Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị lừa

Tiểu thuyết gốc · 2301 chữ

- Lão đệ, lão ca ta nhưng là dốc hết miệng lưỡi mới có thể thuyết phục được lão già kia.

Tiệm nông cụ bên trong , chủ tiệm lão bản nhìn Lâm Thiên, nói

- Lão đầu kia đồng ý nhả ra. Không biết làm như thế nào moi ra được thêm 20 con ngựa cái.

- 20 con ngựa cái?

- Đúng a. Lão ca cò kè đàm phán không ngừng, cuối cùng lão già kia cũng chịu 500 con ngựa chiến cùng 20 con ngựa cái. Giá bán vẫn là 1vạn lượng.

- Thật sự là quá cảm ơn lão ca rồi. Lão ca sau này có việc gì khó cứ nói với tiểu đệ. Tiểu đệ chắc chắn dốc toàn lực...

- Vậy thì đúng rồi.

Chủ tiệm lão bản hài lòng gật gật đầu

- Lão đệ, bạc có đủ sao?

- Đã đủ a lão ca.

Lâm Thiên gật đầu, hướng về phía cửa tiệm gọi

- Mã An, mang đồ vào cho lão bản a.

Ước chừng vài phút, Mã An cùng với một nhóm binh lính vận chuyển vài cái rương đi vào.

Mở ra rương, bên trong điều là được xếp ngay ngắn bạc.

- Lão đệ cũng rất thượng đạo a.

Chủ tiệm lão bản kiểm tra một chút, đầy mặt ý cười vui vẻ nhìn xem Lâm Thiên.

- Lần này một đại đơn hàng, lão ca lại không được chia hoa hồng... Tiểu đệ cũng chỉ đành hiếu kính lão ca một chút. Của ít nhưng lòng nhiều, mong lão ca không ghét bỏ.

Giao dịch vốn là 1vạn lượng bạc. Lâm Thiên lại thêm vào 50 lượng, xem như là cấp tiền khổ lao cho chủ tiệm lão bản.

50 lượng này không ít.

Bất quá so sánh với chủ tiệm lão bản tranh thủ thêm 20 con ngựa cái thì quả thực là không đáng bao nhiêu.

Đương nhiên 20 con ngựa cái là Lâm Thiên vừa mới biết. Cho lên dù không có ngựa cái, 50 lượng bạc này hắn vẫn là cho đi.

- Lão đệ a, ta quả nhiên không nhìn nhầm ngươi.

Chủ tiệm lão bản vui vẻ đưa tay vỗ vỗ bả vai Lâm Thiên.

Lại nói chuyện một hồi, Lâm Thiên bày tỏ ý muốn đi xem ngựa.

- Lão đệ ngươi cầm hợp đồng đi tới ngoại thành chỗ bãi chăn ngựa hướng Nam.... Đem hợp đồng đưa cho người quản lý liền có thể nhận ngựa.

- Lão ca, không phải hôm trước nói...

- Hôm trước là hôm trước. Lão ca ta hôm nay còn có việc... Lão đệ ngươi chỉ cần cầm hợp đồng đến ngoại thành phía Nam chỗ bãi chăn thả liền được lấy ngựa.

Chủ tiệm lão bản nhìn chằm chằm vào mấy rương bạc, nước bọt đều nhanh trào ra dáng vẻ.

- Được rồi. Nhưng mà hơn 500 con ngựa số lượng quá lớn. Đi đường thật sự sẽ không bạo loạn sao... Lão ca ngươi cũng biết ta liền có mấy người bình thường, không có kinh nghiệm....

- Đi... Lão ca ta miễn phí đưa cho ngươi vài người chăm sóc nuôi dưỡng ngựa. Có mấy người này, lại thêm giữ chắc con ngựa vương... Đã đủ đi đường an toàn.

- Thực sự là quá cảm ơn lão ca rồi.

....

Dẫn theo Mã An nhóm người cùng mấy tên nuôi dưỡng chăm sóc ngựa, Lâm Thiên vui vẻ mà rời đi.

Huyện thành Nam Dương bên ngoài thành

- Thôn trưởng

- Thôn trưởng

Trương Long Triệu Hổ hai người thấy Lâm Thiên tới thì liền nhanh chân đón tiếp.

- Kêu mọi người lên đường a. Chúng ta đi về hướng Nam, chỗ đó có một bãi chăn ngựa...

Lần này Lâm Thiên dẫn theo Lâm gia thôn toàn bộ đám binh lính còn có mấy tên nuôi dưỡng chăm sóc ngựa trong thôn.

Nếu như không phải là không đủ ngựa chiến, hắn liền Hoa Mộc Lan nhóm người cũng muốn dẫn đi.

500 con ngựa thế nhưng là số lượng không nhỏ. Nhiều người nhiều an toàn.

Đương nhiên, Lâm Thiên cũng đã dò hỏi qua mấy tên chăm sóc nuôi dưỡng ngựa trong thôn. Biết được chỉ cần có con ngựa vương, bọn họ mấy người cùng với một nhóm người nhỏ nữa liền có thể cam đoan không chút thiệt hại đem ngựa mang về thôn.

Nếu như không phải dò hỏi qua dân chuyên nghiệp, Lâm Thiên thật đúng là muốn huy động toàn bộ lực lượng quân đội của Lâm gia thôn. Thậm chí còn thêm trai tráng trong thôn nữa.

Dù cho đi bộ đến cũng phải đi.

Đoàn người sau đó một đường hướng Nam.

Đi chừng 6-7km thì cũng gặp bãi chăn thả ngựa.

Để cho Trương Long Triệu An đám người chờ ở phía xa, Lâm Thiên cùng Mã An, mấy tên chăm sóc nuôi dưỡng ngựa đi đến trước cửa bãi chăn thả ngựa.

- Các ngươi người nào?

Trước cửa bãi chăn thả ngựa là có người trông giữ. Ước chừng 10 người. Có cả mấy tên cung tiễn thủ.

Gặp Lâm Thiên đám người đi tới thì liền một bộ đề phòng dáng vẻ...

- Chúng ta đến lấy ngựa. Có hợp đồng ở đây.

Nói chuyện, Lâm Thiên cũng đưa ra hợp đồng.

Một tên thị vệ đi tới cầm hợp đồng nhìn xem một chút, trả lại cho Lâm Thiên rồi đi vào bên trong bãi chăn. Hiển nhiên là đi thông báo.

Ước chừng 10 phút sau thì có một tên trung niên béo múp míp theo thị vệ đi ra.

- Khách quan xin mời vào trong xem ngựa a. Lưu lão bản trước đó đã cho người thông tin với ta....

- Làm phiền lão bản.

Gật gật đầu, Lâm Thiên đi theo tên mập mạp vào trong bãi chăn.

Bãi chăn ngựa diện tích rất lớn. Hàng rào nhìn không thấy phần cuối...

Dọc đường cùng mập mạp nói chuyện, Lâm Thiên biết được bãi chăn thả này cũng không phải là của chủ tiệm lão bản.

Cụ thể tới nói chủ tiệm lão bản cũng là thuê một phần bãi chăn thả này.

- Tới, chỗ này chính là ngựa của Lưu lão bản....

Dừng chân trước hàng rào, mập mạp chỉ chỉ phía xa đàn ngựa.

- Nhiều như vậy a. Chỗ này hẳn là không chỉ 520 đầu.

- Hơn 700 đầu a. Là tích tụ lại từ 2 năm trước đến giờ.

Mập mạp gật gật đầu.

Lâm Thiên nghe vậy thì hơi sửng sốt.

Tốt lắm, hắn bị chủ tiệm lão bản lừa.

Cái quỷ gì tướng quân sắp về dưỡng già...

Cái quỷ gì mất công cò kè đàm phán...

Đều là giả a.

Còn có ngựa chiến tích tụ từ hai năm trước...

Đây cơ bản là ngựa ế không bán được a....

- Lưu lão bản lần này lại để cho người khác tới đây lấy ngựa... Đúng là hiếm lạ. Bình thường đều là để ta vận chuyển đến bãi chăn bên cạnh quân doanh...

- Lão bản nói là bên cạnh quân doanh bãi chăn kia cũng là của ngươi?

- Đúng a. Ta liền sống bằng nghề mở bãi chăn. Quan binh ngựa cũng phải chăn thả có đúng hay không...

Lâm Thiên cảm thấy chính mình bị lừa... Bị lừa gạt tình cảm.

Hắn đối với chủ tiệm lão bản thế nhưng là một mảnh chân... Được rồi, là coi như một con dê béo.

Không nghĩ đến chính mình mới là dê béo trong mắt người ta...

Quả nhiên là cáo già a. Chính mình không bằng được.

- Khách quan...

- Thật xin lỗi lão bản, ta có chút thất thần.

- Không có gì. Ta xem hợp đồng được sao?

- Đương nhiên có thể...

Lâm Thiên cười cười đưa ra hợp đồng.

Mập mạp nhìn xem một lượt, gật gật đầu nói

- 500 đầu ngựa đực, 20 đầu ngựa cái. Khách quan chờ phút chốc, ta liền cho người dồn lại kiểm đếm.

- Lão bản chờ chút.

- Khách quan còn có chuyện gì?

Lâm Thiên từ trong ngực lấy ra chút bạc, ước chừng có gần 10 lượng đưa cho mập mạp, cười nói

- Là như vậy, ta cần đưa ngựa đến chỗ rất xa.... Đường đi vất vả trùng trùng, ta lo lắng ngựa giữa đường đi không được....

- Khách quan yên tâm. Ngựa từ trong bãi chăn của chúng ta đi ra đều là khoẻ mạnh khoẻ mạnh.

Mập mạp nhận lấy bạc, thái độ thân thiện hơn không ít mà khẽ nói

- Bởi vì khách quan đường xa. Cũng vì uy tín bãi chăn.... Ta sẽ lựa chọn cho khách quan những con tốt nhất.

- Như vậy nhiều cảm tạ lão bản.

- Khách quan không cần khách khí, ta bây giờ đi dặn dò người dưới...

Mập mạp sau đó liền rời đi.

- Đám mập mạp chết bầm này. Người người không thấy tiền không đưa ra thứ tốt. Người bán uy tín cũng không cần a...

Nhìn xem mập mạp đi xa bóng lưng, Lâm Thiên buồn bực mà làu bàu nói.

Chủ tiệm lão bản tên cáo già kia, chính mình không những cho không 50 lượng bạc, còn như vậy cảm kích...

500 con ngựa chiến giá 1 vạn lượng còn tặng kèm 20 con ngựa cái....

20 lượng một con ngựa chiến tưởng là giá tốt nhưng vẫn là bị lừa....

Còn có mập mạp chết bầm vừa đi. Hắn nhưng lại mất 10 lượng bạc khoảng chừng a.

Đây là bạc chứ không phải là đất đâu...

- Thôn trưởng...

Mã An một đường đi theo sau Lâm Thiên. Vừa rồi nói chuyện hắn cũng là nghe thấy... Bất quá cũng không biết như thế nào mở miệng cùng Lâm Thiên nói chuyện động viên.

Ước chừng hơn một giờ sau đó có thị vệ chạy đến nói mập mạp tìm Lâm Thiên, nói đã lựa xong ngựa.

Một đường đi theo thị vệ, tới góc xa của chuồng trại.

Lúc này quả nhiên ngựa đã được dồn lại trong 2 cái chuồng nhỏ hơn.

1 chuồng nhiều một chuồng ít.

Chuồng nhiều hẳn là ngựa của Lâm Thiên.

Nhìn qua con nào con nấy khoẻ mạnh oai dũng.

Đi tới chỗ bên cạnh mập mạp, mập mạp cười nói

- Khách quan kiểm đếm kiểm đếm một chút. Không có thiếu sót gì ta liền bàn giao.

Gật đầu, Lâm Thiên ra hiệu cho Mã An, để cho hắn dẫn theo mấy tên chăm sóc nuôi dưỡng ngựa đi kiểm đếm.

- Lão bản, không biết trong đàn con ngựa vương kia...

- Khách quan chờ một chút. Người của ta đang buộc giây cương cho nó.

Mập mạp cười nói

- Này cũng để cho khách quan tiện khống chế...

- Lão bản chu đáo.

- Khách quan, trước đó nhìn thấy đám ngựa của Lưu lão bản thực ra là hai đàn riêng biệt. Mỗi đàn đều có 1 con ngựa vương.

- Này hai con ngựa vương là có một chút chênh lệch. Lưu lão bản trước đó có ý là đưa cho khách quan ngựa vương kém hơn. Bất quá ta liền đem con tốt hơn đưa cho khách quan... Bên kia, ngựa buộc xong dây cương rồi.

Lâm Thiên theo mập mạp chỉ hướng mà nhìn xem.

Chỉ thấy một người chăm sóc nuôi dưỡng đang dắt một con ngựa đi lại.

Là một con ngựa đen. Còn là toàn thân đen bóng.

Nhìn xem đang được dắt lại gần con ngựa vương, Lâm Thiên ánh mắt không khỏi toả sáng.

Hắn mặc dù không không xem hiểu ngựa, thế nhưng là từ hình thể bề ngoài tới xem trước mắt con ngựa này tuyệt đối là ngôi sao nổi bật trong trong ngàn vì sao.

- Khách quan thấy ngựa này như thế nào?

- Ngựa tốt, tuyệt đối là ngựa tốt.

- Đúng là. Con ngựa này xem như thuộc nhóm tốt nhất trong bãi chăn thả của ta. Giới quý tộc cũng là hiếm thấy. Lần này trái ý Lưu lão bản...

Nghe vậy, Lâm Thiên liền hiểu. Hắn lại lấy ra vài lượng bạc đưa cho mập mạp

- Lão bản, kẻ dưới chọn ngựa có sai lầm...

- Đúng vậy. Ta cũng đã dặn dò bọn họ, thế nhưng vẫn có sai lầm....

Mập mạp nhận bạc, bề ngoài vẫn là biểu lộ có sai sót.

Lâm Thiên cười nói phụ họa, trong lòng thì phỉ nhổ không ngừng.

Kiểm tra đủ số lượng, ở mập mạp nhiệt tình đưa tiễn... Lâm Thiên cùng với đám người lên đường áp ngựa về thôn.

Con kia ngựa vương cũng thay thế ngựa chiến trước đó, trở thành ngựa chuyên dụng của Lâm Thiên.

Ngựa vương toàn thân đen bóng, Lâm Thiên liền đặt tên cho nó là Đại Hắc.

Chiến mã: Phẩm chất tốt. ( Sắp tiến hoá trở thành danh mã)

Đại hắc thông tin chỉ có ngắn ngủi như vậy.

Bất quá để cho Lâm Thiên mừng như điên là sắp tiến hoá mấy cái chữ kia.

Hắn đã hỏi qua mấy người chăm sóc nuôi dưỡng ngựa. Danh mã nhưng là thế gian hiếm có khó tìm.

Ngàn ngàn vạn vạn con ngựa bên trong chưa chắc đã có 1 con.

Nghe nói danh mã có linh tính...

Lâm Thiên lại để cho mấy người nhìn xem Đại Hắc, xem có nhìn ra gì không...

Cả đám nhìn xem rồi lắc lắc đầu.

Chỉ là ưu tú hơn những con ngựa khác một chút...

Nghe nói như vậy Lâm Thiên liền buồn cười đồng thời trong lòng cũng có ý nghĩ.

Người bản địa là không thể nhìn ra trạng thái chính xác của ngựa.

Bảo sao mập mạp trong bãi chăn chịu đưa Đại Hắc cho Lâm Thiên.

Xem ra người chơi cũng là có người chơi ưu thế a....

Bạn đang đọc Võng Du Địa Cầu Lãnh Chúa sáng tác bởi ĐinhChiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐinhChiểu
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.