Tiền Đồ Mấp Mô
Giữa chỗ hoang dã, Dương Khai chào hỏi, bốn ánh mắt xa lạ tụ lại, mang theo vẻ tra xét.
Bốn người 3 nam 1 nữ, 2 Đế Tôn nhất tầng cảnh, 2 Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, đều kết thành cặp, chia ra rõ ràng, trước khi Dương Khai tới, chỉ có mỗi Hoa Vũ Lộ là một mình.
Bí bảo dịch dung dù làm Dương Khai che giấu được sắc mặt nhợt nhạt, nhưng lại không thể che giấu khí tức suy yếu, huống gì ở đây đều là Đế Tôn Cảnh, cho nên tra xét thoáng qua là hiểu được tu vi sâu cạn của hắn.
Đế Tôn nhất tầng cảnh! Điều này làm cho bốn người không khỏi thở phào.
Một nam nhân dáng người tay chân ngắn hừ lạnh, thần sắc không vui nói:
“Hoa cung chủ, đây là bạn của ngươi? Làm giá ghê thật, để chúng ta đợi lâu như vậy.”
Hắn không chút che giấu suy nghĩ thật của mình, rõ ràng là bởi chờ ở đây quá lâu mà có phần căm tức, thẳng thắn chỉ trích. Hơn nữa Dương Khai quả thật không đến đúng thời gian hẹn, trên đường hắn chậm trễ mấy ngày, nếu là Đế Tôn lường tầng cảnh thì cũng thôi, có thể hắn còn không nói nhiều, nhưng chỉ là Đế Tôn nhất tầng cảnh thì hắn không sợ.
Đối với nam nhân này chỉ trích, Hoa Vũ Lộ cười làm lành:
“Vũ huynh bớt giận, mấy ngày trước Dương sư huynh có việc trong người, cho nên giữa đường chậm trễ một chút, thiếp thân xin lỗi được chứ.”
Tuy rằng nàng không biết sao Dương Khai lại chậm trễ mấy ngày, làm cho không thể đến chỗ đúng hẹn, nhưng ngẫm lại Dương Khai không phải hạng người cố ý lỡ hẹn, không thôi Hạ Sanh sao lại nhờ hắn giúp, là người mời, Hoa Vũ Lộ tự nhiên phải nói chuyện giúp Dương Khai.
Nam nhân kia hừ lạnh:
“Bách Hoa Cung ngươi là là nữ nhân, ở đâu ra Dương sư huynh? Ta chưa từng nghe nói Bách Hoa cung có tồn tại nam nhân, hơn nữa vị Dương huynh này giấu đầu lộ đuôi, không có gan lấy mặt thật gặp người sao? Hay là Dương huynh này còn có mưu đồ khác?”
Hắn giống như không thích Dương Khai, phát hiện Dương Khai đeo bí bảo dịch dung liền lập tức cố tình đối chọi.
Theo lý mà nói, đây là đội ngũ tìm bảo vật tập hợp lâm thời, không cần phải truy cứu lại lịch cùng xuất thân mỗi người, vốn đều mang ý xấu, lúc tìm bảo vật có thể hợp tác thì hợp tác, không thể hợp tác thì vỗ tay giải tán, thật tìm được bảo bối gì, có khi còn xuống tay, mọi người đều tự hiểu chuyện này. Hoa Vũ Lộ cũng không hỏi người hỗ trợ của hai người kia tìm tới là ai, xuất thân ở đâu, bọn họ vẫn duy trì ăn ý này.
Lúc này nam nhân tay chân ngắn kia rõ ràng cố ý nhắm vào, câu cuối cùng còn có hiềm nghi gán tội.
Tinh Giới rộng lớn, võ giả hàng tỷ tỷ, mỗi người đều có tính tình khác nhau, đeo bí bảo dịch dung đi lại Tinh Giới cũng không phải chuyện gì lạ. Nhưng tới chỗ nam nhân họ Vũ này, lại cố tình làm to chuyện, giống như làm gì cũng phải bắt Dương Khai thác bí bảo hiện ra nguyên hình mới chịu.
Hoa Vũ Lộ nhíu mày, rõ ràng không hài lòng, nàng là cung chủ Bách Hoa Cung, có thể hạ mình xin lỗi đã là thành ý, đối phương còn nói mãi không ngừng chọc giận nàng, nhưng hiện tại thế không bằng người, nàng cùng Dương Khai đều là Đế Tôn nhất tầng cảnh, bốn người khác đều là Đế Tôn nhất tầng cảnh, một lưỡng tầng cảnh, nếu thật có xung đột, cũng không dễ xử lý.
Nàng cũng may mắn thấy qua bản lĩnh của Dương Khai, trên đại điển sắc phong Thanh Dương Thần Điện, Dương Khai từng giao đấu với cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, có thể ngăn cản được công kích Đế Tôn tam tầng cảnh, có thể thấy được không thể xem Dương Khai theo lẽ thường. Nhưng Hoa Vũ Lộ cảm nhận được khí tức Dương Khai lúc này có chút suy yếu, thầm đoán có thể hắn bị thương, bởi vậy mới che giấu khuôn mặt.
Nàng không muốn nổi xung đột với đối phương.
Đang nghĩ phải nên làm gì, Dương Khai lên tiếng: “Vị này xưng hô thế nào?”
Nam nhân họ Vũ hừ nói: “Vũ Khuông Nghĩa!”
“Ra là Vũ huynh!”
Dương Khai khẽ gật đầu, mỉm cười nói:
“Dịch dung không thâm ý gì, chỉ là... tướng mạo của ta có chút kỳ lạ, lấy mặt thật gặp người, chỉ e sẽ hù dọa... vị cô nương này!”
Nói rồi, Dương Khai ngẩng đầu nhìn thoáng qua nữ nhân khác ở đây ngoài Hoa Vũ Lộ.
Nữ nhân này không phải cùng nhóm với Vũ Khuông Nghĩa, mà đứng cùng một lão giả, là Đế Tôn lường tầng cảnh, có thể thấy là lão giả này mời đến hỗ trợ. Nữ nhân này không tính là tuyệt mỹ, khí chất lại vô cùng thoát tục, dáng người thướt tha, mặc váy dài cùng trang vàng, thể hiện rõ ràng dáng người tuyệt diệu.
Từ khi Dương Khai xuất hiện, nữ nhân này cũng giống những người khác lặng lẽ quan sát Dương Khai, đột nhiên chuyện chỉ tới mình, nàng sửng sốt một chút, mỉm cười nói:
“Lá gan của ta không có nhỏ như vậy.”
Nụ cười của nàng có mị lực kỳ lạ, giống như kéo theo tâm tình người khác, nhưng không có dấu vết mị thuật, tự nhiên mà thành, rõ ràng là bẩm sinh, điều này làm Dương Khai không khỏi đánh giá cao nàng, đồng thời cũng thầm cảnh giác.
“Tiểu ca xưng hô thế nào?” Nữ nhân này hỏi.
“Dương Cửu!” Dương Khai đáp.
Là con thứ 9 trong lão Dương gia, cho nên tên này cũng là có căn cứ, không phải bịa bậy.
Vừa thấy nữ nhân này lại nói chuyện với Dương Khai như thế, Vũ Khuông Nghĩa càng nhíu chặt mày, còn muốn nói chuyện, lão giả đứng bên kia cũng bước lên, cười nói:
“Được rồi được rồi, dù sao cũng chỉ vài ngày mà thôi, tu vi đến như chúng ta, vài ngày cũng chỉ là chớp mắt, Vũ huynh cũng đừng quá để ý, coi như nghỉ ngơi đi.”
Lão cười rất ôn hòa, giống như cụ già hòa ái nhà bên, làm người ta không khỏi sinh ra hảo cảm.
Lão giả cũng nói thế, Vũ Khuông Nghĩa cũng không thể kéo mãi, hơn nữa vốn không phải chuyện gì lớn, còn dây dưa thì tỏ vẻ hắn bụng dạ hẹp hòi, làm mất phong độ. Huống chi, Hoa Vũ Lộ đã sớm nói xin lỗi, bởi vậy hắn cũng thuận thế xuống thang, nhưng vẫn sầm mặt, như đang nói người ta biết hắn đang không vui.
Chờ một lúc, Vũ Khuông Nghĩa mới nói:
“Nếu đã đến đủ người, vậy chúng ta xuất phát, cụ thể hợp tác thế nào, trên đường rồi thảo luận kỹ càng.”
Hoa Vũ Lộ cùng Dương Khai tự nhiên không có ý kiến gì, đều gật đầu đồng ý, nói thật, đến giờ Hoa Vũ Lộ mới coi như thở phào, nàng cùng Dương Khai không tính là quá quen biết, mấy ngày qua vẫn không thấy Dương Khai tới, còn tưởng Dương Khai thất hẹn, cuối cùng giờ gặp được Dương Khai, mới bỏ xuống lo lắng. .
“Chờ đã!” Lão giả hòa ái giơ tay nói.
Mọi người cùng nhìn lại, không rõ lão có ý gì.
Lão giả nói:
“Còn có một người sẽ đến!”
“Còn người?”
Sắc mặt Vũ Khuông Nghĩa trầm xuống, lửa giận đã hạ xuống lại vùn vụt vọt lên, trầm giọng:
“Dương Thái người có ý gì? Nửa năm trước chúng ta đã ước định, một người chỉ được tìm một hỗ trợ, hơn nữa phải dưới Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, ngươi đã tìm một người, chẳng lẽ còn người thứ hai?
Lần này ngay cả Hoa Vũ Lộ cũng sầm mặt lại.
So với chuyện Dương Khai tới trễ vài ngày, lão giả Dương Thái này nếu thật đúng như Vũ Khuông Nghĩa nói, vậy mới là bội bạc, không thể chấp nhận.
Dương Khai liếc cô gái ở bên cạnh Dương Thái, phát hiện thần sắc của nàng không đổi, vẫn cười hì hì, rõ ràng sớm biết chuyện, bởi vậy không hề bất ngờ.
Dương Khai vội nói:
“Vũ huynh bớt giận bớt giận, lão hủ không phá hủy ước định giữa chúng ta, ta quả thật tìm một người hỗ trợ là Thẩm phu nhân đây, người sắp đến không tính là hỗ trợ của ta.”
Lão đầy vẻ vô vội, giống như Vũ Khuông Nghĩa oan uổng lão.
Vũ Khuông Nghĩa cả giận:
“Vậy mời Dương huynh giải thích rõ ràng, nếu không làm chúng ta hài lòng, dù ta đồng ý, chỉ sợ Hoa cung chủ cùng Dương Cửu huynh đây cũng không chịu.”
Tồn tại của động phủ thượng cổ, là hắn cùng Dương Thái và Hoa Vũ Lộ phát hiện, coi như vật chung của ba người, Vũ Khuông Nghĩa cùng Hoa Vũ Lộ đều tuân thủ ước định, chỉ dẫn theo một người hỗ trợ, Dương Thái lại còn chờ người khác, điều này làm Vũ Khuông Nghĩa thiêu đốt lửa giận.
Dương Thái cười khổ nói:
“Đợi gặp được người kia, Vũ huynh sẽ rõ, đến lúc đó có muốn dẫn hắn theo không, Vũ huynh cùng Hoa cung chủ cứ quyết định, lão hủ không có ý kiến gì.”
Vũ Khuông Nghĩa cười lạnh nói:
“Nghe ra Dương huynh cảm thấy người kia không đi không được? Hay là người kia có chỗ trọng dụng đối với chúng ta? Ta thật muốn biết là thần thánh phương nào sẽ tới.”
Lúc này Dương Thái cũng không nhiều lời, chỉ cười mà không nói, tỏ vẻ cao thâm khó lường.
Chuyện đến nước này, Vũ Khuông Nghĩa ngay cả căm tức cũng không thể thật xảy ra xung đột với Dương Thái, chỉ có thể nhẫn nhịn chờ đợi.
Dương Thái nói như đã liệu trước, nói thật, hắn cũng tò mò chờ xem rốt cuộc là ai tới.
Dương Khai cùng Hoa Vũ Lộ nhìn nhau, đều thấy hành trình tìm bảo lần này thật là mấp mô. Giờ mới tập hợp, đã nổi lên mâu thuẫn như vậy, 6 người, 3 đoàn thể nhỏ, rõ ràng không thể nào thật lòng hợp tác, đến lúc đó không đánh nhau coi như là chuyện tốt rồi.
Tuy nhiên vậy cũng bình thường, Dương Khai đã sớm chuẩn bị tâm lý, Hoa Vũ Lộ cũng chỉ toát ra một tia lo lắng.
Nhân dịp này, Dương Khai thầm nói chuyện với Hoa Vũ Lộ, hỏi tên của mấy người đối phương.
Vũ Khuông Nghĩa cùng Dương Thái đã biết, đều là Đế Tôn nhất tầng cảnh, nửa năm trước hai người cùng Hoa Vũ Lộ thăm dò động phủ thượng cổ đó, trong đó Vũ Khuông Nghĩa tu vi tăng lên trong động phủ thượng cổ, tuy rằng cùng là nhất tầng cảnh, nhưng khi đó khí tức Vũ Khuông Nghĩa yếu nhất trong ba người, nhưng hôm nay nhìn lại, hơi thở của hắn mơ hồ sánh với Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, rõ ràng đã là nhất tầng cảnh đỉnh phong, đã là mạnh nhất trong 3 người.
Vũ Khuông Nghĩa tìm tới hỗ trợ là một nam nhân im lặng ít nói, Dương Khai đến đây cũng chưa nghe hắn nói qua câu nào, hắn như trời sinh mặt lạnh, giống như không còn gì thiết sống, theo Vũ Khuông Nghĩa giới thiệu, người này là Phương Trạc.
Nữ nhân đứng chung với Dương Thái là Thẩm Băng Như, Hoa Vũ Lộ cũng không rõ lai lịch của 2 người này, chỉ là căn cứ lịch duyệt của mình suy đoán, nhưng lại lịch Vũ Khuông Nghĩa cùng Dương Thái thì nàng lại rõ ràng.
Âm thầm trao đổi, Hoa Vũ Lộ nói cho Dương Khai những tình báo này.
Đăng bởi | hung261220 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 118 |