Thương hội trâu bò
- Bạch lão bản nghĩ ta bây giờ muốn mua gì?
Trong sân, Lâm Thiên cười cười hỏi Bạch Mãi.
Bạch Mãi bộ dạng thong dong mà nói
- Khách quan muốn người, ta có thể bán cho khách quan. Số lượng bao nhiêu cũng có, chỉ cần khách quan có tiền.
- Khách quan muốn quân giới thì cũng là như vậy.
- Bạch lão bản, có thể ngươi không biết một chuyện là người bình thường ta đều miễn phí có được.
- Khách quan, đồ miễn phí tuy tốt. Thế nhưng quá nhiều miễn phí sẽ khiến người khác chú ý. Ví dụ như quan phủ chẳng hạn.
- Ta mang đi trong huyện thành ăn mày, quan phủ nhưng là phải khen thưởng ta a.
- Bất cứ nơi nào cũng đều giống nhau, phải có người này người kia. Huyện thành không có ăn mày hay ít ăn mày không phải là chuyện gì tốt. Hàng năm huyện lệnh nhưng là dựa vào đám ăn mày này vớt được không ít tiền từ triều đình đâu...
Đầu óc nhanh chóng vận chuyển, Lâm Thiên trầm ngâm một hồi.
Bạch Mãi Bạch lão bản cũng không có nói gì nữa.
Bầu không khí nhất thời trở nên im ắng....
Vài phút sau đó
Lâm Thiên hít sâu một hơi, nhìn xem Bạch Mãi, hỏi
- Không biết Bạch lão bản bán người như thế nào?
Bạch Mãi nghe vậy thì nở nụ cười, đáp
- Người chia làm người bình thường cùng người khác thường. Người bình thường thì 1 lượng bạc 5 người. 200 lượng 1 ngàn người.
- Cứ 10 người thì có 1 lão già, 2 đứa trẻ. 7 người còn lại độ tuổi từ 16 - 40. Nam nữ số lượng nhiều ít không phân biệt.
- Ngoài ra khách quan ở chỗ của ta tiêu phí 100 lượng bạc thì sẽ được tri ân một tên thợ thủ công học đồ. 1000 lượng bạc được tri ân một tên thợ thủ công chuyên nghiệp. 1 vạn lượng thì là một tên thợ thủ công tinh anh. Có thể cộng dồn
Lâm Thiên vốn là muốn nói bỏ tiền ra mua người thực sự là đắt. So với tiệm nông cụ bên kia còn đắt.
Bất quá khi nghe đến cửa tiệm tri ân thì hắn liền nuốt một ngụm nước bọt.
Nơi này vậy mà đem cả thợ thủ công tinh anh ra tri ân....
Thèm... Lâm Thiên thực sự là thèm khát vô cùng.
Hắn thậm chí còn nghĩ đến từ đầu nếu như biết tiệm lương thực này... Đến bây giờ hắn có lẽ sắp được tri ân 1 tên thợ thủ công tinh anh....
- Bạch lão bản bán người thật đắt. Bất quá tri ân chuyện kia nhưng là làm cho người thèm muốn không thôi.
- Khách quan, đây mặc dù không phải là giá tốt nhất nhưng cũng không phải là giá cao nhất.
Bạch Mãi cười nói
- Bạch thị thương hội bán hàng già không gạt trẻ không lừa. Chỉ cần là chi nhánh của Bạch thị thì sẽ cùng một giá. Chất lượng hàng hóa không có loại kém.
- Đến nỗi tri ân chủ yếu là níu chân khách hàng.
Gật gật đầu, Lâm Thiên đối với chuyện này cũng không lại nói gì.
Dù sao người ta là thương hội lớn, sẽ không vì món lợi nhỏ mà làm mất đi thanh danh uy tín của mình.
Để một cái thương hội tồn tại phát triển được thì thanh danh cùng uy tín là quan trọng nhất. Không có hai thứ này, người nào dám mua hàng của ngươi a...
- Bạch lão bản, người bình thường như vậy bán, còn người khác thường đâu?
- Khách quan, người khác thường so với người bình thường còn đa dạng. Nhìn ở khách quan lần đầu tiên đến tiệm, ta liền giới thiệu rõ ràng cho khách quan một chút.
- Cảm tạ lão bản. Ta xin rửa tai lắng nghe.
- Khách quan, người khác thường chia làm 3 loại. Thợ thủ công, quan văn cùng quan võ.
- Thợ thủ công thì khách quan hẳn là rõ ràng. Có thợ rèn thợ may, thợ mỏ thợ săn....
- Quan văn cùng quan võ đơn giản chính là những người đã ra làm quan hoặc thi đậu khoa cử.
- Bạch lão bản... Này cũng có thể?
Lâm Thiên quả thực là trợn tròn mắt.
Bạch thị thương hội không lẽ còn bắt cóc quan viên buôn bán không thành?
- Khách quan đừng vội. Trước nghe ta nói đã.
- Thật xin lỗi Bạch lão bản. Mời tiếp tục tiếp tục...
- Quan văn cùng quan võ những người này cơ bản chính là tội phạm bị giam ngục, xử chém đầu trong phạm vi Dương Châu.
- A?
- Bọn họ đều là người có tài. Thế nhưng là bị người hãm hại các loại... Bạch thị thương hội sàng lọc ra người tốt, người có tài... Lại cướp trên đường áp giải hay là dùng phương pháp thay mận đổi đào cứu...
- Bạch thị thương hội cứu những người này cũng không hoàn toàn là vì buôn bán kiếm tiền. 1 phần còn là thương tài... Không muốn người có tài năng như bọn họ cứ như vậy kết thúc...
Như Bạch lão bản nói thì là Bạch thị thương hội bán ra quan văn quan võ mấy người nhân phẩm, tài năng đều có.
Những người này trở thành tội phạm chỉ là do thời thế thế thời. Do tài năng của bản thân bị người ghen ghét....
- Khách quan, bây giờ ta sẽ nói giá cả...
- Bạch lão bản mời nói
- Đầu tiên là thợ thủ công. Học đồ giá cả liền không đáng giá nhắc đến. Chuyên nghiệp 10 lượng. Tinh anh 1000 lượng. Đương nhiên, một số thợ thủ công có nghề nghiệp đặc biệt thì giá sẽ khác.
Lâm Thiên nghe giá thì gật gật đầu.
Thợ chuyên nghiệp giá cả cũng không sai biệt lắm so với tiệm nông cụ bên kia.
Đến nỗi thợ tinh anh thì tiệm nông cụ bên kia không có.
Bạch Mãi lại nhấp một ngụm nước trà, nói tiếp
- Quan văn quan võ chúng ta lại chia làm 2 cấp bậc, 2 giá tiền khác nhau.
- Đầu tiên là tiểu tài cấp bậc. Cấp bậc này tài năng của bọn họ có thể đảm nhiệm được chức huyện lệnh hoặc là huyện úy. Giá cả 100 lượng bạc.
- Thứ hai là đại tài cấp bậc. Cấp bậc này bọn họ có tài năng đủ để đảm nhiệm Thái thú hoặc Đô Uý. Về phần giá cả thì không có đồng giá như tiểu tài. Cao thấp chênh lệch tùy vào đánh giá của Bạch thị thương hội. Đương nhiên, Bạch thị thương hội đánh giá một người không phải dựa vào danh tiếng, mà là phải thật sự tài năng. Đánh giá quá trình giống như một lần thi cử vậy...
Cái này Bạch thị thương hội... Lâm Thiên chỉ có thể nói là trâu bò hai chữ.
Thái thú cùng Đô úy đều làm tới tay.
Phải biết Thái thú là người đứng đầu quản lý một quận. Mà Đô úy thì là quan võ đứng đầu một quận.
Huyện lệnh cùng huyện úy là Lâm Thiên không có hứng thú. Hắn muốn biết rốt cuộc Thái thú cùng Đô úy giá bao nhiêu tiền.
Nghĩ đến liền mở miệng hỏi. Lâm Thiên cũng không có do dự do dự
- Bạch lão bản, không biết đại tài cấp bậc giá cả cao nhất cùng thấp nhất đâu?
Bạch Mãi liếc liếc mắt, nhếch mép cười hỏi lại
- Khách quan là hỏi người đã bán đi hay là còn chưa bán đi?
- Chưa bán đi a.
- Cao nhất 1 vạn lượng, thấp nhất 1000 lượng.
Lâm Thiên nghe vậy thì lại trầm mặc xuống.
Bạch Mãi thấy hắn không nói gì, còn tưởng bị giá cả doạ. Cho lên vội nói
- Khách quan. Giá cả 1 vạn một người... Họ nhưng là thực sự có tài. Hơn nữa tài năng của bọn họ thậm chí còn vượt qua Thái thú, Đô úy...
- Không nói cao cấp nhất những người kia, chỉ nói đến có tài cấp bậc người. Nếu như bọn họ không phải là thân mang trọng tội, không thể xuất hiện trước mặt người thì tiền làm sao có thể mua được?
Lâm Thiên lúc này cũng không thèm để ý đến Bạch Mãi.
Trong lòng của hắn đang điên cuồng tính toán, muốn làm một cuộc mua bán lớn.
1 vạn lạng bạc, hắn muốn một tên quan văn. 100 lượng bạc, hắn muốn thêm 500 người bình thường nữa.
Lâm gia Trấn đội ngũ nhân sự bây giờ có cái gì?
Quan võ có Hoa Mộc Lan, Mã An, Trương Long, Triệu Hổ.
Đội hình này đã rất mạnh.
Quan văn thì sao?
Quan văn chỉ có Lâm Sơn miễn cưỡng xem như một người.
Mộ Nam cũng miễn cưỡng tính là một cái quan văn. Bất quá thân phận của nàng đặc biệt, lại thêm Lâm Thiên ý muốn để cho nàng làm bà chủ.
Lâm Sơn là có chút năng lực quản lý. Nhưng năng lực vẫn là giới hạn trong thôn trang cấp bậc. Bây giờ lên Trấn rồi, Lâm Sơn đã có chút chật vật với công việc.
So với quan võ, quan văn đội hình quá yếu.
Lâm gia Trấn bây giờ đang bước vào thời kỳ phát triển.
Lâm Thiên cần một người có thể lo liệu toàn bộ việc nội chính trong Trấn. Thậm chí còn có thể nêu ra một vài phương hướng phát triển hỗ trợ trao đổi với mình.
- Khách quan... Khách quan...
- Ân?
Chìm vào trong suy nghĩ của mình Lâm Thiên bị Bạch Mãi gọi tỉnh. Hắn nở nụ cười xấu hổ mà nói
- Thật xin lỗi Bạch lão bản... Là ta nhất thời thất thần.
- Không có chuyện gì không có chuyện gì.
Bạch Mãi lắc lắc đầu.
Hắn nhưng nghĩ Lâm Thiên bị giá cả doạ sợ.
- Bạch thị thương hội quả nhiên là lợi hại.
Lâm Thiên cảm thán một tiếng rồi cười hỏi
- Quân giới đâu? Bạch lão bản không ngại giới thiệu một hai?
- Chuyện quân giới... Không phải khoe khoang thổi phòng với khách quan. Dương Châu này có gì Bạch thị thương hội liền có gì.
- Từ vũ khí trang bị, ngựa chiến... Cho đến bản vẽ quân doanh... Lại đến bản vẽ vũ khí công thành, thuyền chiến... Bạch thị thương hội đều có.
- Bạch lão bản... Có danh sách cho ta xem một chút?
- Khách quan xin chờ phút chốc.
Bạch Mãi đứng dậy rồi đi ra ngoài cửa tiệm lương thực.
So với bán người, đặc biệt là cao cấp nhóm người kia Bạch Mãi càng tin tưởng Lâm Thiên sẽ mua sắm quân giới.
Quân giới nhiều chủng loại đa dạng mẫu mã, giá cả cũng không phải rất cao....
Ước chừng 3 phút sau đó, Bạch Mãi cầm một quyển sách trở về đưa cho Lâm Thiên.
Nhận lấy rồi mở ra xem. Quyển sách bên trong ghi chép đủ mọi loại liên quan đến quân giới. Còn có giá cả.
Số lượng chủng loại so với tiệm nông cụ chủ tiệm lão bản nhiều hơn vài lần.
Lâm Thiên lần lượt lật xem
Quyển sách ghi chép rất rõ ràng.
Đầu tiên là phần của bản vẽ vũ khí trang bị.
Rất nhiều loại bản vẽ. Ước chừng có đến cả vài chục loại từ riêng lẻ đến hoàn chỉnh nguyên bộ. Phẩm chất cũng có chưa hoàn thiện cùng hoàn thiện.
Bất quá Lâm Thiên để ý là bản vẽ tinh lương riêng lẻ hay hoàn chỉnh bộ vũ khí trang bị thì lại không có.
Lâm gia Trấn bây giờ không cần thấp hơn tinh lương bản vẽ vũ khí trang bị.
Nhìn qua một lượt bản vẽ vũ khí trang bị. Tiếp theo là đến ngựa chiến danh sách.
Ngựa chiến liền có 3 cái phẩm chất là bình thường, loại tốt cùng danh mã.
Phần danh sách liên quan đến ngựa chiến Lâm Thiên cũng lướt qua.
Nguyên nhân bởi vì hắn phải bắt đầu buộc bụng giữ eo rồi.
Ngựa chiến bình thường tự nhiên là không được quan tâm.
Nếu như trước đó không có ý định mua người thì Lâm Thiên chắc chắn sẽ mua thêm ngựa chiến loại tốt.
Đến nỗi danh mã... Trong danh sách là có một con. Nhưng nhìn xem giá cả Lâm Thiên liền im lặng mà mở sang trang khác.
10 vạn lượng vàng 1 con danh mã.
Giá cả này....
Đăng bởi | ĐinhChiểu |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 66 |