói, Lâm Thiên đồng thời cũng liếc mắt nhìn xem ở cách không xa, trên người mặc quần áo lam lũ, trên mặt tóc tai bụi bặm nhóm người.
Nhóm người rất đông, ước chừng có 5- 60 người.
Cả nhóm người tình huống lúc này nhìn không khác gì so với trước đó Lâm Thiên thu nhận đám người ăn mày.
Chủ tiệm lão bản hẳn là dùng phương pháp này đưa họ ra khỏi thành...
- Người ta đã đưa đến, mong rằng sau này khách quan nhiều trông nom.
- Còn có đây là 3 tấm bản vẽ. Người của ta giục ngựa lao nhanh bất kể ngày đêm mới kịp trở về...
Khi nói chuyện, chủ tiệm lão bản liền đưa 3 tấm bản vẽ cho Lâm Thiên.
- Đến nỗi những người chèo thuyền, hẳn là ngày mai mới có thể đến.
- Phiền phức lão bản rồi. Không biết của ta hết bao nhiêu tiền?
- Chuyện tiền bạc đợi khi nào khách quan đến nhận người chèo thuyền rồi nói a. Bây giờ ta phải trở về, cửa tiệm không người trông nom ta không yên lòng.
- Vậy được rồi. Lão bản đi thong thả.
- Ân.
Chủ tiệm lão bản sau đó ngồi xe ngựa rời đi.
Lâm Thiên đem 3 tấm bản vẽ cất vào trong ngực, mới lại đưa mắt nhìn xem nhóm người.
Chậm rãi đi tới, Lâm Thiên mới phát hiện ra nhóm người này vậy mà đều là nữ.
Mặc dù toàn thân lam lũ bẩn thỉu, thế nhưng giới tính là không khó để phân biệt. Dù sao trong (Kỷ Nguyên), người nào người nấy dung mạo không phải là đẹp trai hay xinh đẹp xuất sắc.
Ánh mắt nhóm người, Lâm Thiên tinh ý thấy được phía sau cùng nhóm người thỉnh thoảng lại nhốn nháo nhốn nháo. Lại nhìn xem nhóm người này đứng sát lại bên cạnh nhau, giống như là che đậy thứ gì đó... Hắn như có điều ngờ tới mà cười nói:
- Để cho nàng tới cùng ta nói chuyện a. Che che giấu giấu, thật nghĩ ta một người có thể làm hại được nhóm người các ngươi sao?
Nhóm người hàng trước là đứng thành một hàng ngang bằng, kiểu như là thân phận như nhau.
Lâm Thiên nhưng là còn nhớ trong nhóm người này còn có một người chủ đâu. Hơn nữa còn là võ nghệ đầy người.
Loại người này là không có khả năng đứng sau đám thuộc hạ đấy. Trừ khi là chủ tướng, 3 quân thống soái... Các loại địa vị siêu nhiên người.
Lâm Thiên nói chuyện sau đó liền im lặng mà mắt lớn trừng mắt nhỏ với nhóm người.
Ước chừng vài phút sau đó
Một người nữ từ phía sau nhóm người chen chúc đi lên, mặc kệ đám người ngăn cản giữ lấy.
Lâm Thiên quan sát nàng vài giây rồi chủ động mở miệng nói:
- Ngươi tên gì a?
- Hoa Mộc Lan.
- Biết tại sao ngươi cùng những người khác còn ở đây mà không phải đã bị chém đầu rồi không?
- Hẳn là trên Quận thành người kia báo đáp ân tình của cha ta....
- Đúng a. Chúng ta liền thẳng thắn với nhau...
Lâm Thiên gật đầu mà nói:
- 2 lựa chọn, các ngươi có 2 lựa chọn. Thứ nhất là đi theo ta trở về thôn, sau này không được xuất hiện trong huyện thành... Thứ hai thì là tự sát a. Đừng chạy lung tung, liên lụy đến người cứu các ngươi, còn có ta người bất chấp nguy hiểm thu lưu này.
- Ta muốn báo thù.
- Không có khả năng. Các ngươi từ buổi sáng hôm nay trở đi là đều đã chết rồi.
- Ta muốn báo thù.
- Ngươi là không hiểu hay cố tình không hiểu? Hay là nói ngươi dự định hại chết tất cả những người đã mạo hiểm giúp ngươi?
- Ta muốn báo....
- Mẹ kiếp ngươi im miệng cho ta. Ngươi không phải muốn báo thù sao? Chặt đầu a, chỉ cần ngươi chặt đầu xong mà còn sống thì liền đi báo thù.
Buồn bực nói, Lâm Thiên đồng thời cũng đem trong tay thanh đao ném ra.
Lâm Thiên là không biết dùng đao, cũng không biết võ nghệ... Bất quá từ rất lâu rồi hắn mỗi khi ra khỏi thôn trang thì đều sẽ mang theo một cây đao bên mình.
Không biết dùng nhưng có thể ra vẻ a. Có tác dụng chấn nhiếp.
Đến nỗi cây đao của Lâm Thiên... Đó là một cây đao phẩm chất hoàn thiện cùng loại với Lâm gia thôn đám binh lính. Khác biệt thì chỉ có là một cây đao có vỏ đao.
- Luôn miệng báo thù báo thù. Ngươi bây giờ là người lẽ ra đã phải chết, báo cái gì thù.
- Còn có không chỉ có ngươi, tất cả bọn họ lẽ ra cũng đều đã chết.
- Báo thù? Ngươi trước khi bị bắt giữ thời khắc đó sao không liều mạng mà báo thù? Bị giam những ngày đó sao không báo thù? Bây giờ được người khác mạo hiểm cứu ra rồi mới hô to báo thù... Ngươi là muốn để cho tất cả mọi người chôn cùng a.
- Người khác mạo hiểm cứu ngươi ra, ngươi lại muốn đâm đầu đi tìm chết. Còn là tìm chết cho tất cả mọi người...
- Ngươi không sợ chết thì bây giờ liền chết ở đây a. Đừng vì bản thân mình mà hại chết những người không muốn chết.
- Ngươi nhìn nhìn bọn họ xem. Một đám người trẻ tuổi, có tương lai a. Thế nhưng bây giờ so với ăn mày còn bẩn thỉu nhớp nhúa. Còn không được lộ diện trước mắt người khác...
Lâm Thiên miệng liền như Ak. Vài câu liền đem Hoa Mộc Lan bắn thành cái sàng.
Nàng trực tiếp bị hắn mắng cho sụp đổ mà ngã quỵ xuống ôm đầu khóc.
Đối mặt với một đám người nữ giận dữ trừng mắt các kiểu, Lâm Thiên vẻ mặt tỉnh bơ mà nhìn....
Ước chừng 10 phút sau đó
- Đi theo ta a. Thật tốt sống sót.
Đã im lặng một hồi lâu Lâm Thiên lúc này mới lại mở miệng
- Đợi cho thiên hạ loạn lên, nếu như có thể ta sẽ để cho ngươi báo thù.
Hoa Mộc Lan lúc này ở một đám người nữ dỗ dành thì cũng đã ngừng khóc. Nghe Lâm Thiên nói như vậy sau thì liền trừng trừng đôi mắt đỏ hoe
- Ngươi có thể không tin, thế nhưng theo chúng ta những người này xuất hiện... Thiên hạ này chẳng mấy năm nữa sẽ loạn lạc. Khói lửa chiến tranh, khắp nơi chém giết...
- Ngươi... Nói thật?
- Lừa ngươi làm gì. Ngươi cũng không nhìn xem mình, một thân bẩn thỉu như ăn mày.... Có gì để cho ta lừa gạt.
- Chỉ cần ngươi có thể giúp ta báo thù. Cái mạng này của ta sẽ là của ngươi. Làm trâu làm ngựa....
- Đừng nghĩ mạng của mình đáng giá như vậy.
- Thêm vào mạng của chúng ta nữa...
- Thiên hạ này chắc chắn sẽ loạn lên là sự thật. Nhưng ta chỉ có thể nói nếu như có cơ hội sẽ để các ngươi báo thù... Ta cũng không thể khẳng định. Dù sao thiên hạ này rộng lớn như vậy, kẻ thù của các ngươi chạy rồi thì ta biết tìm chỗ nào...
- Ngươi.... Tên gì?
- Lâm Thiên a.
- Ta...
Chỉ thấy Hoa Mộc Lan từ đang quỵ dưới đất chuyển thành ngồi dậy. Nàng hướng về phía Lâm Thiên quỳ xuống, hai đầu gối chạm đất, sống lưng thẳng tắp, miệng nói
- Hoa Mộc Lan từ hôm nay nhận Lâm Thiên làm chủ. Cả đời phụng mệnh, đến chết mới ngừng.
Nói xong cũng liền cúi đầu, cái trán chạm đất...
Mà không chỉ có Hoa Mộc Lan, những người khác sau khi thấy vậy cũng vội vàng quỳ gối....
- Đinh! Hệ thống nhắc nhở: Danh tướng Hoa Mộc Lan hướng ngươi hiệu trung.
Bên tai hệ thống nhắc nhở âm thanh vang lên. Trong lòng bùng nổ kích động thế nhưng Lâm Thiên biểu lộ bên ngoài vẫn là vô cùng bình tĩnh mà nói
- Đều đứng lên đi. Bên kia có dòng suối, các ngươi đi rửa qua mặt mũi một chút rồi cùng ta trở về thôn.
- Tuân lệnh chủ nhân.
- Gọi ta là thôn trưởng a.
- Thôn trưởng....
Nhìn xem Hoa Mộc Lan cùng mấy chục người đi tới chỗ suối nước, Lâm Thiên nhịn không được mà cắn lấy cánh tay, tránh cho bản thân bởi vì kích động mà hét ầm lên.
Hắn cuối cùng thành công để cho đám người này ra sức hiệu lực.
Chặt đầu, mắng chửi cái gì tất cả đều là theo như kế hoạch đã chuẩn bị.
Hôm qua một đêm Lâm Thiên đều suy nghĩ cách thuyết phục thu phục nhóm người.
Hôm nay đến đây là đã có chuẩn bị được mấy phương án.
Chỉ là không nghĩ đến chuyện cũng quá thuận lợi. Những phương án sau đó liền không cần dùng....
Hoa Mộc Lan ngược lại là cho Lâm Thiên một bất ngờ quá lớn.
Hắn vốn nghĩ nàng có thể là một người võ nghệ hơn người một chút. Không nghĩ đến lại là trong lịch sử nổi danh người.
Được rồi, kỳ thực Lâm Thiên khi nghe đến tên Hoa Mộc Lan thì cũng không biết nàng có thân phận gì.
Chỉ khi hệ thống nhắc nhở âm thanh vang lên hắn mới biết nàng vậy mà là danh tướng.
Nghe tên không biết nhân vật nổi tiếng... Này cũng không trách được Lâm Thiên.
Hắn dù cho có là dân chơi game lâu năm thì cũng không thể nào rõ ràng hết tên nhân vật được.
Dân chơi game cũng không phải là sẽ chơi mấy game thể loại lịch sử người nổi danh các loại kiểu này a.
Game hiện đại nhưng có cả đống trò hay.
Game thẻ bài, game đấu tướng... Nhân vật đa số đều là viễn tưởng....
Đợi cho đến lúc Hoa Mộc Lan nhóm người quay lại thì Lâm Thiên cũng đã bình ổn cảm xúc. Ngoại trừ trên cánh tay hai hàng dấu răng ra, biểu lộ thái độ đều giống như trước.
- Thôn trưởng.
- Xong rồi a. Chậc chậc... Mới rửa qua một chút người nào người nấy nhìn đều đã có tinh thần. Nói như thế nào đây, liền giống như những bông hoa sen xinh đẹp đang dần dần từ trong bùn sình nhô lên....
- Để cho thôn trưởng chê cười rồi.
- Ha ha... Các ngươi ở chỗ này chờ một chút. Bởi vì đường xa cho lên bây giờ ta vào thành thuê một đám xe ngựa... Mọi người sau đó cùng nhau trở về thôn.
- Không cần thuê xe ngựa a thôn trưởng, chúng ta có thể chạy bộ. Hơn nữa nếu như thuê xe ngựa thì sẽ có người nhìn thấy chúng ta....
- Như vậy.... Mọi người chịu khó đi bộ một hồi. Từ chỗ này về thôn cũng mấy chục km.
- Chỉ là mấy chục km. Chúng ta trước đó còn đi đày cả ngàn km....
- Thôn trưởng không cần lo lắng...
Một đám người nhao nhao nói.
Lâm Thiên thấy vậy cũng không lại ngăn cản.
Hắn nhưng là cũng rất băn khoăn. Vào thành thuê xe ngựa chắc chắn nhóm người sẽ bị người đánh xe nhìn thấy...
Cho lên a... Ngày hôm nay Lâm Thiên dự định làm một ngày ngụy quân tử.
Đăng bởi | ĐinhChiểu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 78 |