Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tăng binh

Tiểu thuyết gốc · 1935 chữ

Nhân khẩu bạo tăng để cho Lâm Thiên quyết định tăng binh.

Tăng binh đối với Lâm Gia Thành tới nói là một chuyện vô cùng dễ dàng.

Thông báo vừa ra, chỉ sợ phải có đến một nửa nam tính trong thành đi ứng tuyển.

Không có cách nào, làm binh người đạt được đãi ngộ nhiều lắm. Tiền lương đứng hàng cao nhất trong tất cả các nghành nghề, kèm theo đó còn có vô cùng nhiều phúc lợi.

Về quyết định tăng binh, Lâm Thiên ghi chép soạn thảo ra giấy, tiếp đó đóng dấu Thành chủ xác nhận rồi gửi đến các tiểu đội trưởng.

Đầu tiên là Tiểu đội Phòng thủ.

Tiểu đội Phòng thủ vốn đã có ngàn người, lần này trực tiếp tăng lên gấp đôi, thành 2000 người.

Vũ Thanh làm Tiểu đội trưởng tiểu đội 1.

Tiểu đội 1 có 500 binh trước đó cùng với 500 tân binh.

Trần Lâm được bổ nhiệm làm tiểu đội trưởng tiểu đội 2.

Tiểu đội 2 cũng có 500 binh trước đó thêm vào 500 tân binh.

Thứ hai là đến Tiểu đội Bộ binh.

Tiểu đội Bộ binh vốn đã có 800 người. Nay tăng thêm 200 người thành 1000.

Thứ 3 đến Tiểu đội Thủy quân.

Tiểu đội Thủy quân có 400 người nay tăng thêm 100 người thành 500 người.

Thứ 4 là tiểu đội Kỵ binh

Tiểu đội Kỵ binh tăng binh 200. Tổng cộng thành 500 người ngựa.

Thứ 5 là tiểu đội Bộ khoái.

Tiểu đội Bộ khoái tăng quân số lên thành 300 người.

Thứ 6 là tiểu đội Khí giới

Tiểu đội Khí giới tăng quân 300. Tổng thành 500 người.

6 tiểu đội tăng binh. Còn Tiểu đội chiến xa 200 người cùng tiểu đội hộ vệ 100 người thì giữ nguyên quân số. Tiểu đội Đao binh cũng giữ nguyên 500 người số lượng.

Lần này tăng binh, Lâm Gia Thành lực lượng quân sự tăng vọt lên đến 5600 người.

Tăng binh nhiều nhất là tiểu đội Phòng thủ.

Lâm Gia Thành thành trì rất rộng. Cần tăng thêm binh lực phòng thủ.

Bởi vậy tiểu đội Phòng thủ số lượng binh lính cũng là nhiều nhất.

Lâm Thiên suy nghĩ là đánh đâu thì đánh, nhà của mình phải được an toàn trước đã.

Lâm Gia Thành bây giờ có 5600 người. Nhìn thì nhiều nhưng huấn luyện chiến đấu xong xuôi sau, có thể xuất binh cũng chỉ có 2800 người trên bộ. 500 người trên sông.

Tiểu đội Phòng thủ có trách nhiệm phòng thủ Lâm Gia Thành.

Tiểu đội Bộ khoái có trách nhiệm đảm bảo trị an.

2 cái tiểu đội này sẽ không được phép rời khỏi Lâm Gia Thành.

Lần này tăng binh, Lâm Gia Thành trong kho vũ khí trang bị, trong chuồng ngựa chiến... Đều có thể lấy ra một lần.

Tiểu đội Đao binh trang bị hạng nặng cũng đã được gấp rút hoàn thành.

Tiểu đội Khí giới Sàng nỏ cũng đều đã được thay bằng Thập đại nỏ.

Liên hoàn nỏ bản vẽ mới tới ngày hôm qua, hôm nay mới bắt đầu sản xuất cho lên chưa có thể trang bị.

Liên hoàn nỏ cần Tinh anh thợ mộc chế tạo. Lâm Gia Thành vừa vặn có 1 tên.

Lâm Thiên mua sắm rất nhiều ở chỗ Bạch Mãi, số lượng thợ thủ công được tri ân cũng bởi vậy mà có không ít.

Trước đây lựa chọn hắn liền chọn lần lượt mỗi một nghề nghiệp một tên thợ Tinh anh.

Lần này cần dùng đến vừa vặn có.

Đưa tăng binh văn bản cho hộ vệ mang đến các chỗ Quân doanh, Lâm Thiên duỗi lưng một cái rồi đứng dậy đi ra khỏi Phủ Thành chủ. Đi đến xem thi công xây dựng bến thuyền cùng xưởng đóng thuyền ở bờ sông.

Nói đến Vương Gia Trấn toà Trấn nhỏ kia. Cũng không biết tên Trấn trưởng kia đem người già đều ném đi chỗ nào. Trên dưới 6000 người vậy mà không có một người già nào.

Không có người già tự nhiên là chuyện tốt. Bất quá Lâm Thiên là cảm thấy tò mò...

Lại nói tên kia cũng thật may mắn. Nào là thành lũy nào là Liên hoàn nỏ...

Nếu như không gặp phải chính mình, sở hữu thành lũy kia... Chỉ sợ hắn liền bất bại ở vùng này lúc ban đầu. Sau đó nhờ Liên hoàn nỏ mà cũng trở thành một thế lực.

.....

Mang theo tiểu Bạch, Lâm Thiên cưỡi Đại Hắc đi tới chỗ bờ sông.

Bờ sông lúc này đang tiến hành xây dựng cực kỳ rầm rộ.

Bến thuyền cùng xưởng đóng thuyền được nhận định là so với Thành nhỏ quan trọng hơn, cho lên không thiếu nhân lực được điều chuyển qua xây dựng.

Nói đến, (Kỷ Nguyên) có một điểm làm không tốt đó chính là bản vẽ.

Tương cử như bản vẽ vũ khí trang bị cùng bản vẽ kiến trúc.

Bản vẽ vũ khí trang bị chỉ cần 1 bản, cho thợ rèn nhìn sau đó cũng không biến mất. Thợ rèn khác cũng có thể nhìn. Giới hạn là trong phạm vi lãnh địa.

Mà bản vẽ kiến trúc thì không giống.

Mỗi bản vẽ kiến trúc cũng cho phép nhiều người nhìn. Thế nhưng mỗi bản vẽ chỉ xây dựng được một cái kiến trúc.

Kiến trúc xây dựng xong, bản vẽ biến mất, kiến trúc sư nhóm lại như quên đi một dạng. Không thể xây dựng hàng loạt.

Muốn xây dựng thêm thì lại cần bản vẽ.

Chuyện này thật sự kỳ.

Nếu như bản vẽ kiến trúc giống như bản vẽ vũ khí trang bị thì tốt lắm.

Không biến mất hoặc là không bị kiến trúc sư nhóm quên đi.

1 tấm bản vẽ có thể xây dựng hàng loạt, lần này xây dựng lần sau cũng xây dựng được. Như vậy mới hợp lý.

Hay là mỗi một người kiến trúc sư, 1 người thợ thủ công đều sẽ biết 1,2 loại bản vẽ trong đầu. Bản vẽ giấy tờ xoá bỏ đi... Như thế này cũng rất hợp lý.

Thay vì chiến lợi phẩm chiến tranh là các loại bản vẽ, có thể chuyển thành người nắm giữ chúng trong đầu.... Như vậy có thể trở nên càng thêm chân thực...

Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ đơn giản của Lâm Thiên.....

Đi lại trên bờ nhìn xem xây dựng, thỉnh thoảng lại cổ vũ động viên, nhắc nhở mọi người chú ý an toàn mấy câu, Lâm Thiên vừa muốn trở về thì có người tới báo Từ Hoảng tìm đến.

Trong lòng hơi nghi ngờ, Lâm Thiên vẫn là cưỡi Đại Hắc đi đến bến thuyền cũ.

Trên đường đi Lâm Thiên có thoáng qua suy nghĩ. 2 bên hợp tác, hắn đúng là chỉ lấy nhân khẩu, những thứ khác cũng không có lấy.

Không biết Từ Hoảng lần này tìm đến làm gì.

- Từ trại chủ.

- Lâm Thành chủ, Từ mỗ lại tới làm phiền.

Hai người gặp nhau ở bến thuyền.

Đơn giản chào hỏi vài câu, Lâm Thiên liền hỏi thẳng ý đồ đến

Từ Hoảng chần chừ một chút cũng nói ra chuyện xảy ra hôm trước ở Vương Gia Trấn. Lâm Thiên nghe xong thì ngây ngẩn cả người.

Chiều hôm qua tên Trấn trưởng kia sống lại ở một thôn trang nào đó... Tiếp đó tập hợp trong bang hội người tiến về đã bị phá hủy Vương Gia Trấn, quyết sống chết với Thủy tặc?

Gần buổi trưa bị diệt, đến buổi chiều liền trở lại. Còn dẫn theo 7-8000 binh lính. Tốc độ tập hợp này cũng không khỏi quá nhanh đi.

Tên này Trấn trưởng chắc chắn là thành viên nòng cốt của bang hội nào đó.

Hơn nữa quay trở lại bị phá hủy Vương Gia Trấn cũng không phải hoàn toàn là vì muốn trả thù, mà là muốn thu thập nhân khẩu, tài nguyên các loại. Cùng với tìm kiếm xem mấy tấm bản vẽ quý có còn...

Sau khi đến nơi gặp Thủy tặc có mấy trăm người đang vận chuyển tài nguyên, tự nhiên là lên tâm tư muốn tiêu diệt, cướp lại tài nguyên.

Chỉ là không nghĩ đến Thủy tặc không chỉ hung mãnh mà còn có viện binh nhanh như vậy.

Cuối cùng gì cũng không lấy được, đem chính mình cùng mấy ngàn binh đều chôn vào.

Không nói thiệt hại bao nhiêu người của, một ngày chết hai lần kia cũng là cực kỳ bi kịch.

(Kỷ Nguyên) Là giới hạn tử vong. Mỗi người chỉ có 10 lần cơ hội.

1 ngày không chỉ ném đi Trấn nhỏ, còn chôn cùng mấy ngàn binh của những người khác. Thảm hại nhất là ném mạng hai lần, quả thực là...

Từ Hoảng nói chuyện ngày hôm qua khiến cho Lâm Thiên kinh ngạc ngây người. Ngay sau đó là vui vẻ không thôi.

Tên kia Trấn trưởng quả thực là người tốt. Trấn nhỏ bị phá hủy rồi còn mang binh quay lại, liều mạng mài đi hơn ngàn Thủy tặc.

Quả thật là người tốt.

Nhịn xuống muốn cười to xúc động, Lâm Thiên một bộ căm phẫn nói

- Từ trại chủ, không nghĩ đến tên kia âm hiểm như vậy. Giả chết... Lợi dụng cơ hội chạy đi tìm người.

- Quả thực âm hiểm. Bất quá binh bất yếm trá, là Từ Công Minh ta không nhìn ra...

- Từ trại chủ nhưng là sinh ra ở Hà Đông?

- Lâm Thành chủ như thế nào biết được?

Từ Hoảng... Từ Công Minh?

Lại còn sinh ở Hà Đông...

Cho lên kẻ này thực sự là dưới trướng Tào Ngụy đại tướng?

Bất ngờ lại kinh ngạc, Lâm Thiên nhiều lần từ trên xuống dưới nhìn xem Từ Hoảng.

Mà gặp Lâm Thiên bộ dáng giống như đánh giá thứ gì đó quý hiếm mới lạ như vậy mà dò xét nhìn mình, Từ Hoảng không hiểu thấu rùng mình một cái.

- Lâm Thành chủ?

- A.... Thật xin lỗi.

Lâm Thiên giật mình tỉnh lại. Cười nói xin lỗi.

Không nghĩ đến Danh tướng lại ở ngay bên mình. Bất quá kẻ này làm sao lại chạy đến Dương Châu?

- Từ trại chủ sinh ở Hà Đông, tại sao lại đến Dương Châu xa xôi này? Còn lập Thủy trại?

- Lâm Thành chủ còn chưa trả lời ta đâu?

- A?

- Thành chủ làm sao biết ta sinh ra ở Hà Đông.

Lâm Thiên nhất thời không biết trả lời như thế nào. Nghĩ nghĩ phút chốc thì nói

- Ta cho người điều tra qua Từ trại chủ. Bất quá thông tin khá mơ hồ... Lại chỉ biết tên Từ trại chủ mà không biết tự...

- Lâm Thành chủ... thật sự là thủ đoạn cao minh.

- Ta đã trả lời. Bây giờ đến phiên Từ trại chủ trả lời ta. Ngươi như thế nào lại ở Dương Châu? Tào Tháo người kia nhưng ở nơi nào?

Lâm Thiên câu hỏi làm cho Từ Hoảng đôi mắt co rụt lại. Biểu lộ kinh hãi thất kinh.

Sống lại khi tuổi trẻ ở thời đại hỗn loạn này.

Tào Tháo còn chưa nổi danh, chưa có gì.

Chính mình khi sống lại cũng chưa từng liên hệ với Tào Tháo... Làm sao sẽ có người biết được đâu?

Không lẽ trước mắt người này cũng sống lại?

Bạn đang đọc Võng Du Địa Cầu Lãnh Chúa sáng tác bởi ĐinhChiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐinhChiểu
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.