Một Cuộc Gọi
Giang Dực biết rõ, cậu có thể chịu đòn, chịu đòn có thể khiến cậu mạnh hơn. Nhưng khi đối thủ đánh cậu thế nào cũng không khiến cậu mạnh lên được nữa, chính là lúc Giang Dực bắt đầu phản kích.
Cho nên, khi cú móc của Giang Sơn Độ nện vào cằm Giang Dực, mà trong đầu cậu lại chẳng vang lên âm thanh thông báo nào.
Giang Dực động thủ.
Một bước tiến lên, nắm đấm đánh thẳng vào yếu huyệt!
Giang Sơn Độ trong lòng thoáng chút cảnh giác, hắn cảm giác Giang Dực lúc này như biến thành một người khác.
"Vậy để ta được lĩnh giáo thực lực thật sự của ngươi!" Giang Sơn Độ quát khẽ, nắm đấm đồng dạng đập tới.
"Rắc..."
Giang Sơn Độ cảm nhận được sức mạnh cuồn cuộn ập đến, thân thể không kìm được lùi lại.
Giang Dực không hề dừng lại, một cú đá cao giáng xuống.
Giang Sơn Độ hai tay chắp lại đỡ lấy chân Giang Dực.
Nhưng thân thể Giang Dực lại trực tiếp ngã về phía sau, chân kia đá ngang.
Kỹ thuật chiến đấu như nước chảy mây trôi, khiến người ta cảm thấy vô cùng sắc bén và kinh diễm.
Giang Sơn Độ bị đá lui năm sáu bước, quát lớn một tiếng, lại chủ động tấn công.
Giang Dực bình tĩnh bước tới, thân thể thoạt nhìn có vẻ chậm chạp.
Nhưng mặc cho Giang Sơn Độ công kích như mưa bão, Giang Dực luôn có thể hóa giải một cách vừa vặn, nhanh hơn hắn một bước.
Hai người cận chiến, rõ ràng Giang Sơn Độ ra tay trước, nhưng Giang Dực lại liên tục đánh trúng hắn.
Trận chiến của hai người như phim kiếm hiệp xuất hiện ngoài đời thực, khiến học sinh cảm thấy vô cùng kinh diễm, nhất thời cả sân vận động im bặt.
"Rất mạnh, nhưng ban nãy yếu ớt như vậy là vì sao?" Có tuyển thủ nhíu mày nói.
"Giả heo ăn thịt hổ? Kết quả phát hiện giả không nổi nữa?"
"Một học sinh như cậu ta sao có thể có kỹ thuật chiến đấu mạnh mẽ như vậy?"
Trên võ đài, hai người đánh nhau túi bụi, quyền cước qua lại, Giang Sơn Độ lại không ngừng lùi về phía sau.
"Kết thúc đi!" Giang Dực quát khẽ, huyết khí trên người bùng nổ toàn lực.
Sức mạnh của cảnh giới Huyết Khí trung cấp hoàn toàn được giải phóng, huyết khí trên người Giang Sơn Độ cũng bùng phát.
"Chiến kỹ - Thiết Sơn Kháo!"
Theo tiếng gầm của Giang Sơn Độ, huyết khí trên người hắn trở nên vô cùng đậm đặc, bước một bước tới gần Giang Dực, vai nặng nề đâm về phía Giang Dực.
"Quả nhiên, Giang Sơn Độ vậy mà nắm giữ chiến kỹ!"
"Là Thiết Sơn Kháo, toàn lực nhất kích thậm chí có thể đâm vỡ núi non, với thực lực của Giang Sơn Độ sử dụng chiến kỹ này, thậm chí có thể đạt tới lực công kích của cảnh giới Huyết Khí cao cấp!"
"Giang Dực nguy hiểm rồi!"
Trong đám học sinh có người nhận ra chiến kỹ này, không nhịn được kinh hô.
Quá mạnh!
Giang Sơn Độ không chỉ đạt tới cảnh giới Huyết Khí trung cấp, mà còn học được chiến kỹ.
Giang Dực không hề thay đổi ý định tấn công, cũng dùng vai đâm về phía Giang Sơn Độ.
Cậu không có chiến kỹ, nhưng cậu có thân thể thép và Thần Lực!
Vai của hai người hung hăng va chạm vào nhau.
Một bóng người trực tiếp bị đâm bay ra ngoài.
"Cái gì?"
Có học sinh kinh ngạc đến mức đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Bởi vì bóng người bị đâm bay ra ngoài kia, vậy mà lại là Giang Sơn Độ đã sử dụng chiến kỹ.
"Trời đất, chẳng lẽ tôi hoa mắt rồi? Giang Sơn Độ sử dụng chiến kỹ, vậy mà bị người ta cứng đối cứng đâm bay?"
"Hít... tôi cảm giác khoảnh khắc hai người va chạm, như thể hai hành tinh đâm vào nhau vậy."
"Đây là cảnh giới Huyết Khí trung cấp giả mạo sao?"
"Ting, thân thể chịu đựng công kích của chiến kỹ Thiết Sơn Kháo, thân thể thép +1, kỹ thuật chiến đấu +1!"
"Ting, chịu đựng công kích huyết khí, huyết khí +1!"
Giang Dực đứng trên võ đài, thở ra một hơi dài, nhìn Giang Sơn Độ nằm bẹp không dậy nổi, trên mặt nở nụ cười.
"Tặng ngươi một câu, không có thực lực, đừng làm màu, nếu muốn làm màu, nhất định bị ta đá!"
Giang Sơn Độ không nhịn được nữa, một ngụm máu tươi phun ra.
Đây là câu nói hắn vừa mới thốt ra, không ngờ giờ lại bị người ta đánh bại rồi trả lại.
Lời của Giang Dực được loa phóng thanh truyền ra ngoài, rất nhiều người không nhịn được bật cười, quá mất mặt!
Hùng hổ khuyên người ta đừng làm màu, kết quả bản thân bị đánh thảm hại như vậy.
"Giang Dực cái miệng này cũng độc đấy, đã chiến thắng rồi, còn phải chế nhạo người ta một phen."
"Độc thì có độc, nhưng tôi thích, ban nãy Giang Sơn Độ chẳng phải đang làm màu sao, giờ cái tát này, tôi nhìn mà thấy nhức mặt thay!"
"Giang Dực, vô địch!"
Lớp 14 đột nhiên vang lên tiếng reo hò.
Lớp 14 được mệnh danh là lớp có tư chất kém nhất, vậy mà lại xuất hiện một con hắc mã.
Giỏi trong nhà không tính là bản lĩnh, giờ phế vật nghịch tập thành hạt giống tiềm năng, đây mới là thật sự bá đạo!
Hơn nữa Giang Dực ở trong lớp, luôn hài hước chọc ghẹo, hòa đồng với mọi người, nên cũng được yêu mến.
Lúc này lại đánh bại hạt giống tiềm năng của lớp 2, mỗi người lớp 14 đều cảm thấy ngẩng cao đầu, nhìn Giang Dực càng thêm thuận mắt.
"Haha, vô địch thì không dám, nhưng mà đơn giản lấy một chức vô địch đại hội thì không thành vấn đề." Giang Dực vẫy tay về phía đội ngũ lớp 14 khiêm tốn nói.
Mặc dù vẻ đắc ý trên mặt cậu thế nào cũng che giấu không được.
Mọi người dở khóc dở cười, tên này được voi đòi tiên, chỉ có điều lại còn bày ra bộ dạng gian xảo, khiến người ta không bực mình nổi.
"Giang Dực, vô địch!" Một nữ sinh lớp 14 hô lớn.
"Ờ, chuẩn không cần chỉnh!" Giang Dực nghiêm túc gật đầu, như thể thật sự đã trở thành quán quân, nụ cười càng thêm rực rỡ.
Mọi người...
"Mời bạn học Giang Dực xuống đài, còn phải tiếp tục trận đấu tiếp theo!" Giọng nói của người dẫn chương trình vang lên.
Nụ cười của Giang Dực như bị nghẹn lại, có chút oán hận liếc nhìn người dẫn chương trình.
"Cậu oán hận nhìn tôi cũng phải xuống đài, không thể vì cậu đáng yêu mà tôi nhường vị trí người dẫn chương trình cho cậu được." Người dẫn chương trình này là một phụ nữ, thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, lớn hơn Giang Dực bốn năm tuổi.
Lời nói dí dỏm của người dẫn chương trình khiến mọi người cười ồ, Giang Dực bất đắc dĩ, chỉ đành lủi thủi xuống đài.
Không biết có phải ảo giác hay không, Giang Dực cảm giác tiếng cười hình như lớn hơn một chút.
Trở lại khu vực chuẩn bị của tuyển thủ, Triệu Phi Hàn giơ ngón cái với Giang Dực, mở miệng khen ngợi: "Rất mạnh!"
Giang Dực cười khiêm tốn: "Bình thường thôi, hạng ba toàn quốc."
Đỗ Yên lúc này cũng lại gần, đánh giá Giang Dực từ trên xuống dưới, nói: "Tuyển thủ 2B, cũng được đấy chứ!"
Nụ cười khiêm tốn của Giang Dực cứng đờ, cái mã số chết tiệt này, thật sự ảnh hưởng đến hình tượng đẹp trai ngời ngời của tôi.
"Cậu số mấy?" Giang Dực nhìn Đỗ Yên, hỏi với vẻ không có hảo ý.
Đỗ Yên trong lòng giật thót, bị Giang Dực nhìn chằm chằm như vậy, sao cô lại có cảm giác sởn gai ốc, vội vàng hai tay che ngực, cảnh giác nhìn Giang Dực nói: "Thu lại cái ánh mắt gian xảo kia của cậu cho tôi!"
Giang Dực ???
Cậu là đang cố ý khoe bưởi của cậu, rồi đả kích Ninh Tuyết đấy à?
Còn chưa kịp để Giang Dực nói chuyện, chuông điện thoại của Giang Dực đột nhiên vang lên.
Đây là một số điện thoại lạ và kỳ quái, bình thường loại này không phải quảng cáo thì là lừa đảo, lẽ ra Giang Dực không nên nghe máy.
Nhưng lần này lại quỷ thần xui khiến cậu bắt máy.
"Giang Dực?" Một giọng nữ khàn khàn vang lên từ trong điện thoại.
"Là tôi, cô là?" Giang Dực chắc chắn mình chưa từng nghe thấy giọng nói này, nhưng trong lòng lại dâng lên một dự cảm chẳng lành.
"Cha cậu gặp chuyện rồi!"
Đồng cầu kim phiếu!
Đăng bởi | Anibus |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 155 |