Liệu có quá mất cân bằng không? (1)
Chương 1: Liệu có quá mất cân bằng không? (1)
Đầu tháng chín.
Trung tâm kinh tế Đại Hạ, thành phố Huyền Hải.
Mặc dù đã vào đêm, nhưng thành phố Huyền Hải vẫn đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu.
Trong một căn hộ dành cho người trẻ tuổi ở ngoại ô thành phố Huyền Hải.
Lục Không ngồi bên giường, tay cầm điện thoại, đang nói chuyện.
“Alo, mẹ, lương tháng này con đã nhận rồi, con đã chuyển cho mẹ 5000 tệ rồi đó.”
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói có chút mệt mỏi nhưng vẫn tràn đầy quan tâm:
“Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, tiền của con, con cứ giữ lấy mà dùng, mẹ tự lo được, đây vốn là đống hỗn độn mẹ với ba con để lại, sao có thể đổ lên người con được?”
Lục Không bình tĩnh nhìn những ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ.
“Không có ba mẹ thì làm sao có con? Bây giờ ba không còn nữa, con là trụ cột trong nhà, số tiền này, con sẽ trả dần. Mẹ đã lớn tuổi rồi, sao con có thể để mẹ bôn ba vất vả một mình được?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới vang lên một tiếng thở dài, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Haiz... Đều tại mẹ và ba con vô dụng.”
“Sao có thể trách ba mẹ được? Ai mà ngờ được đột nhiên lại có dịch bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng như vậy? Thế sự vô thường, số phận đã định.”
Người ở đầu dây bên kia nghe thấy những lời nói bình tĩnh của Lục Không, lại một lần nữa im lặng.
Qua một lúc lâu, mới có tiếng nói vang lên: “Vậy con ở đó nhớ giữ gìn sức khỏe, nhớ ăn uống đúng giờ, trời lạnh thì mặc thêm áo ấm...”
Nghe mẹ lảm nhảm đủ thứ, Lục Không cũng không thấy phiền, ngược lại trong lòng hắn còn cảm thấy ấm áp.
Dặn dò một hồi lâu, đầu dây bên kia mới nói tiếp: “Cũng muộn rồi, con nghỉ ngơi đi, mẹ không làm phiền con nữa.”
“Vâng, mẹ cũng nghỉ ngơi đi.”
“Ừ, mẹ biết rồi, con cúp máy trước đi.”
“Vâng.”
Lục Không cúp máy, đặt điện thoại bên giường.
Hắn nhìn những ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ một lúc lâu rồi mới nằm ngửa ra giường, thở dài một hơi.
Mấy năm nay có quá nhiều biến hóa, cho dù hắn đã sống hai đời vẫn cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Trước đây, ba mẹ hắn mở một công ty nhỏ, thu nhập cũng khá, cuộc sống của hắn rất hạnh phúc.
Nhưng bốn năm trước, đột nhiên bùng phát dịch bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng, công ty phá sản, nợ hàng chục triệu tệ.
Ba hắn không chịu nổi cú sốc này đã nhảy lầu tự tử, chỉ để lại hắn khi đó đang học năm nhất đại học cùng với mẹ hắn.
Cú sốc quá lớn khiến mẹ hắn bạc trắng tóc chỉ sau một đêm, cả người tiều tụy đi rất nhiều.
Nhưng mẹ hắn kiên cường hơn ba hắn, đã vượt qua được.
Theo lời mẹ hắn: “Ba con đã đi rồi, nếu mẹ cũng đi, vậy gánh nặng này chẳng phải sẽ đè lên vai con sao? Mẹ làm sao nỡ?”
Mỗi ngày mẹ hắn đều làm nhiều công việc, chỉ để trả dần số nợ.
Tuy vừa rồi Lục Không bảo mẹ nghỉ ngơi sớm, nhưng hắn biết, tối nay mẹ vẫn sẽ đi làm ca đêm.
Hắn không muốn mẹ mình vất vả, nhưng cũng không biết làm cách nào.
Sau khi tốt nghiệp, hắn tìm được một công việc với mức lương 9000 tệ, trong thời buổi sinh viên mới ra trường khó xin việc, như vậy cũng đã tốt lắm rồi.
Áp lực cuộc sống ở thành phố Huyền Hải không hề nhỏ, hắn giữ lại 4000 tệ cho những chi tiêu cần thiết, 5000 tệ còn lại đều gửi hết cho mẹ, hi vọng có thể san sẻ phần nào gánh nặng.
Nhớ lại những mệt mỏi trong mấy năm qua, Lục Không không khỏi cười khổ.
Hắn là người thai xuyên đến thế giới này, nhưng người xuyên không mà phải sống khổ sở như hắn, không biết có phải độc nhất vô nhị không?
Nhưng hắn cũng nghĩ thông suốt rồi.
Chết một lần rồi, còn có gì phải sợ nữa?
Không phải chỉ là nợ nần thôi sao?
Cùng lắm thì trả từng chút một.
Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một giọng nói uy nghiêm, hùng vĩ.
“Hỡi nhân loại trên Nguyên Tinh, server Vũ Trụ đã kết nối với các ngươi, hiện tại đang ban tư cách tham gia đợt open beta đầu tiên.”
Lục Không giật mình, ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phát thanh?
Là trò đùa ai của người nào đó đúng không?
Còn server Vũ Trụ nữa, ta mà lấy lấy hạch tâm vũ trụ đa nguyên ra, các hạ định ứng phó như thế nào?
Đúng lúc Lục Không đang tự an ủi mình, cổ tay trái của hắn đột nhiên nhói đau.
Lục Không vội vàng cúi đầu nhìn.
Sau đó, hắn thấy trên cổ tay mình xuất hiện một vòng phù văn phức tạp.
Các phù văn xoay quanh, phát ra ánh sáng trắng, giống như một chiếc vòng tay, in trên cổ tay Lục Không.
Rất nhanh, ánh sáng trắng biến mất, các phù văn cũng dần dần ẩn vào da của Lục Không.
Các phù văn và ánh sáng trắng vừa rồi giống như một giấc mơ.
Lục Không hoàn toàn sững sờ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Hắn nghĩ đến giọng nói uy nghiêm, hùng vĩ kia, sống lưng lạnh toát.
Những lời vừa rồi, chẳng lẽ là thật?
Lục Không chưa kịp suy nghĩ nhiều, giọng nói uy nghiêm, hùng vĩ lại vang lên lần nữa.
Đăng bởi | vânkhinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 13 |
Lượt đọc | 506827 |