Thần kỹ
Liên quan đến thôn trưởng sao?
Quả nhiên không tầm thường!
Lòng Lục Không vui mừng, nhận lấy Dây chuyền.
“Đa tạ lão bản.”
Sau khi chào tạm biệt bà chủ tiệm thuốc, Lục Không rời khỏi tiệm thuốc dưới ánh mắt chăm chú của rất nhiều người chơi.
Hắn đi thẳng đến trung tâm thôn.
Ở trung tâm thôn có một tiểu viện bằng đá.
Cửa tiểu viện này luôn mở, nhưng những người chơi đi vào đều là đứng vào, nằm ra.
Chưa từng có ai sống sót đi ra!
Nơi này quả thực là đầm rồng hang hổ!
Tuy nhiên, rất nhiều người chơi đều biết, đó là nhà của thôn trưởng.
Bên ngoài tiểu viện vẫn còn vài người chơi đang đi đi lại lại, do dự không quyết.
Bọn họ muốn xem xem liệu có thể nhận được nhiệm vụ gì từ thôn trưởng hay không.
Không cần nghĩ cũng biết, thôn trưởng là người quan trọng nhất trong thôn.
Trong thôn này người nào có khả năng giao nhiệm vụ nhất, không cần phải nghĩ cũng biết, chắc chắn là thôn trưởng!
Nhưng bọn họ biết vào tiểu viện sẽ bị giết chết, vì vậy bọn họ chỉ có thể chờ đợi ở bên ngoài, chờ thôn trưởng đi ra.
Sau khi Lục Không đến đây, trực tiếp bước vào trong.
Những người chơi đang do dự ở bên ngoài đều ngây người, không kịp phản ứng.
Bởi vì tốc độ của Lục Không quá nhanh, hơn nữa hắn không hề do dự.
Bọn họ trợn tròn mắt, nhìn nhau.
“... Vừa rồi có người đi vào sao?!”
“Đúng vậy, tên đó là bị ngu đúng không? Không biết tiểu viện trong thôn không thể xông vào sao?”
“Có lẽ là người mới? Chờ hắn chết một lần sẽ biết thôi.”
Đây là lần đầu tiên Lục Không bước vào tiểu viện của thôn trưởng, hắn phát hiện trong sân cỏ dại mọc um tùm, khắp nơi đều là hoang tàn đổ nát.
Lục Không ngẩn người, không ngờ tiểu viện của thôn trưởng lại là như vậy.
Nhìn qua giống như đã nhiều năm không có người ở.
Ở giữa tiểu viện có một căn nhà bằng đá.
Rất nhanh Lục Không đã nhìn thấy một lão giả đang ngồi trên tảng đá lớn trước nhà đá.
Lão giả tóc tai bù xù, trên người mặc bộ quần áo rách rưới, cho dù là đứng từ xa, Lục Không cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối bốc ra từ người lão.
Lục Không thi triển Tham Tra Thuật, phát hiện lão giả này chính là thôn trưởng, sắc mặt có chút kỳ quái.
Người này thật sự là thôn trưởng sao?
Nếu không biết còn tưởng là lão giả ăn mày.
Trông hắn thật sự quá lôi thôi.
Dường như thôn trưởng cảm nhận được có người đi vào, lão ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Không.
Lục Không lúc này mới nhìn rõ mặt mũi của thôn trưởng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt mơ hồ, nhìn qua giống như đang say rượu.
Ngay sau đó, Lục Không liền phát hiện thôn trưởng đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
“Lũ người các ngươi làm tốt việc của mình là được rồi, còn đến quấy rầy lão giả ta làm gì?! Muốn chết sao!”
Lục Không cảm nhận được khí thế đáng sợ tỏa ra từ người thôn trưởng.
Cơ thể hắn bất giác run lên.
Mẹ nó, lão giả ăn mày này... Không đúng, lão thôn trưởng này lợi hại như vậy sao?
Thấy thôn trưởng sắp ra tay, Lục Không vội vàng nói: “Khoan đã! Thôn trưởng, là bà chủ tiệm thuốc bảo ta đến tìm ngài!”
Bước chân của thôn trưởng khựng lại, loạng choạng tại chỗ, sau đó mở miệng nói: “A... Là Hồng Nương bảo ngươi đến sao, có chuyện gì?”
Lục Không thở phào nhẹ nhõm.
Suýt chút nữa thì bị lão thôn trưởng đánh chết rồi.
Hắn lấy dây chuyền không rõ ra, nói: “Thôn trưởng, ngài có biết đây là thứ gì không...”
Lời còn chưa dứt, Lục Không bỗng nhiên phát hiện thôn trưởng đã đi đến trước mặt hắn từ lúc nào không rõ.
Mà Dây chuyền trong tay hắn, cũng không biết từ lúc nào đã ở trong tay thôn trưởng.
Lão thôn trưởng vốn đang say rượu, gương mặt đầy nếp nhăn ngơ ngác nhìn chằm chằm dây chuyền trong tay, vậy mà lại rơi lệ đầy mặt!
Lục Không trừng to mắt, có chút kinh ngạc.
Có chuyện gì vậy?
Thấy lão thôn trưởng ngơ ngác nhìn dây chuyền, Lục Không suy nghĩ một chút, không quấy rầy nữa.
Hiển nhiên dây chuyền này có giá trị rất trọng yếu với lão thôn trưởng.
Nếu như mình quấy rầy lão thôn trưởng ngay lúc này, e là không phải chuyện tốt lành gì.
Lục Không đứng tại chỗ chờ đợi.
Vừa chờ đợi đã chờ tới hơn mười phút.
Lúc này lão thôn trưởng mới hoàn hồn, tiện tay lau mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Không.
“Tiểu gia hỏa, để ngươi chê cười rồi.”
Giọng nói của lão thôn trưởng không còn sát khí lăng nhiên như ban đầu nữa, mà là một loại cảm giác tang thương khó tả, trong giọng nói có chút khàn khàn.
Lục Không cười cười: “Con người ai mà chẳng có lúc không như ý.”
Lục Không nghĩ đến lúc cha mình vừa mất, chẳng phải mình và mẹ cũng lấy nước mắt rửa mặt sao?
Thấy vẻ mặt Lục Không hơi phức tạp, lão thôn trưởng nở nụ cười: “Ha ha, xem ra tiểu tử ngươi cũng có chút trải nghiệm.”
Lục Không cười cười: “Nếu như không có những chuyện này, ta sẽ rất vui vẻ.”
“Đúng vậy...” Lão thôn trưởng thở dài, sau đó mở miệng nói: “Ngươi có biết dây chuyền này là của ai không?”
Lục Không lắc đầu.
“Là của tôn tử của ta.”
Đăng bởi | vânkhinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 612 |